Thần tiễn thật tuyệt, đã mất cái thứ hai!
Sáu người còn lại nhìn Đại sư huynh như một con nhím bị đóng chặt trên cây cổ thụ, trong lòng trào lên một sự phiền muộn và bất lực không nói lên lời, họa từ trong nhà, trong lòng mỗi người đều tạo thành một bóng ma và sự đau đớn lớn.
Viên Tử Trình phi thân lên, nhẹ nhàng phất tay, lấy cái đầu hừng hực của Đại sư huynh phun ra máu nắm trong tay, trong lồng ngực phun ra dòng máu nóng, mở ra một màn sắc màu tuyệt đẹp trong đêm trăng.
- Tiểu sư đệ….
Người đàn ông mặt gầy khúm núm.
Viên Tử Trình nhìn cái đầu trong tay, lắc đầu nói:
- Tam sư huynh, cái đầu này, ta muốn tế thiên, ta cũng sẽ không làm khó các sư huynh, các huynh đi đi, ừ…có thể..có thể mang thi thể của Đại sư huynh đi.
- Tiểu sư đệ lẽ nào đệ không trở về cùng chúng ta sao?
Người đàn ông mặt gầy nói:
- Đại sư huynh đã chết, đệ chính là chưởng môn của Nhạn Đãng..
- Nói khác nhau không vì mưu, từ này, ta hi vọng các sư huynh sẽ không cần hỏi tới việc triều chính nữa, yên ổn xử lý các việc của Nhạn Đãng môn.
Viên Tử Trình lạnh lùng nói:
- Đặc biệt là..không cho phép chạy theo đường cũ, bị Tào công công lợi dụng, làm lính hầu..bằng không… Gã đột nhiên nhìn cái đầu trong tay, trên mặt hiện ra nụ cười lạnh lùng - Tiểu sư đệ, bọn ta hiểu nên làm thế nào rồi, từ nay về sau, việc chính sự, sẽ không hỏi tới, phân tranh giang hồ, bọn ta cũng không tham dự… Người đàn ông mặt gầy nói.
- Tam sư huynh, huynh là người thật thà, việc lớn nhỏ của Nhạn Đãng môn, có huynh quản, từ nay về sau, huynh là chưởng môn rồi… Viên Tử Trình lắc đầu cười nói:
- Ta nhường cho huynh… - Tiểu sư đệ, cái này…cái này….
Người đàn ông mặt gày vẻ mặt bất ngờ nói.
Viên Tử Trình quay tên, lạnh lùng nói :
- Bảo trọng.
Thần tiễn lục tuyệt cõng theo thi thể không đầu của Đại sư huynh, cuốn bụi mà đi, Viên Tử Trình nhìn bóng dáng của sáu người đi xa, tận đáy lòng trào lên một sự chua xót khó tả.
- Viên Tử Trình…nếu ngươi tới trễ, mạng nhỏ này của ta cũng không giữ nổi rồi… Trần Tiểu Cửu ngồi trên đất, nhìn vẻ mặt tối tăm của Viên Tử Trình, không kìm nổi liền chế nhạo nói.
- Cảm ơn… Viên Tử Trình lạnh lùng nói :
- Trần công tử nếu không đỡ kịp cho ta một chưởng, ta e đã bị hạ độc thủ rồi.
- Một chút việc nhỏ, hà tất nhắc đến?
Trần Tiểu Cửu trong bụng quay cuồng cuộn sóng, đứng thẳng lên, nhìn ánh mắt thản nhiên, buồn bã nói:
- Cuối cùng đã kế thúc rồi.
- Kết thúc? Mãi mãi cũng không có kết thúc.
Trong mũi Viên Tử Trình phát ra một tiếng hừ lạnh, đột nhiên giương cung bắn trăng, đem mũi tên nhắm vào Nguyệt Thần phong hoa tuyệt đại.
Trần Tiểu Cửu giật mình kinh hãi, vội vào bảo vệ thân hình mềm mại của Nguyệt Thần, giận dữ hét:
- Ngươi…ngươi làm gì vậy? Mau bỏ tên ra, ngươi muốn…ngươi muốn láy mạng ta. Căn nguyên ở đâu?
Viên Tử Trình không chút lay động, nghiêm nghị nói:
- Cô ta…làm trọng thương thiếu chủ.
Trong ánh mắt trào ra sự phẫn nộ:
- Nếu ta không tới kip, thiếu chủ đã trúng độc thủ của cô ta rồi.
Trong đầu Trần Tiểu Cửu tựa như có tiếng sét, da đầu run lên, nghĩ tới những chi tiết lan tràn, Viên Tử Trình tuy cứu mạng mình, lại cướp đi sự hào quang rực rỡ của Nguyệt Thần, thế gian không ngờ có việc ly kỳ như vậy? Hắn quay đầu mang theo sự nghi vấn và u oán, kinh ngạc nhìn Nguyệt Thần đang mỉm cười, đợi nàng trả lời.
- Ngươi ngốc quá sao?
Nguyệt Thần giơ tay ngọc ngà, chấm chấm vào trán Trần Tiểu Cửu:
- Ta không phải vừa mới nói rồi, đã là lần thứ hai ta nhìn thấy liên hoàn ba mươi sáu mũi tên rồi sao? hừ… lần đầu tiên, là dùng trên người ta..
- Cái này…cái này…. Đọc Truyện Online Tại TruyệnFULL.vn Trần Tiểu Cửu nắm tay, trong lòng khóc không ra nước mắt: ông trời à, ông thật là trêu ngươi ta..
