- Vì sao? Con ưng này rất lợi hại sao? Nó dám xuống công kích chúng ta, ta vặt hết lông vàng của nó, nướng lên ăn!
Trần Tiểu Cửu thông qua giọng điệu của Nguyệt Thần đã nghe ra có hương vị không ổn rồi.
Một con ưng bình thường, sẽ không vô duyên vô cớ đêm hôm khuya khoắt không đi ngủ, lượn lờ xoay vòng trên đỉnh đầu họ, nhất định là truy đuổi theo dõi, mật báo tin tức, ngoại trừ hai lựa chọn này, con ưng này cũng làm không ra hoạt động khác.
Nguyệt Thần ôm chặt lấy bả vai Trần Tiểu Cửu, cái đầu khẩn trương nhưng không còn sức lực nên đành dựa vào cổ hắn, bộ dạng than thở nói:
- Con ưng này có lai lịch rõ ràng, nếu nó thật sự là liệp ưng màu vàng nhạt, rất có thể là "Thần Tiễn Bát Tuyệt" đích thân tới rồi… - "Thần Tiễn Bát Tuyệt"?
Trần Tiểu Cửu ngóng lên liệp ưng đang thấp giọng kêu gào trên không trung, vẻ mặt mờ mịt:
- Chẳng lẽ là nhân vật rất lợi hại sao?
- Ngươi không phải là người trong giang hồ, tất nhiên không biết sự lợi hại của bọn chúng!
Nguyệt Thần ôm lấy cổ Trần Tiểu Cửu vô cùng thân thiết, thổi hơi ở bên tai hắn nói:
- Thần Tiễn Bát Tuyệt tuy rằng võ công chưa đạt đến cảnh giới hạng nhất, nhưng từ tên mà biết, tài bắn cung thần thông, bách phát bách trúng. Tài bắn cung của Tào công công kia, ngươi cũng đã được thấy, chỉ cần một mũi tên liền bắn trúng ngay bả vai ta. Dù là ta trọng thương trong người, vô lực né tránh, nhưng cũng còn vì lão thái giám kia, tài bắn cung không hề tầm thường!
- Nhưng lão thái giám này, nếu nói về tài bắn cung so với Thần Tiễn Bát Tuyệt, thì cũng chỉ ấu trĩ như trẻ con thôi!
Nguyệt Thần hừ nhẹ một tiếng nói:
- Có điều Thần Tiễn Bát Tuyệt này thanh danh không tốt, cùng Tào lão thái giám cấu kết với nhau làm việc xấu, bị người người căm ghét!
Trần Tiểu Cửu bất giác hít vào một hơi khí lạnh, nếu thật sự lợi hại như vậy, vậy mình và Nguyệt Thần nếu bị bọn chúng vây lại, thì làm sao không bị bắn thành con nhím? Không được… ta phải nhanh chóng trốn chạy.
Hán không thể hoang mang hoảng loạn, miễn cưỡng mỉm cười một cái, an ủi Nguyệt Thần:
- Tỷ ỷ không cần sợ, chúng ta bây giờ chạy trốn thật nhanh, bọn chúng đuổi không kịp chúng ta đâu… Lời đang nói, trong lòng đột nhiên nhớ tới Viên Tử Trình, nếu đại hán lạnh lùng này và Thần Tiễn Bát Tuyệt đấu với nhau, rốt cuộc là ai lợi hại hơn đây!
Nguyệt Thần lắc đầu thở dài nói:
- Đã muộn rồi, quy tắc của Thần Tiễn Bát Tuyệt, thế nhân đều biết, khoảng cách giữa bọn họ và liệp ưng không vượt quá năm dặm, theo suy tính, Thần Tiễn Bát Tuyệt nhất định đang tuần tra ở lân cận, cộng thêm bọn họ cưỡi ngựa to, bước chạy cực nhanh, chúng ta bất luận thế nào cũng không thể cắt đuôi chúng… ôi… nếu ta không bị trọng thương, Thần Tiễn Bát Tuyệt, có gì phải sợ!
