Chương 479: Chương 479: Răn đe
  • Nội gián?

Mọi người nghe thấy vậy, trong lòng có chút hồi hộp, hoàn toàn không biết Trần Tiểu Cửu nói vậy là có ý gì?

Tư Đồ Bá nghiến răng nghiến lợi nói:

- Ngươi…ngươi hãy nói rõ ra đi? Sao ngươi dám vu oan cho Nhị đệ của ta chứ? Ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi….

Trần Tiểu Cửu cười nhạt nói:

- Nhị đệ của ngươi vốn rất dâm dục hèn hạ, toàn thân bốc mùi khó chịu, so với nước bẩn thì còn bẩn hơn nhiều.

- Ngươi…đồ chó nhà ngươi, lại dám bịa đặt Nhị đệ ta như vậy, ta quyết không tha cho ngươi… Ông ta nói chuyện mà như muốn động thủ.

Lúc này thì mối nguy của La Đồng dường như đã dịu xuống, anh ta thở phào nhẹ nhõm, toàn thân thư thái không nói nên lời.Tất cả những chuyện này, đều là công lao của Trần Tiểu Cửu, La Đồng vỗ vai Trần Tiểu Cửu, ánh mắt chân thành và xúc động vô cùng.

Bỗng nhiên lại nghe thấy Trần Tiểu Cửu nhắc đến vấn đề nội gián, La Đồng giật nảy mình, vội trịnh trọng nói:

- Trần huynh đệ, đây không phải chuyện nhỏ, ngươi kể tường tận cho ta nghe xem.

Đối với tâm tính của người trong sơn trại này, Trần Tiểu Cửu nắm chắc phần thắng.

Bọn họ tuy là đi cướp của nhà giàu, là những kẻ giết người cướp của, nhưng tuyệt đối không câu kết với ngoại bang, làm khổ dân chúng. Nhưng bây giờ lại dùng một cô gái Uy quốc để kích thích tên khốn Tư Đồ Hùng, khiến anh ta mặc dù đã chết nhưng tiếng xấu vẫn lan xa. Hãy lĩnh giáo sự lợi hại của Tiểu Cửu này đi.

Nghĩ đến đây, hắn cười lạnh nói:

- Các vị huynh đệ, mọi người tuy rằng vào rừng làm cướp, nhưng vẫn có chí khí, mặc đồ Đại Yến, ăn cơm Đại Yến, tuyệt đối sẽ không làm chuyện bán chủ cầu vinh, không giúp người ngoài làm chuyện xằng bậy, các huynh đệ, ta nói như vậy có đúng không?

La Đồng nắm tay xúc động nói:

- Trần huynh đệ, ngươi nói đúng những lời trong lòng bọn ta, chúng ta tuy bất đắc dĩ mà vào rừng làm cướp, nhưng vẫn là con dân Đại Yến, sao có thể để người ngoài ức hiếp dân mình chứ? Kẻ nào dám bắt nạt lão bá tánh, La Đồng ta nhất định không buông tha cho chúng!

Mọi người nghe vậy cũng hùa nói theo.

- Nam nhi nhiệt huyết, lòng dạ trong sạch!

Trần Tiểu Cửu buồn bã nói:

- Tuy nhiên, thị trấn nhỏ biên cương Đại Yến bị nhất bang Oa Khấu chiếm lĩnh, chúng chém giết bách tính, người chết, người thì chạy trốn, toàn bộ thành Mộ Bình chìm trong cảnh máu chảy, giống như địa ngục, tang thương biết bao.

- Có chuyện này nữa sao?

La Đồng nắm tay, tức giận nói:

- Chẳng lẽ đội quân triều đình của Huyền Vũ doanh đều là một lũ đớn hèn bất tài sao?

Trần Tiểu Cửu lắc đầu nói:

- Triều đình không quản được nhiều chuyện như vậy, chỉ có điều sau khi quân Oa Khấu chiếm thành Mộ Bình, liền phái trinh thám và nội gián, đi dò hỏi tình hình, trong số đó có nữ nhân yêu mị này.

Hắn nhìn vào người phụ nữ đã chết kia nói:

- Nữ nhân này đã trốn trong thanh lâu, dùng thân để lấy tin tức tình báo từ các quan lớn. Tri phủ đại nhân Minh Biện Trung đã biết được âm mưu của nàng ta, phái binh đuổi giết, nhưng nàng ta may mắn chạy thoát, nên liền viết cáo thị dán ở cửa thành, nếu như ai có thể bắt được thì sẽ trọng thưởng.

Chỉ có điều, không ngờ Tư Đồ Hùng háo sắc đã tới độ cùng yêu nữ này ở chung một chỗ, cũng có thể là nàng ta muốn thông qua Tư Đồ Hùng để thâm nhập vào sơn trại. Hơn nữa không biết ai đã tự tiện vùi lấp thi thể con yêu nữ này, không lẽ là muốn hủy chứng cứ sao?

Lời ấy thật là ác độc, chẳng khác nào búa tạ, làm cho mọi người đều bị chấn động, dường như không thở nổi, mọi ánh nhìn oán hận đều hướng về phía Tư Đồ Bá.

Trong nháy mắt, Tư Đồ Bá như bị Trần Tiểu Cửu đặt trên miệng núi lửa, những lời kia như là nham thạch phun trào, thiếu chút nữa ông ta bị đốt cháy không sống nổi.

