Tư Đồ Bá say khướt đứng dựa vào bàn, miệng khô nứt, trên mặt chỗ đỏ hồng chỗ xám xịt như than chì, bàn tay to đầy lông đen dài đặt trên ngực thở hổn hển.
Nhị đương gia bị Trần Tiểu Cửu nhạo bang, bị bốn năm trăm huynh đệ thổ phỉ ép bức bằng ánh mắt rực lửa. Lúc này y cảm thấy mình đang rơi xuống vực sâu vạn trượng, giống như bị núi cao đè nặng, tựa như biển rộng bao phủ khắp cơ thể. Nói cũng không thể nói, thở cũng không thể thở, cảm giác thống khổ vì tuyệt vọng bởi thế giới không còn gì cho y bấu víu, cảm giác ép bức lúc này thật khó mà so sánh.
Cảm giác đau khổ như thế, cảm nhận được sâu sắc như thế; lại là cảm giác thật phức tạp và trầm trọng.
Mà hết thảy những điều này đều bởi con quỷ âm hiểm ngang trời xuất thế Trần Tiểu Cửu này gây ra!
Y lảo đảo nâng chén rượu lên, cau mày bị thương uống tiếp! Đọc Truyện Online Tại TruyệnFULL.vn Rượu ngon tinh khiết thơm nồng như thuốc độc chảy vào trong miệng, đột nhiên dạ dày căng da, độ co bóp tăng lên, trong giây lát khiến người ta buồn nôn, từ trong miệng rộng, hùng dũng phun lên màn pháo hoa trắng tràn ra đất! Mà Tư Đồ Bá y lúc này vô cùng xấu hổ, tự trách và xem thường mình, bỗng chốc đi vào hôn mê bất tỉnh.
Tư Đồ Bá ngất đi, ngoài dự đoán của mọi người, tình lý bên trong, đều không phải bởi y không đủ mạnh mẽ, mà bởi vì Trần Tiểu Cửu biến thái quá mức!
Các huynh đệ ở giữa sân thấy cảnh tượng ky kỳ như vậy, chỉ ngơ ngác nhìn nhau, không gian lặng ngắt như tờ, Hắc Sơn thấy vậy, cánh tay giơ lên đầu cao giọng nói:
- Ân công uy vũ! Ân công khí phách… Đám người thân tín của La Đồng đồng loạt phản ứng, cao giọng hưởng ứng ủng hộ, đem đám thân tín của Tư Đồ Bá đi tới tận cùng xấu hổ!
La Đồng đảo mắt nhìn qua, dĩ nhiên phát hiện được manh mối trong đó, tiến tới hung hăng vỗ mạnh lên đầu Hắc Sơn, nổi giận nói:
- Ngươi câm miệng cho ta, Nhị đương gia thua thì thua, ngươi cao hứng cái gì? Ảnh hưởng tới đoàn kết giữa các huynh đệ, ngươi đảm đương được hay sao?
Lần thứ ba trong ngày Hắc Sơn nhận được bạt tai!
Gã được La Đồng răn dạy, vẻ mặt ủy khuất, trong đầu rốt cuộc phản ứng ngay, vội vàng phất tay ra hiệu mọi người ngừng hô lớn, trong lòng thầm kêu một tiếng xấu hổ!
Trần Tiểu Cửu nhìn Tư Đồ Bá ngã xuống đất không dậy nổi, cười nhìn Hoa Như Ngọc khôi phục lại dáng vẻ như trước, cố làm ra vẻ nói:
- Hoa muội muội, Nhị đương gia tự nhiên ngã xuống đất không dậy nổi, trận đánh cuộc này, có thể tính thế nào đây?
Đám nam tử hán nghe vậy, đều nín thở ngưng thần, chờ đợi nàng trả lời!
Khốn kiếp, lại muốn khoác lên người ta tiếng xấu! Hoa Như Ngọc đảo mắt nhìn các huynh đệ hãnh diện nói:
- Các huynh đệ, chúng ta tuy rằng vào rừng làm cướp, nhưng đều là những binh sĩ có nhiệt huyết cứng cỏi, trong lòng có trời đất, thắng cũng muốn thắng được rõ ràng, thua đương nhiên phải thẳng thắn, chỉ có như thế, mới xứng là nam tử hán! Các huynh đệ, ta nói có đúng không?
Uy danh của Hoa Như Ngọc rất cao, lời nàng nói đương nhiên không ai không nghe! Trừ phi kẻ nào đó chán sống. Các huynh đệ vội vàng hòa vang hô ứng, tiểu tử Hắc Sơn này, hô hăng hái nhất, lại được La Đồng tặng cho một bạt tai.
Hoa Như Ngọc hướng mặt về phía Trần Tiểu Cửu cười giảo hoạt, lại quay đầu đến sa sầm mặt nói:
- Cửu ca và Nhị đương gia từng đưa ra điều kiện đánh cuộc, nếu ai thua sẽ chui qua háng người thắng cuộc!
Nàng nói tới đây, vẻ mặt tức giận nhìn Tư Đồ Bá đã ngã từ lúc nào không dậy nổi, hừ lạnh một tiếng nói:
- Tuy rằng điều kiện đánh cuộc hạ lưu đáng khinh, nhưng thua phải trả giá, nếu không, sao xứng là đàn ông?
Diều Hâu là tâm phúc của Tư Đồ Bá, nghe được ý tứ trong lời nói của Đại đương gia dường như không muốn buông tha Nhị đương gia, trong lòng vội vàng, cả gan cất tiếng:
- Đại…đại đương gia, Nhị đương gia đã say như chết, không bằng đợi Nhị đương gia ngày mai tỉnh táo, chúng ta tính toán tiếp, vậy có được không?
