Trong lòng Trần Tiểu Cửu dường như bị gió lạnh thổi qua, run lên.
Bóng trắng kia mơ hồ lướt qua rất nhanh, với nhãn lực của hắn, không ngờ cũng không nhìn thấy, lẽ nào là vì bị hoa mắt trong mưa bụi? Hoặc là nơi này thật sự có thần tiên gì đó?
Nghĩ tới đây, tim hắn không khỏi đập thình thịch: ở nơi thần tiên tu dưỡng, làm những việc vu sơn…, ngộ nhỡ chọc giận tới thần tiên, có thể sẽ phá hỏng cả tiểu kim cương của mình không?
- Tiểu Cửu…ngươi sao vậy? Sắc mặt sao lại tái nhợt đi như vậy?
Nguyệt Thần ôm lấy cổ hắn, nói, một mùi hương ngào ngạt thoảng qua, lại ngây ngô cười, nói:
- Tỷ tỷ trước giờ chưa từng nghĩ tới cảm giác được một người đàn ông yêu thương ôm ấp, lại thoải mái như vậy… Trần Tiểu Cửu cảm nhận được mùi hương ấm áp trong lồng ngực, lúc này, lửa dục càng tăng, tạp niệm lộn xộn đều ném hết đi.
Thần tiên thấy thì làm sao chứ?
Đối với sự tương trợ của ánh trăng đơn côi, chỉ hợp với đôi uyên ương, ko hợp với thần tiên.
Nói không chừng vị thần tiên đó nhìn thấy mình và Nguyệt Thần tỷ tỷ thiếp thiếp chàng chàng, đang ngủ say ngàn năm lại bừng tỉnh giấc, cũng muốn gia nhập chiến đoàn, đại chiến ba trăm hiệp cùng mình.
Có thể vào vào ra ra với thần tiên, điên loan đảo phượng? Thật là một việc vui nhất đời.
- Tiểu Cửu…còn không mau đi, cười ngốc làm gì vậy?
Nguyệt Thần tay đặt trên ngực hắn, dịu dàng nói:
- Trái tim đập nhanh quá, có phải là muốn cái việc xấu hổ kia không?
- Tỷ tỷ thướt tha yêu kiều như vậy, nếu ta không muốn, thì không phải là đàn ông… Trần Tiểu Cửu hôn trộm Nguyệt Thần một cái, bước chân nhanh hơn, một lúc sau, đã xuyên qua con đường nhỏ kia, một cảnh tượng hoa liễu, hiện ra trước mắt hai người.
Nơi này mưa bụi mỏng manh, cảnh vật tĩnh mịch, dòng suối nhỏ chảy qua, cây cối một chút, thật là một khung cảnh như chốn thần tiên.
- Đẹp quá… Nguyệt Thần ôm lấy cổ Trần Tiểu Cửu, thấy một cảnh đẹp đập vào mắt, không khỏi nở nụ cười vui tươi:
- Mau…Tiểu Cửu, bế ta đi thưởng thức một chút cái mát mẻ của dòng suối kia, ta muốn nếm thử dòng suối ngọt mà duy chỉ có chốn thần tiên này mới có thể thưởng thức được.
Trần Tiểu Cửu thấy Nguyệt Thần cao hứng như vậy, vẻ mặt lộ ra sự vui sướng, thầm khen diệu kế này của mình, chỉ e là đã thành công hơn một nửa.
Hắn ôm Nguyệt Thần, vội vàng đi về phía trang viên kì dị kia.
Nơi này mưa bụi lơ thơ, cơ thể Nguyệt Thần dường như đã khôi phục lại chút năng lượng, nàng nhấm nháp chút nước suối trong suốt, lại mang theo nụ cười nồng đậm, ngắt mấy đóa hoa đào trắng mịn cài trên đầu, xinh đẹp như một đứa trẻ nói:
- Tiểu Cửu, ta đẹp không?
- Đẹp như tiên nữ… Trần Tiểu Cửu nhìn thấy một mặt khác bướng bỉnh của Nguyệt Thần, không tán thưởng nói:
- Quyến rũ, linh động, hương thơm bốn phía.
- Ba hoa..
Nguyệt Thần hứng trí dạt dào, giữa những cây cỏ mềm yếu, hưởng thụ điền viên nông đậm của thiên nhiên.
Trong cả cuộc đời Trần Tiểu Cửu, chưa từng làm những việc nhà buồn chán: nhưng lúc này hắn lại tận lực quét dọn ngôi nhà cỏ đầy bụi này, hôm nay tại nơi đây, hắn sẽ cùng Nguyệt Thần trải qua một đêm khó quên.
Một canh giờ trôi đi, căn phòng đã được hắn dọn dẹp tràn đầy sự ấm áp và ngọt ngào, sạch sẽ tươi mát, chiếc giường sắc đỏ như lửa, cũng rải thêm một lớp bông mềm, chiếc giường thật dày, càng khó có được hơn là một chiếc gương đồng cực lớn mang đến cho hắn một niềm vui vô hạn.
Thử nghĩ một chút, khi hai người tình nồng, xuyên qua gương đồng, nhìn thấy sự tiếp xúc đầy xuân ý, hẳn là một việc vô cùng hứng thú?
Trần Tiểu Cửu ngồi trên bãi cỏ xanh mướt, ôm lấy vòng eo nở nang của Nguyệt Thần, hít một hơi sâu nói:
- Tiểu nương tử…thích không?
