Trần Băng chợt nghe đến tên nhóm 5 người Anh Mộc, đầu óc quay cuồng một lúc, hắn không biết cái tên nhóm này thì đâu tới, thấy cái tên thanh niên tóc đỏ này dáng người thẳng đứng, cao lớn rắn rỏi, ra tay mạnh mẽ như vậy, sắc bén như một con báo, trong lòng có một cảm giác gần gũi.
Tiểu tử tóc đỏ dẫn đầu 4 huynh đệ trông như hổ ở trong đàn dê, chỉ trong chốc lát, đã đánh cho hơn ba mươi tên lưu manh sợ tè cả ra quần, thảm hại chạy trốn.
Lần này hơn ba chục tên lưu manh du côn bị đánh tơi bời, những tên lưu manh côn đồ mà, nên khả năng chịu đòn hơn những người bình thường rồi, chỉ có điều khi thấy lão đại của bọn chúng là Long Nhị bị Trần Băng nhẹ nhàng chạm cái mà đã lăn đùng xuống đất, cảnh tượng này đối với bọn họ mà nói quả thật rất trấn động, trong lòng cảm thấy rất sợ hãi, điều này khiến những sự dũng mãnh ngày nào của bọn chúng đã tan biến đâu mất rồi, chẳng còn sức chiến đấu nào cả.
Đại ca cũng đã bị đánh gục, quân sư quạt mo Lô sài bổng cũng bị đánh một cách thảm hại, bọn họ còn đánh cái quái gì nữa, chạy nhanh được thì nhanh chóng chạy trốn, chạy chậm thì giả vờ nằm xuống đất giả vờ chết, ai mà vẫn gắng chịu thì đúng là đồ ngốc à.
Trần Băng thấy thắng lợi trước mắt, nhưng tiểu tử tóc đỏ này dường như bị thù hận làm mờ hết cả ý chí rồi. Thấy Long Nhị ngất nằm trên mặt đất, hắn cầm cây gậy sắt hung hăng giơ lên, hướng đúng vào chân của Long Nhị đập xuống, chỉ nghe thấy "răng rắc" hai tiếng, vô cùng giòn dã.
Trần Băng nhắm mắt lại, không dám xem tiếp nữa, biết là cái chân này của Long Nhị chắc chắn bị gẫy rồi, ít nhất cũng phải nghỉ ngơi nửa năm, nhưng ngược lại cũng đã loại bớt cho hắn một đối thủ nặng ký.
Tiểu tử tóc đỏ vẫn chưa hết tức giận, vẫn còn cầm cây gậy lên muốn đánh tiếp, Trần Băng vừa thấy tình hình không tốt lắm, nếu như cứ tiếp tục đánh thế này, cái tên Long Nhị này có khi phải đi gặp Diêm Vương, đến lúc đó thì sự việc sẽ rắc rối lên, hắn cũng được coi là đồng phạm, cũng sẽ bị liên lụy.
Hắn vội vàng tiến lên trước ngăn tóc đỏ lại nói:
- Tiểu huynh đệ, đừng đánh nữa, đánh nữa thì sẽ chết người mất, sẽ bị bắt mất, hơn nữa cha đệ vẫn còn đang nằm ở kia, không biết thương tích thế nào, đệ còn không mau đi chăm sóc cha của đệ đi.
Tiểu tử tóc đỏ cũng không phải là người đàn ông lỗ mãng, rât thông minh lanh lợi, vừa rồi chỉ là hơi kích động. Lúc này nghe Trần Băng, ân nhân phân tích, cảm thấy rất có đạo lý, nhanh chóng nói với các huynh đệ thu dọn chiến trường, cầm các chiến lợi phẩm về.
Hắn tiến lên nhìn vết thương của cha, thấy không có nguy hiểm về tính mạng, chỉ là đầu bị va chạm mạnh, bị ngất đi thôi.
Hắn cõng cha hắn lên, rồi nói với Trần Băng:
- Người anh em à, trông anh cũng là người có chí khí, anh đừng đi, đi về nhà cùng đệ, đệ còn phải cảm ơn huynh , giúp đỡ huynh đệ của đệ không ít.