Tuy rằng lúc trước ông ta đã ra lệnh cho Lão Thử chôn xác con yêu nữ này, nhưng với một dụng ý khác, chỉ là muốn lau sạch vết nhơ của nhị đệ, vả lại mượn cơ hội này, đuổi La Đồng đi, nhưng không ngờ yêu nữ này lại là nội gián Uy quốc phái tới.

Chỉ cần một việc xấu này, thì dù ông ta có bao nhiêu miệng cũng không thể nói rõ được.

Trần Tiểu Cửu cơ bản không để cho Tư Đồ Bá có cơ hội, cười hì hì nói với lão Thử:

- Lão Thử, ngươi muốn chết hay muốn sống?

-Ta…ta đương nhiên muốn sống, Tam đương gia, ta…ta là người tốt… Lão Thử khóc lóc kể lể:

Trần Tiểu Cửu nói:

- Lão Thử, ngươi biết sai thì có thể sửa, còn gì tốt hơn, Tam đương gia chấp pháp, thích nhất là những người thành thực, ngươi chỉ cần thành thật trả lời ta một câu, ta bảo đảm ngươi sẽ không phải chết…

- Ân công, ngươi…ngươi mau hỏi đi, lão Thử biết gì sẽ nói đó… Lão Thử run rẩy, hai chân run run, sợ đến mức tè cả ra quần.

Trần Tiểu Cửu ghé sát vào tai gã, hỏi:

- Ngươi nói cho ta biết, ai đã ra lệnh cho ngươi chôn thi thể yêu nữ đó?

Lời vừa nói ra, hai con mắt mang đầy oán hận, nhìn chằm chằm vào Lão Thử, đợi câu trả lời của gã.

Lão Thử vừ nghe, sợ tới mức ngay lập tức hôn mê bất tỉnh.

- Đồ vô dụng… Trần Tiểu Cửu hừ lạnh nói.

Hắc Sơn mang tới một thùng nước đá, tạt lên mặt lão Thử, đợi gã tỉnh lại, nhéo đầu gã, rồi tát vào mặt mấy cái, nói:

- Cửu ca hỏi ngươi, ngươi có nghe thấy không? Chẳng lẽ ngươi muốn tự đào hố chôn mình?

- Ta…ta không dám nói...

Lão Thử mồ hôi vã ra như tắm, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Tư Đồ Bá.

Trần Tiểu Cửu thấy vậy cười hì hì nói:

- Lão Thử, ta bảo ngươi trả lời, ngươi lại nhìn Nhị đương gia làm gì? Chậc chậc…lẽ nào ngươi muốn nói cho ta biết, chính Nhị đương gia đã sai ngươi làm việc đó?

- Không …không phải…ta… Lão Thử hoảng hốt, không nói nên lời.

Tư Đồ Bá sợ Lão Thử sẽ nói ra ông ta, liền sải bước tiến lên, hỏi:

- Thằng nhãi này, cho ngươi trả lời, ngươi lại trừng mắt nhìn ta làm gì? Chuyện này thì có liên quan gì đến ta? Còn không phải là do một tay ngươi gây ra sao?

- Ta…không phải ta… Lão Thử nản lòng, biết mình không thể đắc tội với Tư Đồ Bá, nhưng nếu thừa nhận là mình, thì lại không cam lòng, ai biết là khi bang chủ này nổi giận thì có mang mình ra đánh chết hay không?

Bốn năm trăm người trong Nghị sự đường đều nhìn rõ mưu kế, thông qua ánh mắt của lão Thử, mọi người đi đến kết luận, người đã ra lệnh cho lão Thử chôn xác con yêu nữ chính là Tư Đồ Bá. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Tất cả, đều chờ lão Thử nói ra.

Trần Tiểu Cửu thấy lão Thử không dám trả lời, trong lòng có chút sốt sắng, nháy mắt với Hắc Sơn. Hắc Sơn hiểu ý, túm gáy lão Thử, cả người lão Thử run rẩy, toàn thân đau đớn vô cùng, như tỉnh như mê, khó nói nên lời.

Gã lắc lắc đầu, run rẩy nói:

- Ta nói…ta nói…Hắc Sơn huynh đệ tha mạng...

Hắc Sơn vẫn không buông tay, lạnh lùng nói:

- Là ai, nói mau?

Lão Thử chịu đựng đau đớn, hướng về phía Tư Đồ Bá, uể oải nói:

- Đúng…đúng… Đang định nói ra, thì La Đồng phi đến, một cước đá phăng Hắc Sơn ra, túm cổ áo, giận dữ nói:

- Lão Thử, ngươi dám làm phải dám chịu, rõ ràng chính là ngươi làm, sao lại muốn vu cáo hãm hại người khác, như thế đâu phải là hảo hán?

Lão thử nghe vậy ngẩn người ra.

Mọi người đang rất hoài nghi và khó hiểu.

Trần Tiểu Cửu có chút thất vọng, quả nhiên La Đồng là một người trung dũng song toàn, một nam tử hán lấy đại cục làm trọng.

Hắc Sơn giậm chân nói:

- Tam đương gia…người… La Đồng trừng mắt nhìn Hắc Sơn, phất tay nói:

- Lão Thử không biết yêu nữ này là do Oa Khấu phái đến làm nội gián, bởi vậy mới đem chôn, mục đích chỉ muốnxóa tiếng xấu cho Tư Đồ Hùng, vốn phải chịu tội chết! Niệm tình đã tìm thấy thi thể của Tư Đồ Hùng, xét giảm tội! Người đâu, kéo xuống cho ta, đánh năm mươi trượng, răn đe.