Dưới ánh trăng mờ ảo, con chim ưng toàn thân màu vàng nhạt xé rách bầu trời một cách lưu loát, vuốt sắc như câu, trong cái chớp nhoáng xẹt lửa, một con chuột đang chạy xiêu xiêu vẹo vẹo liền bị nó chế phục thành công, nó hưng phấn cất tiếng kêu, cái mỏ chim sắc nhọn mổ rách ruột của con chuột, dưới ánh trăng thanh khiết, nó thỏa thích hưởng thụ bữa tiệc tối hiếm có này.
- Tiểu Cửu, chúng ta đi mau… nhân cơ hội này bỏ rơi con ưng săn đáng ghét này!
Nguyệt Thần kéo lấy cánh tay của Trần Tiểu Cửu, hối thúc nói.
- Chạy có nhanh cách mấy cũng không thoát khỏi cặp mắt sắc bén của con ưng săn này… Trần Tiểu Cửu vẻ mặt quái đản nói:
- Nguyệt Thần tỷ tỷ, một chút nữa nàng hãy ngoan ngoãn mà xem trò hay đi… Nguyệt Thần đôi mày nhíu chặt - Ngươi có quỷ kế gì, cứ không chịu nói ta biết… Ưng săn hưởng thụ xong bữa tiệc mỹ vị, cất cánh bay lượn vào không trung, vừa bay vài cái, liền như con diều bị đứt dây, kèm theo tiếng chim kêu thê lương, thân hình uy vũ, xiêu xiêu vẹo vẹo, giãy dụa rớt xuống đất.
Trần Tiểu Cửu nghiêng đầu, chậc chậc than thở nói:
- Giờ thì chẳng còn ai có thể uy hiếp sự an toàn của chúng ta nữa… - Tiểu Cửu, sao ngươi làm được như vậy? Một con chim đang yên đang lành, sao lại kêu lên như cất tiếng khóc chào đời thế này?
Nguyệt Thần vẻ mặt hiếu kỳ nói.
- Sau này hãy nói… chúng ta hãy mau rời khỏi nơi thị phi này….
Trần Tiểu Cửu vừa nói dứt lời, trong tai giật run một cái, đột nhiên nghe thấy từng hồi tiếng bước chân khe khẽ, trong thoáng chốc, một luồng gió âm hàn vèo vèo lướt qua.
- Vù vù… Không hay! Là tiếng mũi tên!
Trong lúc nguy cấp, Trần Tiểu Cửu bộc phát năng lượng dồi dào, cơ thịt toàn thân nổi lên, cứ như một con báo mạnh mẽ, ôm lấy Nguyệt Thần, chật vật vô cùng mà lăn tròn mấy vòng! Quay đầu nhìn lại, ba mũi tên sắc nhọn đã hung hăng ghim vào vị trí mà hắn và Nguyệt Thần vừa đứng! Cái đuôi vũ thô và dài vẫn không ngừng run rẩy, phát ra âm thanh ong ong đáng sợ kinh hồn.
- Tiểu tử, nạp mạng đi!
Ngay sau đó một giọng nói kiêu ngạo truyền đến từ phía xa xa.
Trần Tiểu Cửu đưa mắt quan sát, thấy phía sau cách khoản ba mươi trượng, có tám cái bóng người, tựa như con hồng hạc nhẹ tên, phóng như bay về phía hắn!
Nguyệt Thần xiết chặt nắm đấm, vẻ mặt nghiêm nghị, dùng sức đẩy Trần Tiểu Cửu ra nói:
- Tiểu Cửu, ngươi chạy mau, thần tiễn bát tuyệt sẽ không thủ hạ lưu tình với ngươi đâu!
- Tiểu nương tử, nàng đang nói chuyện điên khùng gì vậy? Nếu nàng chết rồi, ta cũng sẽ không sống một mình… Trần Tiểu Cửu không ngờ thần tiễn bát tuyệt lại bỏ cả ngựa, đi bộ không một tiếng động mà đến được đây, nghĩ rằng đường núi gập ghềnh, không tiện đi lại, nhưng lại không nghĩ sẽ chó ngáp phải ruồi, khư khư vào thời khắc quan trọng nhất đuổi kịp bọn họ.