Trần Băng thực ra vừa nãy suy xét rành mạch, bây giờ bản thân đã là nô bộc của Chu gia, thân phận thấp kém, mặc dù là đã làm tam chủ quản của cơ sở tây thành, nhưng có những bài học thất bại, tuyệt đối không thể xem thường.
Hơn nữa cái chức tam chủ quản này cũng không phải dễ làm, cần người không có người, cần tiền không có tiền, cần quyền không có quyền, quả thực chả có tý quyền lực gì, khó chịu chẳng khác gì đem hắn nung trong lò nướng.
Để tránh bị nung trong lò nướng, Trần Băng phải chiêu binh mãi mã, phải vượt qua được thế lực của chính mình, trước mặt tên tiểu tử kia quả là quả cảm, dáng vẻ cơ bắp cường tráng, cái tên Anh Mộc đã khiến mắt hắn sáng bừng lên, Trần Băng sớm đã có mưu đồ thu phục hắn rồi, sau này xem còn ai dám động đến hắn, thì bảo năm tên này lôi ra hành một trận xem lần sau có dám nữa không nào.
Vả lại, hắn vừa rồi rõ ràng nghe thấy thằng nhãi Long Nghị nói Trần Lão Hán này có cô con gái xinh đẹp danh bất hư truyền, bây giờ chính mắt hắn nhìn thấy tên tiểu tử này dáng vẻ oai hùng, vậy thì người chị của hắn chắc là xinh đẹp danh bất hư truyền.
Hắn trong lòng nhộn nhạo, thật muốn gặp cô gái xinh đẹp danh bất hư truyền này rốt cục xinh đẹp nhường nào, chói mắt cỡ nào.
Hiện tại thấy tiểu tử tóc đỏ này chủ động mời, trịnh trọng mời hắn, liền vội vàng nhận lời nói:
- Tiểu huynh đệ, ta không có việc gì, đi cùng đệ về, tiện thể xem vết thương của lão bá thế nào.
- Vậy thì tốt quá!
Tiểu tử tóc đỏ lại chỉ bảo đám huynh đệ của hắn đi thu dọn chiến trường, rồi cõng cha hắn cùng Trần Băng đi về nhà.
Trần Băng ở phía sau hơi gúp hắn đỡ cha hắn, thấy tiểu tử tóc đỏ sức lực thật khỏe, mặc dù cõng cha hắn, nhưng bước đi vẫn mạnh mẽ nhanh nhẹn, tràn đầy sinh lực. Trần Băng không khỏi thán phục sức lực dồi dào của tiểu tử này, quả thật không làm mất mặt hình ảnh hào quang của Anh Mộc.
Khoảng chừng nửa canh giờ sau, cuối cùng cũng đi đến một con phố nhỏ tương đối hẻo lánh.
Con phố này toàn bộ đều là những ngôi nhà lá thấp rách nát.
Tiểu tử tóc đỏ dẫn Trần Băng đi vào một cửa hàng đơn sơ ở đầu đường.
Trần Băng nhìn xung quanh, trong phòng tuy rằng đơn sơ, nhưng rất gọn gàng sạch sẽ, không hề có vết bụi bẩn nào, vừa nhìn là biết có bàn tay con gái.
- Chị, mau ra đây, cha bị ngất, chị mau đi tìm lang trung đến khám cho cha!
Chợt nghe thấy một giọng nói trong buồng truyền ra, giọng nói ấm áp mượt mà, vô cùng êm tai, lúc nói thì không chậm không nhanh, trong quan tâm ẩn chứ oán giận, ngữ khí lại thậ bình tĩnh:
- Mau đặt cha nằm xuống giường, lang trung chị đã gọi đến từ lâu rồi, chị biết cha hôm nay chắc chắn không đòi được gì, khuyên cha nhưng cha cũng không nghe.
