Tư Đồ Bá nhảy lên như sấm, y tuy không nghe rõ Trần Tiểu Cửu và Hoa Như Ngọc thầm thì cái gì, nhưng lại trơ mắt nhìn, Trần Tiểu Cửu giơ móng vuốt nắm bàn tay nhỏ bé của Hoa Như Ngọc, thưởng thức, và...còn làm càn hôn lên bàn tay nàng một cái.
Cái gì có thể nhẫn nhịn được chứ cái này thì không thể!
Y ôm vò rượu, mặt xanh mét, hét lớn:
- Trần công tử, nếu ngươi nhận thua, mau chui qua háng ta đi, núp trong ngực đàn bà, giả bộ cái gì? Ngươi cho rằng Đại Đương gia là người không có nguyên tắc sao? hừ…nói cho ngươi biết, cuộc đời Đại Đương gia khinh thường nhất là loại bất lực chó vẫy đuôi mừng chủ.
Y sợ Hoa Như Ngọc sẽ ngăn cản từ trong, lớn tiếng dọa người, đem nhất quân của Hoa Như Ngọc chặn họng nàng.
- Hoa muội muội , muội đứng bên cạnh, Cửu ca nắm tay muội, khí phách anh hùng vô địch, đã trở lại..
Trần Tiểu Cửu đẩy Hoa Như Ngọc yêu kiều ra rất đàn ông, vẻ mặt oai hùng, cười lớn nói:
- Nhị đương gia, ngươi nếu ép người như vậy, Tiểu Cửu ta đầu đội trời, chân đạp đất, sao có thể sợ ngươi?
Hắn mơ hồ biết được tâm ý của Hoa Như Ngọc, vui ra mặt, tinh thần phấn chấn, sải bước tới "núi rượu" trước mặt, nâng vò rượu lên, rầm một cái, một vò rượu ngon trở thanh trống rỗng, toàn bộ lưu vào trong bụng Trần Tiểu Cửu.
- Được lắm.. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn Hắc Sơn dẫn theo mây người đàn ông, cùng trầm trồ khen ngợi.
Trần Tiểu Cửu hăng hái, chổng ngược vò rượu, nâng lên ánh mắt hướng về Hoa Như Ngọc.
Hoa Như Ngọc đứng nhìn bộ dạng rơi tự nhiên của hắn, trái tim khẽ động, nàng đặt tay lên ngực, thầm nghĩ tên khốn kiếp này sao lại uy vũ như vậy? lẽ nào hôn tay mình lại có hiệu quả lớn như vậy sao? đảo mắt lại nghĩ, liền tức giận tới nghiến răng lợi, khốn kiếp, ta bị hắn lừa…hóa ra vừa rồi hắn say rượu, chỉ là muốn thử ta, tên khốn kiếp, thật là đáng chết..
Tư Đồ Bá nhìn Trần Tiểu Cửu, ngẩn người, trong lòng cũng thầm khâm phục, thằng nhãi này thoạt nhìn thì yếu ớt, uống rượu thật không có sức mạnh, Tiểu tử thối, lát nữa ta sẽ cho ngươi sống mơ màng.
- Trần công tử tửu lượng tốt.
Y hừ lạnh một tiếng, giơ tay lấy vò rượu, như ngưu ẩm tuyền, lại là một trận mạnh mẽ, một vò rượu ngon, đã nhìn thấy đáy.
- Tửu lượng tốt lắm.
Trần Tiểu Cửu cười lớn, không cam lòng, lấy vò rượu, rầm rầm uống vào.
Mọi người dưới đài trố mắt nhìn, một đám mũi nhọn, cùng kêu lên ủng hộ.
Hắc Sơn trừng con ngươi, nhìn La Đồng nói:
- Không ngờ, Cửu ca lại là biển lượng, chỉ là..không biết Cửu ca có thể đấu với tên gấu này không?
La Đồng lại vỗ đầu Hắc Sơn, cười có thâm ý nói:
- Ngươi phải tin vào kỳ tích, Trần huynh đệ trí tuệ vô song, tất có thâm ý.
Hai người người tới ngươi lui, trong chốc lát, đều đã uống hai mươi vò rượu ngon.
Rượu lúc nà, trong miệng họ đã không còn hương vị thuần tuy nữa, mà chỉ đơn thuần là công cụ cho cuộc thi đấu, rượu đi vào dạ dày, lưu lại sự tức giận trong long! Dùng từ "tranh đấu" để hình dung giữa hai người, là thích hợp nhất.
Hơn hai mươi vò rượu ngon đã hết, trên mặt Tư Đồ Bá đỏ như lửa, vẻ mặt khẩn trương, khong giống như lúc nãy nữa. Y thản nhiên, ánh mắt nhìn Trần Tiểu Cửu, trong lòng không ngừng thâm nghĩ thằng nhãi này, quả là giả chết bắt quạ? Chẳng lẽ lại là cao thủ giấu mặt sao? kể từ đó, ta lại có chút mạnh mẽ.
Đột nhiên, trong bụng hắn bốc lên, cảm giác say dâng lên, dừng một chút, mở to miệng, liên tục ợ vài cái.