Nguyệt Thần gật đầu thật mạnh, khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc dựa vào thân mình hắn, dịu dàng nói:
- Đánh đánh giết giết bao nhiêu năm, chưa bao giờ vui như ngày hôm nay, lúc này, dường như tất cả mọi thù mới hận cũ, ta hoàn toàn quên sạch, trong lòng…tràn đầy sự ngọt ngào và vui sướng….
Nguyệt Thần nói tới đây, tay đã chôn vào trong ngực hắn, ngượng ngùng nói:
- Cũng tràn đầy bóng hình của ngươi..
Trần Tiểu Cửu tiện thể ôm lấy cơ thể mềm mại của Nguyệt Thần, vui cười nói:
- Thích nơi này, chúng ta có thể yên tâm ở vài ngày, thoải mái sống những ngày tháng không vướng bận chuyện thế gian.
- Vậy chúng ta ngủ ở đâu?
Nguyệt Thần tò mò nói.
- Đó có một ngôi nhà cỏ thần tiên từng ở… Trần Tiểu Cửu thì thầm nói:
- Chúng ta có thể cảm nhận một chút tiên khí của thần tiên.
- Xem ra vừa bẩn vừa lộn xộn..
Nguyệt Thần do dự nói.
- Bên ngoài ruột bông rách, bên trong kim ngọc… Trần Tiểu Cửu nói:
- Bên trong ta đã quét sạch rồi Nguyệt Thần nghe vậy sửng sốt, qua đôi mắt của Trần Tiểu Cửu đã sáng tỏ, dường như nhìn ra một chút manh mối, bàn tay ngọc ngà của nàng lướt nhẹ qua ngực của Tiểu Cửu, híp mắt cười nói:
- Đại dâm tặc, ngươi quả nhiên là không để yên lòng, muốn ở đây, làm chuyện xấu xa đó với ta sao?
- Nguyệt Thần tỷ tỷ võ công cao cường, ta tuy có lòng lại không có sức.
Trần Tiểu Cửu nháy mắt, trong mắt lóe lên sự chân thành:
- Ta thật muốn ăn luôn nàng…, để nàng mãi mãi không thể rời khỏi ta… - Sớm muộn gì sẽ có một ngày như vậy, ngươi vội gì chứ?
Nguyệt Thần quỷ dị cười, nhìn hắn đầy xuân sắc, buông hai tay nói:
- Đêm nay, ta thuộc về điền viên xinh đẹp này.
Trần Tiểu Cửu nhìn phong tư của Nguyệt Thần, trong lòng cười to, lén lút nói một câu:
- Cũng thuộc về ta.
Điền viên của thần tiên, phong cảnh quả nhiên là không giống, đêm nay, ánh trăng tịch mịch xuyên thấu mưa bụi, bao phủ bên trên điền viên, trong sự mông lung mang theo một sự thần bí, trời đầy sao, trong mắt hai người, lại cũng vô cùng mơ hồ.
Hai người ngồi bên cạnh dòng suối nhỏ, đối mặt với trại lửa cháy rừng rực, tận tình yêu thương, trong tiếng cười vui vẻ.., con thỏ béo lớn kia, đã trở thành món thịt nướng thơm ngon cho bọn họ.
Trần Tiểu Cửu ôm vòng eo của Nguyệt Thần, chỉ vào căn phòng cỏ, nỉ non nói:
- Tiểu nương tử, có cần đi nghỉ ngơi không? Ta muốn ôm nàng, ngủ một giấc ngon lành.
- Thời gian vẫn còn sớm mà…ngươi vội quá… Nguyệt Thần lời còn chưa nói xong, Trần Tiểu Cửu đã ôm nàng trong lòng, cảm thấy vô cũng mỹ mãn đi về phía ngôi nhà cỏ. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn - Hoa lạ quá? Ta chưa từng nhìn thấy.
Nguyệt Thần xuyên thấu qua ánh trăng qua bãi cỏ, nhìn thấy một bó lá cây đỏ tươi, cánh hóa cũng là hoa tươi xanh mướt, không ngừng tán thưởng.
Trần Tiểu Cửu vừa phụ họa theo, vừa lấy nến đốt sáng.
Quan trọng hơn là, viên minh châu đẹp đẽ kia, đã đặt bên cạnh ngọn nến, xung quanh nó rất mơ hồ, dường như đã nhận thức được tất cả những gì sắp xảy ra.
Trần Tiểu Cửu duỗi thắt lưng ra, thoải mái ngồi trên giường, nhẹ nhàng vỗ vỗ vào tấm trải giường mềm mại, cười hì hì nói:
- Tiểu nương tử, qua đây ngồi xuống.
Nguyệt Thần nhìn quanh bốn phía, thấy căn nhà cỏ được Trần Tiểu Cửu thu dọn sạch sẽ ngăn nắp, trong lòng thấy rất vui, nàng lắc mình tiến đến cạnh giường, xoa xoa lên tấm rải giường, cái chăn đó vừa mềm vừa thoải mái, động lòng nói:
- Đại dâm tặc, ngươi quả nhiên là có chủ mưu từ lâu.
- Ta đâu có… - Mau nói…rút cuộc đã dùng phương pháp gì?
Đội mắt Nguyệt Thần quyến rũ vô cùng nói.