Sau đó là một bóng dáng uyển chuyển dịu dàng bước từ trong ra, một mái tóc dài đen như gỗ mun tết thành mấy bím thả buôn xuống, làm da mịn màng trắng bóc, đôi mắt long lanh trong suốt như nước mùa thu, chiếc mũi dọc dừa vô cùng xinh đẹp, đôi má hơi ửng hồng, thật khiến người ta yêu, lại còn có đôi môi kiều diễm, thật hấp dẫn. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn Đẹp, quả là quá đẹp, vô cùng xinh đẹp, Trần Băng trong lòng thầm than, thậm chí còn đẹp hơn Song Nhi vài phần.
Chủ yếu chính là cách ăn mặc của nàng không giống với người bình thường, quần áo ở thời đại này rộng thùng thình, rất khó có thể thể hiện ra dáng người tuyệt đẹp của con gái, mà cô nàng trước mắt này mặc dù không hoa lệ, kiểu dáng lại thật mới mẻ, vai và phần eo đã thu nhỏ lại rất nhiều, càng lộ ra thân hình tuyệt đẹp của con gái, hơn nữa ở chỗ eo của nàng còn đính thêm một dây lưng mảnh, càng tôn thêm cái dáng vẻ của nàng.
Tóm lại là kiểu phối hợp này khiến cho Trần Băng có cảm giác bị tấn công rất mãnh liệt.
Khi nàng đi ra, sau khi thấy Trần Băng hơi ngẩn ngơ, hoàn toàn không thấy vẻ ngượng nùng và bối rối như những cô giá khác, chỉ hơi mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng bóc.
Yên lặng, thanh lịch, tri tính, cảm giác khiến người ta miên man vô cùng, trong lòng Trần Băng cứ nghĩ ngợi loạn cả lên.
- Mau cõng cha vào trong buồng, lang trung đang đợi ở trong đó.
Rồi lại nói với tiểu tử tóc đỏ:
- Xem em này đều khiến người khác phải lo lắng, đầu đầy vết máu, có bị thương không? Mau đi rửa đi.
Tiểu tử tóc đỏ chỉ khẽ mỉm cười, cũng không cãi lại, vội cõng Lão Hãn vào trong buồng cho lang trung khám.
Trần Băng thấy nhàm chán, liền đi xung quanh phòng khách, nghĩ bộ quần áo của cô nương này sao lại mới mẻ kỳ lạ thế, lại nghĩ đến cũng đã làm tam chủ quản của Chu gia, làm thế nào để phát huy uy lực của hắn, làm thế nào để thu phục được tiểu tử tóc đỏ này, sau này nên làm thế nào.
Trong lúc hắn đang tâm tư rối loạn, tiểu tử tóc đỏ từ trong buồng bước ra nói với Trần Băng:
- Ân nhân nghỉ ngơi chút đi, đệ cùng lang trung bốc thuốc cho cha đệ! Lúc nữa sẽ về ngay, để cho chị đệ tiếp huynh.
Sau đó vô cùng lo lắng theo lang trung đi ra ngoài.
Cái tên tiểu tử nhà ngươi đã bị cho vào chòng rồi, không ngờ lại bảo tỉ tỉ của ngươi ra tiếp chuyện cùng ta nữa chứ, cứ từ nói chuyện rồi sẽ tới những cái xa hơn nữa, nếu được như vậy thì còn gì bằng nữa.
Lúc hắn đang nghĩ ngợi linh tinh, thì một bóng dáng uyển chuyển dịu dàng từ bên trong đi ra, mặc bộ quần áo bó sát người lộ ra thân hình hoàn mỹ của cô nàng này.
Nàng bưng một ly trà, đi đến bên cạnh Trần Băng, nhẹ nhàng cúi đầu nói:
- Ân công, mời dùng trà, đa tạ ân công trượng nghĩa giúp đỡ, tiểu nữ vô cùng cảm kích.
- Cô nương không cần khách khí, chỉ là việc nhỏ thôi mà, không cần khách sáo, đường hỏng thì có người sửa chữa, việc không công bằng thì sẽ có người quản, ta vốn tính trời sinh là người trượng nghĩa, việc nhỏ thế này, không cần phải để tâm đâu.
Trần Băng nói.
- Thiếp là Tuệ Nương, nếu ân nhân không chê thì cứ gọi thiếp là Tuệ Nương là được rồi!
