Trần Tiểu Cửu đêm đó với với dáng vẻgầy yếu, ngăn cản thiên quân vạn mã trước nhà giam, mà lại khiến đại quân của Huyền Vũ, không để Lôi Trì tiến vào một bước, dũng khí và năng lượng này không khỏi làm cho người ta phục sát đất.
Còn mười lăm người đang khom lưng hành lễ này, chính là đám người mà trước đây Trần Tiểu Cửu đã cứu, chỉ có điều là còn thiếu một người quan trọng.
Trần Tiểu Cửu thoải mái để mọi người hành lễ, trong lòng đang mừng thầm, phẩy tay, tất cả đều đứng lên: Nguồn: http://truyenfull.vn - Mọi người đều là huynh đệ một nhà, khách sáo gì chứ? Trần Tiểu Cửu ta xưa nay coi trọng những người trung nghĩa, nhất là La đại ca anh hùng trượng nghĩa, khiến ta càng ngưỡng mộ.
Mọi người thấy Trần Tiểu Cửu không hề kiêu ngạo, vẻ mặt lại có vẻ thân thiết, lời nói cũng giản dị tự nhiên, trong lòng có ấn tượng khá tốt.
Trần Tiểu Cửu vẫn luôn quan sát nhất cử nhất động của bọn họ với khả năng nghe nhìn siêu cường của hắn.
Từ Hạt Tử kia nói quả không sai, Nhị đương gia Tư Đồ Bá này quả là một kẻ xảo quyệt bí hiểm, đã âm mưu đưa ra nguyên nhân cái chết của Tư Đồ Hùng, đuổi La Đồng ra khỏi sơn trại, độc bảo vệ thế lực Nhị đương gia xung quanh ông ta.
Nhưng đập vào mắt hắn, là một cảnh tượng hết sức kinh ngạc, đó là:
Nhị đương gia Tư Đồ Bá này, với tên gấu chó quần đảo cùng nữ nhân quốc Uy trong ngôi nhà tranh, bọn họ giống nhau như đúc!
Nếu như cứ đứng như thế này, thì người nằm trên quan tài, sẽ là Tư Đồ Hùng.
Đáng kiếp cho tên chó má như ngươi.
Ai cho phép ngươi dám gần gũi bà xã của ta như vậy?
Trần Tiểu Cửu có chútbuồn bã, diệu kế mượn đao giết người của hắn, không ngờ lại mang đến tai họa lớn thế này, hắn không vì La Đồng lộ diện, người khác cũng không làm nổi…Kết quả là mọi sự đều đổ lên đầu hắn.
Hắn đi đến trước mặt La Đồng, cười thấp giọng nói:
- La đại ca vô tình rơi vào gian kế của người khác, không ngờ lại không nhận ra? Lại phải chặt cả cánh tay, thật ngu xuẩn!
- Ta… La Đồng ngượng ngùng gãi đầu.
- Cánh tay này chém sắt như chém bùn, huynh không biết quí trọng, nhưng anh em rất thích đó! Huynh cứ ngoan ngoãn đứng ở đó, mọi việc đã có Tiểu Cửu đệ đây rồi… - Trần huynh đệ… La Đồng giận dữ nói:
- Tính cách của ta ngay thẳng như vậy đó, mặc cho huynh đệ phụ ta, nhưng ta tuyệt đối không phụ huynh đệ!
Trần Tiểu Cửu khinh khỉnh bĩu môi nói:
- Y cùng sống chết với La đại ca ngoài chiến trận sao?
- Không...
- Cùng La đại ca chơi gái ở thanh lâu sao?
- Cũng không… La Đồng líu ríu:
Trần Tiểu Cửu lắc đầu, hừ lạnh nói:
- Vừa không phải là cùng sống chết, cũng không cùng nhau đi chơi gái, vậy thì là huynh đệ cái nỗi gì?
- Nhưng…huynh đệ trong doanh trại này đối với ta thân thiết như người nhà, tuyệt đối không thể chia năm xẻ bảy, ta sao có thể khiến Đại đương gia thất vọng chứ?
La Đồng cãi lại:
- Mất đi một tay, tất nhiên là đau lòng, nhưng một cánh tay đổi lấy sự hòa thuận của các huynh đệ, cũng đáng lắm.
- Bảo thủ! Hừ…cánh tay kia của La đại ca tạm thời giữ lại… Trần Tiểu Cửu liếm mép nói:
- Ta chỉ dùng một câu, cũng sẽ giúp huynh dẹp yên sóng gió, huynh hãy xem bản lĩnh của ta đi!
Tư Đồ Bá thấy tình hình đó, hùng hổ nói:
- Ngươi không phải là người của sơn trại bọn ta? Sao dám tham dự vào chuyện của sơn trại? Đây là Nghị sự đường, không phải là nơi để ngươi la lối om sòm, mau biến khỏi đây đi.
Thằng nhãi này, quả nhiên là có tư chất của Nhị đương gia. Trần Tiểu Cửu cười lớn nói:
- Nhị đương gia Tư Đồ Bá phải không? Lớn lên trông khá đen, nhưng thật cường tráng và uy phong.
- Nếu như đã biết uy phong của ta, sao còn không mau cút ra ngoài?