- Say như chết? Hừ.. nếu muốn tỉnh lại, cũng không dễ dàng.
Hoa Như Ngọc nhướn mày, con mắt linh hoạt quát:
- Hắc Sơn, đi lấy một ít nước đá tới đây, càng lạnh càng tốt… Chỉ cần tạt vài cái, Nhị đương gia sẽ tỉnh ngay… Hắc Sơn mừng rỡ nhảy ba thước, bước chân cực vội vàng, đích thân chạy đi lấy nước đá.
Diều Hâu ôm mặt khóc, khúm núm đi ra, thầm nghĩ Đại đương gia vì tên công tử bột này, quyết tâm muốn bắt Nhị đương gia ra chịu chết! Nhị đương gia, ta đã cố hết sức, ngươi sau tỉnh lại, cũng đừng oán ta!
Trần Tiểu Cửu hiểu biết rất nhạy bén, nghe nhịp thở của Tư Đồ Bá dày đặc, đều đặn, hơi thở khoan thai, đương nhiên đoán ra y đang giả vờ hôn mê, mục đích muốn trốn thoát đòn trừng phạt của trò đấu cược. Hắn nhìn Tư Đồ Bá một thân khôi ngô, ngoài miệng cười xấu xa nhìn người giả chết. Ngươi chui qua háng của ta sao? Đó là tiện cho ngươi rồi, không khiến ngươi bị đám huynh đệ xa lánh, ngươi sao biết được sự lợi hại của ta chứ?
Mất một thời gian, đã đem được nước đá tới, Trần Tiểu Cửu lấy tay thử một lần, nước lạnh thấu xương, thực quá kinh người rồi!
- Hắc Sơn, ngươi thử nước này xem? Thực sảng khoái quá… Hắc Sơn cười tà ác nói:
- Tôi lấy ở trong suối băng sau núi, chỉ cần tạt một chút nước như vậy, Nhị đương gia sẽ tỉnh lại… Khi nói chuyện, gã liền muốn tiến lên trước "hành hình" Trần Tiểu Cửu đoạt lấy thùng nước, lại thì thầm với Hắc Sơn một phen, Hắc Sơn liên tục gật đầu, vui rạo rực chạy tới lặng lẽ thầm thì với La Đồng.
La Đồng nghe xong, rất nhanh nắm tay, trầm ngâm một lát, xa xa hướng về phía Trần Tiểu Cửu chậm rãi gật đầu.
Trần Tiểu Cửu cười xấu xa, lấy một gáo nước suối lạnh thấu xương đặt trên khuôn mặt cảu Tư Đồ Bá, trong miệng từ từ nói:
- Nhị đương gia, mau tỉnh lại, Trần Tiểu Cửu đang chờ ngươi chui qua háng đó… Mọi người thấy muôi nước lạnh tưới lên người Tư Đồ Bá, không khỏi rùng mình! Đó… đó chính là nước suối trong núi do tuyết đọng hàng năm đóng thành băng, băng lạnh thấu xương tưới lên người, thân mình đều sẽ bị băng cứng đông lạnh. Mọi người miên man nghĩ Tư Đồ Bá trong nháy mắt sẽ bị nước đá làm cho tỉnh lại, nhưng, đợi thật lâu sau Tư Đồ Bá vẫn như vậy không nhúc nhích chút nào!
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, trong lòng thầm hỏi Nhị đương gia uống rượu say tới như vậy được sao?
- Nhị đương gia quả nhiên say bất tỉnh nhân sự rồi!
Trần Tiểu Cửu nghi hoặc lắc đầu, trong lòng sớm đã dự đoán được kết quả như vậy, trong tay trêu ghẹo, lại cầm lên một muôi nước đá, tưới lên chỗ khố hạ của y và một số nơi trên mặt, thầm nghĩ thứ này thật tốt, vĩnh viễn sẽ bị động, lập tức co rút vào trong, đừng ra ngoài nữa là tốt nhất!
Tư Đồ Bá vẫn chưa động đậy, đám huynh đệ đều sốt ruột, dần dần ý thức được, Tư Đồ Bá đây là giả chết, muốn tránh kiếp nạn này! Người thân cận với La Đồng thì khinh thường, mà những kẻ theo đuôi Nhị đương gia lại vô cùng xấu hổ.
- Nhị đương gia vẫn chưa tỉnh lại sao? Vậy cũng không nên trách ta… Trần Tiểu Cửu hoa chân múa tay vui sướng, một muôi nước đá lại tưới lên người Tư Đồ Bá, khiến y kiểm nghiệm một phen sự sung sướng được phủ một lớp băng hàn.
Trong lòng Tư Đồ Bá cực khổ vô cùng, y hôn mê bởi y quá xấu hổ, cũng không phải thật sự sống mơ mơ màng màng! Trong lúc nháy mắt ngã xuống, y đã tỉnh lại rồi, trong lòng tính toán chẳng bằng giả chết, có lẽ tránh được kiếp nạn này chăng. Cứ thế y nhắm mắt lại, rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Nhưng y giả chết cũng không thoải mái, Trần Tiểu Cửu tên tiểu tử thối này, dùng một thùng nước lạnh tưới lên đầu y, một hồi lại tưới lên chân y, càng đáng giận chính là, không ngờ hắn dùng nước đá đó, tưới cả lên tiểu đệ đệ của y. Nếu khiến tiểu đệ đệ của ta đóng băng không ngóc đầu lên được, ta tuyệt đối không tha cho ngươi… Trần Tiểu Cửu chính là âm mưu làm chuyện xấu, chợt nghe La Đồng một tiếng hô to:
- Trần huynh đệ, hãy dừng tay, nghe ta nói một lời!