- Có nghiêm trọng như vậy không? Lỗ tai ta rất thính, nhưng không nghe được tiếng vó ngựa… Trần Tiểu Cửu nhẹ nhàng nâng lấy đùi của Nguyệt Thần một cái, dịu dàng an ủi. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn - Đều oán ta tùy ý làm bậy, nếu không phải ta chọc giận Ô nhã, cũng không gây ra họa lớn thế này… Trên mặt Nguyệt Thần dâng lên một trận bối rối:
- Hay là chúng ta lại trở về trong núi lẩn trốn, con ưng kia sẽ không thể phát hiện chúng ta nữa… - Sao tỷ trở nên ngây thơ thế này rồi? Từ khi gặp ta, sự âm độc, xảo quyệt trước đó đi đâu mất rồi?
Trần Tiểu Cửu lắc đầu cười khổ nói:
- Liệp ưng kia đã xác định được hành tung của chúng ta rồi, cho dù ẩn nấp trong núi nhỏ, đêm nay là có thể an toàn trải qua, nhưng lão thái giám kia hạ lệnh, đại binh phong tỏa núi, khi đó có chắp cánh cũng khó bay được! Sáng sớm ngày mai, chúng ta đã trở thành đống thịt nát trên thớt rồi.
Hắn ngẩng đầu ngóng lên liệp ưng đang lượn lờ xoay quanh, tức giận đến nhe răng nhếch mép, hận không thể bay lên trời, nhổ sạch sẽ lông vàng trên toàn thân nó.
- Vậy phải làm sao, ta chỉ là một nữ tử yếu ớt, không có cách gì hay ho… Nàng cuộn mình trên lưng Trần Tiểu Cửu, vẻ mặt uất ức nói. Trong lòng đã có chút nghi hoặc, tên dâm tặc này nói quá đúng rồi! Mình trước kia rõ ràng là nữ nhân hành động nhanh như sấm chớp, sát phạt quyết đoán, hôm nay cùng hắn ở cùng một nơi, sao lại trở nên nhát gan lo lắng đủ điều, thật là mất mặt!
Trần Tiểu Cửu cảm nhận được sự dịu dàng của Nguyệt Thần, hào khí dâng cao nói:
- Không phải sợ, trời không tuyệt đường của người, bây giờ chúng ta liền hỏa tốc lên đường, tận lực chạy trên những con đường gập ghềnh này, có thể kéo dài lúc nào hay lúc đó, chỉ cần chúng ta chạy đến sơn trại kia, liền có thể xem như an toàn rồi… Nguyệt Thần bỗng nhiên bật cười, dịu dàng nói:
- Dâm tặc… trong lòng ngươi có phải là sợ lắm không? Người vợ nhỏ này còn chưa có được trong tay, mạng nhỏ của ngươi lại phải mất trước rồi, chậc chậc… chuyện đáng cười nhất thế gian cũng chỉ thế này thôi!
- Ôi! Nếu ngươi bây giờ đang trốn chạy một mình thì vẫn còn kịp… Ta chết thì chết vậy, ngươi vừa may có thể cùng Hồng Hạnh nên vợ nên chồng rồi, vui vẻ mà sống!
- Tỷ nói năng hàm hồ gì vậy? Đổi lại là người khác, ta sớm đã bỏ rơi, một mình chạy mất rồi.
Trần Tiểu Cửu chuyển nàng từ lưng vào trong lòng, nhẹ nhàng nâng cằm nàng, chạm tay vào miệng nàng mà nói:
- Nhưng tỷ là nữ nhân mà Trần Tiểu Cửu ta thích, nếu mà bỏ rơi tỷ không lo, ta sẽ suốt đời ăn ngủ không yên. Những đứa con tương lai của chúng ta cũng sẽ ở trong mộng mà quở trách ta lòng lang dạ sói, không quan tâm đến sự sống chết của chúng nó… - Hừ! Hừ! Hừ… Ngươi nói năng xằng bậy gì đó? Ta với ngươi không có quan hệ gì cả, vợ chồng còn chưa thành, không ngờ ngươi đã liên tưởng đến con cái rồi, thật là không biết xấu hổ!