Trong mắt Trần Tiểu Cửu phát ra lửa đỏ như máu, thần tiễn bát tuyệt, tiễn thuật thông thần, tuyệt đối không phải loại như bọn chó má cấm vệ quân hay gã đàn ông gấu chó kia có thể so sánh được! Nếu muốn thoát thân, phải dùng kế như thế nào đây? Hắn nhìn sang bên trái cách hắn khoảng mười trượng, con chim săn vẫn còn vùng vẫy giày dụa bay lên, trong lòng đã có cách. Nguồn: http://truyenfull.vn Hắn vận nội công, ôm lấy cơ thể đầy đặn của Nguyệt Thần, cứ như mũi tên rời khỏi dây cương, tít tốc chạy sang phía ưng săn.
Nguyệt Thần đã hiểu ý định của Trần Tiểu Cửu, vẻ mặt quả quyết, tay cầm dao găm, ghé vào tai Trần Tiểu Cửu, kiên quyết dịu dàng nói:
- Tiểu Cửu cứ lo chạy, tiễn vũ sau lưng, ta sẽ chống đỡ cho ngươi… Trong lòng thần tiễn bát tuyệt vô cùng thắc mắc, con chim ưng yêu quý của mình sao lại tự dựng rớt xuống từ trên không trung? Bọn họ thấy Trần Tiểu Cửu xông về phía ưng săn, đều trợn trừng mắt, đã hiểu được rốt cuộc tên tiểu tử này muốn làm gì!
Tám người, giương cung căng tròn như trăng, lần lượt nhắm thẳng vào bóng dáng thon dài của Trần Tiểu Cửu!
- Vèo vèo vèo… Tám cây tiễn vũ mang theo ngọn lửa giận dữ, cứ như sự phẫn nộ của dã thú, bay thẳng đến thân hình của Trần Tiểu Cửu, tốc độ tên bay cực nhanh, trúng là chí mạng.
Tai của Trần Tiểu Cửu không phải tầm thường, trong lúc chạy vội, thân hình khẽ nghiêng, ba mũi tên nguy hiểm lướt sát qua tai hắn. Hắn chuyển đổi bước chân, lại chạy về phía ưng săn, lại có ba mũi tên lông vũ tập kích bay tới! Tuy rằng hắn nghe rõ, nhưng lực bất tòng tâm, không tài nào tránh né.
Nguyệt Thần thái độ hung dữ, dưới ánh trăng mờ ảo, cứ như một đóa hoa hồng ngát hương kiều diễm.
Nàng vận dụng chút sức lực cuối cùng, múa may thanh đao, chuẩn xác không nhầm mà đánh rớt ba mũi tên lông vũ giận dữ đó, mà nàng thì đã như mũi tên hết đà, một miệng máu tươi màu đỏ, thuận theo cái miệng anh đào nhỏ nhắn phun trào ra ngoài, nhuộm đỏ cả bả vai rộng lớn của Trần Tiểu Cửu.
- Tiểu nương tử, nàng phải gắng gượng…
Bước chân Trần Tiểu bay như gió, chỉ còn cách ưng săn đang giãy dụa kia khoản vài bước chân, mà hai mũi tên sắc bén còn lại đã phóng như bay đến.
Một cây hướng vào đầu hắn, một cây lại nhắm thẳng vào phần gân đùi của hắn.
Trong lúc nguy cấp, đầu Trần Tiểu Cửu khẽ nghiêng, một mũi tên sắc bén gào thét bay qua!
- Phập….
Trần Tiểu Cửu đau đến nổi hét lên một tiếng, phần gân của chân đã bị trúng một tên, máu tươi nhanh chóng trào ra, nhuộm đỏ cả chiếc quần dài màu đen, máu tươi chảy ra một cách dữ tợn trong đêm trăng, vô cùng đáng sợ.