Tư Đồ Bá hừ lạnh một tiếng, ánh mắt dường như muốn phun ra lửa.
Trần Tiểu Cửu đi vòng quanh ông ta hai vòng, nói:
- Ông nói ta không phải là người trong sơn trại? Hừ…nhưng một mình ta, ngăn cản thiên quân vạn mã của Huyền Vũ, ông quên rồi sao?
- Việc này…ta… Tư Đồ Bá hừ mạnh một tiếng, không biết nên nói thế nào:
- Tóm lại…ngươi không phải là anh em của ta, ngươi mau biến đi!
- Nhị Đương gia nói rất hay, ta đúng là không phải huynh đệ của ngươi, ngươi cũng không xứng làm huynh đệ của ta!
Trần Tiểu Cửu cười lạnh, chỉ vào mặt mười lăm người kia, nói:
- Nhưng những người đàn ông nhiệt huyết này lại xem ta như huynh đệ, không nỡ để ta đi.
Đám người kia đều là những người vào sinh ra tử, đều gật đầu công nhận.
- Các ngươi…các ngươi thì biết cái gì!
Tư Đồ bá thở hổn hển nói:
- Một người bên ngoài…không ngờ lại đem các ngươi ra để đùa giỡn!
Một người đàn ông mặt chữ điền hắng giọng, đáp lại:
- Trần huynh đệ không hề đùa giỡn chúng tôi, chúng tôi chỉ biết rằng, Trần huynh đệ đã từng liều chết để cứu chúng tôi… - Đúng, chính là đạo lý này… Cả mười lăm người đồng thanh trả lời, làm cho Tư Đồ Bá nghẹn không nói nên lời.
Trần Tiểu Cửu nói:
- Nhị đương gia, nếu như các vị hảo hán đều xem ta là huynh đệ, nếu như ta ngoan ngoãn nghe theo lời của ông đi ra ngoài, chẳng phải là không nể mặt mọi người sao? Chậc chậc…ta nghĩ…đã làm Nhị đương gia thất vọng rồi… Tư Đồ Bá đã lĩnh giáo được tài ăn nói khéo léo của Trần Tiểu Cửu, không dám biện bạch nữa, quay đầu lại phía La Đồng nói:
- Tam đương gia, ngươi định rời khỏi sơn trại, hay là tự mình một đao chém đứt cánh tay, ngươi mau chọn đi, các huynh đệ đang chờ ngươi đó.
La Đồng vừa định trả lời, Trần Tiểu Cửu liền phất tay ngăn trở, oang oang nói:
- Một người ngoài như ta cũng có thể thấy Nhị đương gia không đủ phẩm chất, mà Tam đương gia thì lại khí tiết chính trực, tuân thủ luật lệ, để đệ đệ của ông lập công chuộc tội cũng không phải ý tồi, chỉ có điều tâm địa của đệ đệ ông không bằng người, uất ức mà chết, sao có thể oán giận người khác vì điều đó? Ông dựa vào điều gì mà ép La huynh chặt một cánh tay, tâm tư đó của ông chết đi!
Tư Đồ Bá nghe vậy, sắc mặt tức giận, hùng hổ nói với La Đồng:
- Nếu nói như vậy, mạng của đệ đệ ta đã hết rồi?
Trần Tiểu Cửu diành nói:
- Không thể nói vậy được, cái chết của đệ đệ ngươi, là tấm gương cho các huynh đệ trong sơn trại, về sau ai dám vi phạm sơn quy, chỉ có cái chết mới có thể giải quyết được.
Hai mắt Tư Đồ Bá đỏ ngàu, tiến sát La Đồng nói:
- Tam đương gia, có phải ngươi nghĩ như vậy không? Mọi người nói Tam Đương gia ngươi nghĩa khí ngất trời, vai gánh trách nhiệm, hóa ra chỉ là giả sao?
La Đồng nghe vậy, mặt đỏ lên, muốn biện bạch, nhưng Trần Tiểu Cử ngăn lại, hống hách nói:
- Nhị đương gia nghĩ đúng rồi đó, Nhị đệ của ngươi phạm vào tội ác tày trời, phải trừng phạt… Tư Đồ Bá oán hận nói:
- Được, Tam đương gia, xem như ngươi lợi hại, nếu như ngươi để tâm tới sự sống chết của các huynh đệ,, ta chỉ có thể đi theo Nhị đệ,, tránh sự oán hận của mọi người.
-Nhị đương gia, ngươi đừng kích động như vậy, ta… La Đồng đỏ mặt, vừa định lên tiếng, đã bị Trần Tiểu Cửu đấm cho một quả, ngăn cản câu trả lời của anh ta, lại cầm theo một thanh đao sáng loáng, đưa cho Tư Đồ Bá:
- Nhị đương gia, lưỡi đao sáng loáng này thật khiến cho người ta sợ hãi, ông dùng nó cắt cổ, chỉ một chút thôi, có thể nhanh chóng kết thúc mọi việc. Có thể gặp được Nhị đệ của ông ở bên kia rồi.
- Ngươi…ngươi dám… Tư Đồ Bá mặt đỏ phừng phừng, toàn thân run rẩy, mắt nhìn thanh đao trong tay Trần Tiểu Cửu, không biết nên làm gì cho phải.