Chương 472: Chương 472: Linh hồn người chết

Trong phút chốc Nguyệt Thần phản ứng lại, sâu thẳm trong biển sương nơi đây, nếu nàng rời khỏi vòng tay cuả Trần Tiểu Cửu thì sẽ trở thành một người yếu đuối không có sức lực gì.

Linh hồn kia đang há cái miệng nhỏ nhắn ra, phát ra tiếng cười quái dị, cơ thể khoan thai.

Động tác của ả ta vô cùng quái dị, cánh tay không cong, chân không gập, như đông cứng lại, nhưng lại nhanh nhẹn không mệt mỏi, chỉ trong nháy mắt, ả ta đã di chuyển tới trước mặt thần Nguyệt Thần, giơ cánh tay thẳng tắp lên, ẩn chứa một sức lực vô biên, lại mau chóng ép khí ác xuống.

Trên gương mặt kia, là một khuôn mặt kỳ quái, vào ban đêm xem ra rất dữ tợn.

Không phải bị ả ta đánh chết thì cũng bị ả ta dọa tới chết.

Cũng may Trần Tiểu Cửu không phải một người nhát gan, sau khi tiếp nhận được công lực của Nguyệt Thần, hắn đã có thể nhìn thấy rõ ràng, phương hướng mà âm hồn này ra tay.

Trong lúc nguy cấp, hắn vận công nội lực, mọi sức lực trong tay, ra sức đánh vào cánh tay tiều tụy của âm hồn màu trắng, Nguồn: http://truyenfull.vn - Phịch......

Hai chưởng đối lập nhau, phát ra tiếng kêu đau đớn.

Công lực của Trần Tiểu Cửu rõ ràng là thua xa âm hồn màu trắng, một chưởng vừa rồi, khí huyết trong cơ thể cuồn cuộn, giống như thân hình con báo bị chấn động về phía sau, nhẹ nhàng dao động bay ra Âm hồn màu trắng nhếch môi, biểu thị sự kinh ngạc, chỉ là sửng sốt một chút, sau đó cái cơ thể cứng đờ, lại giơ tay lên, chém điên cuồng vào Nguyệt Thần mềm mại.

Trần Tiểu Cửu là người có tốc độ phản ứng không giống với người thường. Trong nháy mắt từ phía sau bay ra, bàn tay to bản của hắn đã nhanh chóng cầm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Nguyệt Thần.

Một vùng hào quang phát sáng rất đẹp mắt, sức sống trong cơ thể Nguyệt Thần lại một lần nữa tỏa sáng, đối diện với những chưởng phong đang dào dạt, Nguyệt Thần lớn tiếng khẽ kêu, ánh mắt tàn nhẫn làm cho người ta kinh hãi.

Bàn tay ngọc ngà thon mềm, hơi thở phát ra từng đợt:

- Phịch....

Lại là một tiếng trầm đục lớn, bóng người chợt phân ra.

Nguyệt Thần tràn trề công lực, đã trở thành người luyện võ công đỉnh cao, nào có thể giống như quả hồng nhũn Trần Tiểu Cửu vậy, có thể mặc cho người ta giẫm đạp lên người được.

Bộ dạng của âm hồn màu trắng tuy khủng bố, nhưng dưới một chưởng này lại bị chấn động lùi về sau mấy chục bước, lảo đảo giữ vững cơ thể.

Chỉ có điều khi ả lùi về phía sau, hai chân cứng nhắc kia không ngờ lại không hề gấp khúc mà thẳng đơ chống đỡ cái cơ thể suy nhược kia.

Bộ dạng kinh hãi kia, thật khiến trái tim người ta ớn lạnh.

Nguyệt Thần hừ lạnh một tiếng, mặt ngọc do chân khí phát ra, đôi má ửng hồng.

Nàng kéo nhanh cánh tay của Trần Tiểu Cửu, thân hình mềm mại không tiến không lùi, hùng hồn xuất một chưởng thâm độc, che phủ toàn bộ đường lui của âm hồn màu trắng.

Trong lòng Trần Tiểu Cửu mừng thầm: "Hừ... Có một lão bà lợi hại như vậy, sau này xem ai còn bắt nạt ta nữa?" Âm hồn màu trắng không thể tránh, lại tiến thân hình cứng đơ lên trước, cơ thể giống như quỷ, hướng thẳng về phía Nguyệt Thần tiếp liền hai chưởng.

Lại là một lần xung đột võ công, cán cân thắng lợi lại một lần nữa nghiêng về phía Nguyệt Thần.

Cơ thể thẳng đơ của âm hồn màu trắng như chiếc diều giấy, lảo đảo rơi xuống bãi cỏ xanh.

Một bầu nhiệt huyết, rơi vào khoảng không dưới ánh trăng mịt mờ.

Không còn sự uy nghiêm thể hiện trên khuôn mặt quyến rũ của Nguyệt Thần, giờ khắc này, dù là kẻ có khí phách thì cũng tự nhiên hiện ra:

- Nguơi là người phương nào? Dám ở trước mặt ta dở trò yêu quỷ? Ta.... sẽ giết ngươi?