Cô gái xinh đẹp mới lạ này ngồi ghế đối diện với Trần Băng, bình tĩnh nói.
Tuệ Nương, cái tên này đặt thật là hay, vô cùng thông minh lại xinh đẹp dịu dàng. Trần Băng trong lòng nghĩ ngợi lung tung.
- Bênh tình của lão bá thế nào rồi?
Trần Băng quan tâm hỏi.
Thực ra câu nói này của Trần Băng có vẻ hơi thừa thãi, mắt thấy tâm trạng của Tuệ Nương vẫn rất bình thường không hề lo lắng, thì bệnh tình của Lão Hán hẳn là không nghiêm trọng lắm. Chỉ là ngồi cùng với mỹ nữ tao nhã thế này, khiến cho hắn không được tự nhiên lắm. Trước mặt Song Nhi hắn cũng chưa từng gặp trường hợp thế này.
- không có trở ngại gì lớn, chỉ bị thương ngoài da thôi, một thời gian ngắn là khỏi.
Tuệ Nương điềm tĩnh nói, nhưng ánh mắt lại chằm chằm nhìn vào khuôn mặt Trần Băng.
Trần Băng vẫn cứ bình tĩnh ngồi xuống, cảm nhận thấy Tuệ Nương ngồi đối diện không hề có chút ngượng ngùng của một cô gái, ngược lại rất tự nhiên chăm chú nhìn hắn, đôi mắt đẹp tràn đầy sự hiếu kỳ, cứ như là muốn nhìn thấu cả con tim của Trần Băng.
Tuy rằng Trần Băng da mặt dày như tường thành, nhưng bị một người đẹp tân tiến hiện đại ngắm nghía ở góc độ gần như vậy, trong lòng không ngờ lại có chút ngượng ngùng, lẽ nào mình trông quá đẹp trai, khiến cho cô nàng này động tình.
Hắn để chén trà xuống, thắc mắc hỏi:
- Tuệ Nương tại sao lại cứ nhìn chằm chằm vào ta, lẽ nào trên mặt ta có vết gì hay sao?
Tuệ Nương vẫn như trước nhìn hắn, một đôi mắt dẹp thật to tròn, bỗng nhiên nhẹ nhàng mỉm cười:
- Ân nhân, thiếp biết ngài.
Trần Băng hơi khó hiểu hỏi:
- Nàng biết ta? Nàng nhìn thấy ta ở đâu?
Tuệ Nương xinh tươi cười nói:
- Dang tiếng của ngài thiếp cũng đã được nghe nói từ lâu rồi, ngài chẳng phải là cái người mà người ta gọi là anh đầu gạch chuyên đi bắt chuyện với con gái ở đường phố sao?
Ngất! Trần Băng nghe mà cảm thấy vô cùng kích động, suýt nữa thì bị ngã từ trên ghế xuống, đúng là việc tốt không được truyền ra, việc xấu thì lan đi xa hàng dặm, không ngờ cái danh anh đầu gạch của hắn lại được lan truyền xa như vậy.
Trong lòng hắn không ngừng oán chửi Khổng nghi tần cái lão già đểu, dạy hắn cái chiêu bỏ đi như thế, khiến cho tất cả đường phố đều biết cái danh anh đầu gạch của hắn.
Trần Băng vò đầu ngượng ngùng cười nói:
- Tuệ Nương nghiêm trọng hóa rồi, đó chỉ là phù du, phù du mà thôi, bản chất của ta vẫn là một thanh niên chính nghĩa.
Tuệ Nương thấy bộ dạng ngượng ngùng của Trần Băng, nhẹ nhàng che miệng cười, lần đầu tiên nàng thấy Trần Băng, sở dĩ thấy hơi sững sốt chính là vì nàng nhận ra tiểu tử này chính là anh đầu gạch đi trên phố cứ gặp người đẹp là đến bắt chuyện.
- Ân nhân, ngài chớ lo lắng, thật ra thiếp vô cùng bái phục ý tưởng kì diệu của ngài.
Tuệ Nương cười nhạo nói.