Trần Tiểu Cửu cười hì hì nói:
- Thế nào? Nhị đương gia? chẳng lẽ ngươi say sao? châc…ta vừa mới bắt đầu mà.
- Ai nói ta say?
Tư Đồ Bá trừng con ngươi, cãi lại.
Trần Tiểu Cửu coi thường không thèm để ý nói:
- Cho dù là không say, ngươi cũng không có chỗ chứa rượu..
Tư Đồ Bá nghe vậy, cươi ha ha, đỏ mạt nói:
- Ai nói? Hôm nay cho ngươi thấy sự lợi hai của ta… Y nói xong, bàn tay đã đặt trên đan diền, vận công, rồi đột nhiên, mây mù trên đầu lượn lờ, trong cơ thể hơi nước nhè nhẹ, hóa thành một đám sương mù, toát ra từ đỉnh đầu Tư Đồ Bá. Một lát sau, hắn trương bụng trở nên lần nữa, coi như bình thường.
Chỉ là công phu huyền diệu ấy, liền trấn thủ ở các hảo hán.
Hoa Như Ngọc nhìn Tư Đồ Bá, lại cau mày nhìn Trần Tiểu Cửu, xiết chặt đôi tay, cắn chặt môi, trong lòng phập phồng, ngươi phải trị hắn cho ta.
Tâm phúc của Tư Đồ Bá " Lão ưng" nhân cơ hội hô lớn:
- Nhị đương gia uy vũ, Nhị đương gia khí phách… Theo sau, ước chừng có hơn một trăm người khác cùng hô lên.
Trần Tiểu Cửu thấy công phu thần tuấn của Tư Đồ Bá như vậy, tự nhiên hoảng sợ thằng nhãi này nếu có thể ép mùi rượu ra, chẳng phải là cũng giống ta sao, mãi mãi không say? Vậy thì sao có thể phân ra thắng bại, gấu đen như vậy, chui qua háng ta sao?
Tuy nhiên hắn nhìn khuôn mặt sáng bóng của Tư Đồ Bá, đột nhiên cười thoải mái, lòng tự an ủi, thầm nghĩ "hóa ra thằng nhãi này chỉ alf miệng cọp gan thỏ, tuy y có thể ép hơi nước ra ngoài, nhưng rượu lại lưu ở lục phủ ngũ tạng của y, bằng không, sao có thể đỏ mặt tía tai như thế, hừ..công phu thần kỳ của Thôi lão tổ, thực sự làm gì có ai so bằng?
- Nhị đương gia công phu thật tuyệt.
Trần Tiểu Cửu thong dong, lại uống thêm một vò rượu ngon, lén nhìn thấy người trợ uy cho Tư Đồ Bá này, trong lòng thầm nghĩ hơn trăm người này đều là thân tín sai đâu đánh đó của Tư Đồ Bá?
- Đám người này, ồn ào cái gì? ầm ĩ chết được..cho rằng ta không có người sao?
Hắc Sơn không cam lòng, thấy Trần Tiểu Cửu vô sắc, trong lòng rất mừng, ra khỏi đám đông, giơ tay lên tiếng nói:
- Ân công biển lượng..ân công vô địch…ân công khí phách… Gã đi đầu hô to như vậy, một sau là những tiếng hoan hô vạn mã, như nước dâng lên, điếc tai, thẳng tới trời cao.
Hoa Như Ngọc và La Đồng đều hướng mặt về tiểu tử Hắc Sơn này, nhìn ngửi hỏi, quả nhiên là có thể bồi dưỡng.
Trần Tiểu Cửu nghe tiếng ca ngợi mãnh liệt, liền biết, chính quy của La Đồng quả nhiên là vụng về hơn gấu chó! Hắn mang theo cái vò khong, ném xuống dài, quẳng cái vỡ nát, trong ánh mắt hàm chứa sự khiêu khích, nhìn Tư Đồ Bá, nói:
- Nhị đương gia, vò thứ 21, ta uống hết rồi, đến lượt ngươi..
Trong lòng Tư Đồ Bá khổ sở, quả nhiên bị Trần Tiểu Cửu đoán trúng.
Tuy y vận công đem hơi nước hóa thành mây mù, tản ra từ đỉnh đầu, nhưng cũng chỉ là giải được hơi rượu, mùi rượu vẫn còn lưu lại trong lục phủ ngũ tạng. Bất kể y ép ra thế nào, cũng không thể hóa thành sương mù, phát ra, chỉ có thể chịu đựng, và đấu tránh với mùi rượu khắp bốn phía, cũng mai công lực thâm tam thái bảo của y thâm hậu, tạm thời còn có thể chịu đựng được, không đến mức thất bại.
Điều duy nhất y không hiểu nổi là Trần Tiểu Cửu yếu ớt như vậy, bụng nhỏ hơn y, sao có thể chứa nhiều rượu như vậy? Y nhìn toàn thân Trần Tiểu Cửu, chợt phát hiện dưới chân hắn đều là vết nước, chợt giơ đôi tay to, rít gào nói:
- Được lắm, tiểu tử ngươi, dám dối trá? Ta sao có thể tha cho ngươi.