- Trần công tử…, xin tránh ra…
Trong mắt Viên Tử Trình phát ra lạnh ý:
- Ta không quản cô ta là ai, chỉ cần có ý đồ mưu hại thiếu chủ, ta sẽ không chút nương tay giết cô ta...
Gã nhẹ nhàng bắn một dây cung, thản nhiên nói:
- Trên người cô ta không thương tích, cho dù ta xuất ra liên hoàn ba mươi sáu mũi tên, vẫn không phải đối thủ của cô ta, còn bây giờ…ta phải lấy mạng của cô ta, báo thù rửa hận cho thiếu chủ.
- Ánh trăng thật đẹp….
Nguyệt Thần khẽ vuốt tóc, không để ý tới sự uy hiếp của Viên Tử Trình, giữ chặt cánh tay Trần Tiểu Cửu, mỉm cười nói:
- Đời này…tiểu nương tử ta đây không làm được, nếu còn có duyên, kiếp sau gặp lại.
Nói xong liền dùng sức đẩy Trần Tiểu Cửu ra, u oán nói:
- Kiếp này, nếu ta không quen ngươi, thì tốt bao nhiêu.
Mỹ sắc ở phía trước, Trần Tiểu Cửu đâu thể không để ý? Vội ôm lấy cơ thể Nguyệt Thần trong lòng, khẩn cầu Viên Tử Trình nói:
- Tuy nàng ta làm khó xử cho công tử, nhưng sau một đêm phong ba, nàng…nàng đã thành người phụ nữ của ta, từ nay về sau, nàng tuyệt sẽ không là địch thủ của công tử nữa! Tử Trình ngươi tha cho nàng đi.
- Người phụ nữ của ngươi?
Viên Tử Trình nhíu mày, vẻ mặt lạnh lùng nói :
- Nguyệt Thần tuy phong hoa tuyệt đại, lại giả dối âm hiểm, điều này e là…là mưu kế giữ mình của cô ta?
- Quỷ mặt lạnh…không cho phép ngươi làm bại hoại thanh danh của ta.
Nguyệt Thần bĩu môi, uể oải nói:
- Ta rõ ràng là trí kế bách xuất không liên quan gì tới âm hiểm giả dối..hừ…, vừa rổi giao đấu với ngươi, ta không nên thả hổ về rừng, nhân từ nương tay với ngươi…để rồi gây ra đại họa.
- Ngươi câm mồm.
Trần Tiểu Cửu hung hăng trừng mắt nhìn Nguyệt Thần:
- Tiểu nương tử, nói ít đi một câu, không ai bắt nàng im mồm cả… Nguyệt Thần nghe vậy, ôm lấy cánh tay hắn, vặn vẹo thân người, không ngờ cười ngốc, không nói thêm tiếng nào.
Trần Tiểu Cửu thở dài, đau thương nói:
- Tử Trình, ngươi..ngươi tha cho nàng đi, việc của Nguyệt Thần, ta sẽ giải thích với công tử.
- Nếu ta tha cho cô ta, chủ nhân sẽ không vui… Trong mắt Viên Tử Trình lóe ra sự do dự.
- Sao ngươi biết hắn sẽ không vui?
Trần Tiểu Cửu nhẹ nhàng lắc đầu nói:
- Thiếu một cường địch và nhiều thêm một cường viện, đâu nặng đâu nhẹ? Công tử biết rõ, còn cần ta nói rõ sao?
Viên Tử Trình nghe vậy, giơ cung tên lên, đột nhiên nhìn về phía Nguyệt Thần, sắc mặt đầy sự cảnh giác:
- Ngươi chớ bị Nguyệt Thần lừa…quỷ kế của cô ta, trên giang hồ ai không biết chứ?
Nguyệt Thần đón nhận gương mặt lạnh như băng của Viên Tử Trình, trừng mắt, ôm chặt lấy Trần Tiểu Cửu, dường như là thị uy với hắn.
Trần Tiểu Cửu khẽ vuốt mái tóc như nước của Nguyệt Thần, nỉ non nói:
- Tử Trình, con mắt của ta không thể sai…ngươi phải tin ta.
Nguyệt Thần cảm nhận được sự dịu dàng của Trần Tiểu Cửu, không ngờ lại ôm chặt vòng eo hắn, chôn khuôn mặt dịu dàng vào ngực hắn, làm ra bộ dáng của một người phụ nữ rất ngoan.
Trần Tiểu Cửu lắc đầu, lại không nỡ để nàng đẩy ra, thản nhiên nói:
- Tử Trình, bạn của công tử rất ít, ta là một trong số đó, lẽ nào, ta cũng hại hắn sao?
- Lòng dạ của phụ nữ sâu như biển.
Trong mắt Viên Tử Trình hiện ra sự quỷ dị:
- Đặc biệt là Nguyệt Thần, càng không thể tin.
Gã nói tới đây, cung tên trong tay, chơt ra tay, tiễn vũ chấn động đuôi, không bắn về phía Nguyệt Thần, mà bắn về phía Trần Tiểu Cửu.
Trần Tiểu Cửu bị trọng thương trong người, làm sao có thể né tránh được sự tập kích của mũi tên, chỉ còn thành thật chờ làm bia.
Nguyệt Thần luôn có dụng tâm đề phòng thủ đoạn của Viên Tử Trình, chỉ là nàng không ngờ Viên Tử Trình có thể như vậy, ra tay với Trần Tiểu Cửu! Nàng nhíu mày, xoay người, không để ý tới mũi tên nhọn, kiên định chắn trước người Trần Tiểu Cửu.
- Ừ… Một tiếng kêu mềm mại vang lên.
Nàng ôm ngực, không có sức ngã trong vòng tay của Trần Tiểu Cửu.