Vừa nói xong, lại cười duyên dáng quyến rũ, dựa cơ thể mềm mại vào Trần Tiểu Cửu, giọng nhỏ nhẹ:

- Tiểu Cửu, cái bàn tay nhanh nhẹn của ta, người này, thoạt nhìn không phải người dễ đối phó!

Trần Tiểu Cửu gật đầu, lúc này hắn nhớ lại lời răn đe của La Đồng, cười hỏi:

- Ngươi... Ngươi là Lan Đình Quân sao?

Âm hồn màu trắng nghe vậy, cái cơ thể thẳng đơ ấy bỗng nhiên run rẩy chấn động. Giọt máu tươi từ từ chảy ra từ khóe miệng.

- Ngươi..... Ngươi là Lan Đình Quân sao?

Trần Tiểu Cửu định lại thần khí, hỏi lại lần nữa:

- Có người bảo với ta ngươi là thần tiên, ha ha....Ta chỉ là một người bình thường, không có ý mạo phạm tới người tu hành, ta chỉ là nhất thời tới đây, lầm tưởng là biển sương mù, mong thần tiên giơ cao đánh khẽ, đại nhân đại lượng, đừng làm khó ta!

- Bằng không.......

Trần Tiểu Cửu nhanh tay ôm chặt thân thể mềm mại kia, vẻ mặt hạnh phúc nói:

- Lan Đình Quân nếu là khó xử với ta, đừng trách tiểu nương tử này lòng lang dạ sói, nàng, chính là Nguyệt Thần ở tít xa...

Âm hồn màu trắng nghe vậy, nhìn tên mỹ nam cơ thể gầy yếu cứng còng, bỗng nhiên có chút run rẩy.

Nàng vươn cánh tay khô cứng, chỉ Trần Tiểu Cửu về phía xa, miệng phát ra tiếng ô ô.

Trần Tiểu Cửu và Nguyệt Thần ngơ ngác nhìn nhau, cùng không biết âm hồn màu trắng này, rốt cuộc là ý gì?

Nguyệt Thần nắm chặt tay Trần Tiểu Cửu, ngơ ngác nói:

- Dù là ai, ta chỉ cần giết cô ta, mọi chuyện sẽ tốt đẹp!

- Chúng ta sao có thể coi thường thần tiên?

Trần Tiểu Cửu thản nhiên nói:

- Cái thứ thần tiên vô dụng! Chẳng qua chỉ giả bộ thần tiên làm trò quỷ quái dối trên gạt dưới thôi.

Nguyệt thần coi thường không thèm để ý nói:

- Tuy nhiên nội lực của cô ta khá mạnh, nếu chàng một mình xông lên, chắc đã gặp bất trắc rồi...

Trần Tiểu Cửu nắm chặt bàn tay nhỏ bé của nàng nói:

- Hôm nay là ngày đầu tiên đôi ta trở thành vợ chồng, nếu như phí công sức mà sát giới, sau này nhớ lại, có thể sẽ ảnh hưởng tới hồi ức đẹp của chúng ta.

- Nói vậy cũng đúng, rốt cuộc là chúng ta đã quấy rầy sự thanh tĩnh của người ta!

Nguyệt Thần miệng cười như hoa, lắc lư người nói:

- Tiểu Cửu, chàng cõng thiếp ra ngoài đi....Coi như làm lại kiệu hoa một lần.

Trần Tiểu Cửu cười ha ha, cõng Nguyệt Thần, đi về phía dòng suối nhỏ.

Âm hồn màu trắng kia dường như rất vội vàng, miệng đầy máu tươi, chặn trước mặt hai người.

- Ngươi muốn chết phải không?

Nguyệt Thần dựng đứng lông mày, nội tức nhập vào lòng bàn tay, lạnh lùng nói.

Âm hồn màu trắng vươn cánh tay cứng còng, ngón tay khô gầy, thon dài, liên tục đung đưa với Nguyệt Thần.

- Ngươi, nếu không muốn chết thì cút ngay!

Con mắt Nguyệt Thần sáng lên, nàng bỗng nhiên nổi loạn.

Âm hồn màu trắng không thể nhẫn nại, liên tục đạp cái chân cứng ngắc khô gầy, liều chết ngăn cản đường đi của Nguyệt Thần.

Nguyệt Thần đang tức giận thì Trần Tiểu Cửu lại cắt ngang vẻ hờn dỗi của nàng,vẻ mặt nghi hoặc nói:

- Lan Đình Quân, ngươi không cho chúng ta đi?

Âm hồn màu trắng vội lắc đầu.

- Đã không phải thì sao lại ngăn cản chúng ta?

Trần Tiểu Cửu bỗng nhiên hỏi:

- Hay là, ngươi có chuyện xin chúng ta giúp đỡ?

Âm hồn màu trắng nghe vậy vội gật đầu, sung sướng nhếch môi, phát ra tiếng cười thầm thì, một giọt máu tươi từ khóe miệng chậm rãi chảy ra.

- Lan Đình Quân, hãy nói rõ xem!

Trần Tiểu Cửu khó hiểu nói.

Âm hồn màu trắng vốn là một người cứng ngắc, giống như một trận gió, vui mừng đem cây nến đặt vào tay Trần Tiểu Cửu, lại cầm một chiếc lá màu hồng, cánh hoa lại màu xanh, nhảy dựng trước mặt Trần Tiểu Cửu.