Nguyệt Thần xấu hổ vô cùng, giãy giụa muốn thoát khỏi cái ôm ấp của Trần Tiểu Cửu, nhưng yếu đuối nhu nhược, đành chịu!
- Ta biết lo xa thôi? Bây giờ dù vẫn chưa phải là vợ ta, nhưng sớm muộn cũng sẽ vì ta ủ ấm giường, con cái cũng nhất định sẽ có… Trần Tiểu Cửu đỏ mặt tía tai cãi lại, trong lòng cũng cảm thấy gớm với lời nói lúc nãy của mình.
Nguyệt Thần nhắm mắt lại, né tránh hào quang nóng bỏng trong mắt Trần Tiểu Cửu, đau khổ nói:
- Bất luận thế nào, ngươi với ta không hề có quan hệ gì, ta không giết ngươi, đã là nhân nghĩa lắm rồi, cưới ta làm vợ, đừng mong!
Trần Tiểu Cửu cười ha hả, lại chuyển nàng ra sau, cõng trên lưng, ngạo khí dâng trào, lớn tiếng nói:
- Nguyệt Thần tỷ tỷ , việc này để ta sau này từ từ cảm hóa tỷ ! Bây giờ sao! Hừ… Chúng ta đánh cược một phen, xem có thể thoát ra khỏi ánh mắt liệp ưng không, thoát khỏi sự truy sát của tên khốn Thần Tiễn Bát Tuyệt… Nguyệt Thần thấy hắn không bỏ rơi mình không lo vào lúc nguy cơ đang trước mặt, trong lòng có chút cảm động, mặc dù cảm giác cảm động này với lấy thân báo đáp vẫn còn kém xa ngàn dặm, nhưng ít nhất đã chiếm được thiện cảm của nàng.
Nàng khẽ vuốt mái tóc một cái, nhìn vào điểm đen trên không trung, dịu dàng nói:
- Dâm tặc, anh hùng cứu mỹ nhân, gánh nặng trên vai, xem bản lĩnh của ngươi rồi, ta… ta đem mình phó thác cho ngươi rồi đó… Trần Tiểu Cửu nghe nói, trong lòng mừng rỡ, dùng sức đỡ lấy đùi của Nguyệt Thần, vận khí trong người lưu chuyển không ngừng luồng khí âm hàn, dọc theo đường nhỏ, lướt nhanh mà đi.
Liệp ưng lượn lờ trên không trung, nhẹ giọng ngân dài, xoay vòng trên đầu Trần Tiểu Cửu, chỉ ra phương hướng rõ ràng cho Thần Tiễn Bát Tuyệt.
Trần Tiểu Cửu chạy vội dọc theo đường nhỏ, đường gập ghềnh lầy lội, chật vật lảo đảo, vô cùng khó đi, xương sườn của Nguyệt Thần bị va chạm kịch liệt, không kìm nổi mà phát ra một tiếng kêu đau đớn. Trần Tiểu Cửu có chút đau lòng, liền đi chậm bước chân vào những lúc thích hợp.
Nguyệt Thần cảm nhận được khổ tâm của Trần Tiểu Cửu, vỗ nhẹ lên lưng hắn nói:
- Dâm tặc, đang lúc quan trọng này, ngươi thương hương tiếc ngọc làm gì? Nếu chạy chậm thêm chút nữa, mạng nhỏ của chúng ta đều không còn, ngươi còn cưới vợ gì nữa?
Trần Tiểu Cửu âm thầm oán giận mình hồ đồ, vì cái nhỏ mà mất cái lớn, vội vàng liều mạng chạy đi.
- Hí… hí… Đang lúc vô cùng chật vật, một tiếng hí mong mang, truyền đến từ nơi xa.
Không xong! Là tiếng ngựa hí dài!
Trần Tiểu Cửu trong lòng cẩn thận tính toán một chút, vị trí của ngựa cách hắn không quá ba dặm.
Bà nó, vậy phải làm thế nào mới được đây?