- Tiểu Cửu… Nguyệt Thần mắt ướt đẫm lệ, lòng như dao cắt.
Ư…..
Trần Tiểu Cửu rên lên một tiếng, thân hình cường tráng, thuận thế ôm lấy Nguyệt Thần, bò đến trước, cánh tay duỗi dài, con chim ưng săn màu vàng nhạt kia đã bị Trần Tiểu Cửu nắm cổ!
Tất cả đều đến một cách bất thình lình, khiến cho thần tiễn bát tuyệt rơi vào thế bị động cực lớn, mắt nhìn trừng trừng vào con chim ưng yêu quý đang nằm trong tay Trần Tiểu Cửu, không biết phải làm thế nào cho phải!
Khóe miệng Nguyệt Thần trà đầy vết máu đỏ tươi, vất vả đỡ lấy cơ thể Trần Tiểu Cửu, đôi mắt quét qua cái đùi đẫm máu của hắn, kìm không được sự kích động trong lòng:
- Tiểu Cửu, ngươi thật là lợi hại… - Đây là sức mạnh của tình yêu!
Trần Tiểu Cửu mỉm cười, cơ thể loạng choạng quay cuồng, máu nóng dâng trào, hắn nhất thời kìm chế không nổi, toàn bộ phun lên bờ cổ trắng mịn của Nguyệt Thần.
- Tiểu nương tử… nàng…nàng có chê bai không?
Trần Tiểu Cửu khó khăn úp mở đôi môi, khóe miệng ngượng ngùng cười.
- Máu của ngươi vì ta mà chảy… Nguyệt Thần dùng tay áo nhẹ nhàng lau đi vết máu tươi trên khóe miệng hắn, dịu dàng nói:
- Ta sẽ mãi mãi ghi nhớ đêm trăng khó quên này… Thần tiễn bát tuyệt, vẻ mặt lạnh lùng, tất cả mặc áo gấm, đứng cách Trần Tiểu Cửu xa tầm mười trượng, tám người vây thành nữa vòng tròn, tay cầm trường cung, hung hăng nhìn vào hai ngươi yêu như keo như sơn này.
Người đứng chính giữa, khuôn mặt màu tím, thân thể to cao, lưng hổ tay vượn, tay cầm trường cung, kéo căng dây cương nhưng không chút động đậy, một đôi mắt nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào con chim ưng trong tay của Trần Tiểu Cửu, lạnh lùng nói:
- Thả nó ra! Bằng không ta sẽ giết ngươi… Trong lúc nguy cấp, Trần Tiểu Cửu không chút sợ hãi, vô cùng khinh bỉ nhìn lướt qua khuôn mặt của tám người, mây nhạt gió nhẹ nói:
- Người còn ưng còn, người mất ưng mất!
Mọi người nghe thấy, vẻ mặt kinh hãi, hoang mang không biết thế nào, từng cặp mắt lần lượt nhìn sang người đàn ông có khuôn mặt màu tím, rất hiển nhiên, trong tám người, y là kẻ cầm đầu.
Người đàn ông mặt tím thở ra một luồng khí tà ác, khí thế điềm tĩnh nói:
- Ngươi đang ép ta à?
- Là ngươi đang ép ta … Trần Tiểu Cửu nhẹ nhàng vuốt lô- ng của ưng săn:
Ưng săn đẹp biết bao, chậc chậc… đáng tiếc sắp phải trở thành một hồn ma rồi… Người đàn ông mặt tím trong lòng giật mình, lạnh lùng cười nói:
- Ưng săn tuy tốt, nhưng ngươi quan trọng hơn nó rất nhiều!
- Đối với trái tim máu lạnh mà nói, đích thật là vậy… Trần Tiểu Cửu lạnh lùng cười nói.
Người đàn ông mặt tím lại liếc nhìn con chim ưng trong tay Trần Tiểu Cửu, đắng đo hồi lâu, thâm độc nói:
- Nếu ta nhân từ, đã không sống đến ngày hôm nay…