Chương 362: Chương 362: Vụng trộm

Trần Tiểu Cửu công năng đặc dị ban ngày đêm tối đều như nhau. Đôi mắt của hắn như cười như không nhìn không biết Lý Nhạc Thanh, tâm tư ngứa ngáy, tiến tới gần bên nàng. Hắn cắn bên tai nàng rồi nói:

- Tiểu nương tử muốn chiếm tiện nghi của ta sao?

Lý Nhạc Thanh gấp đến xấu hổ đỏ mặt, liên tục xua tay, nhỏ giọng giải thích:

- Cửu gia, ta … ta không phải cố ý, ta không biết như thế nào, liền… liền giơ tay cấu ngài một cái, ngài… ngài có đau không? Bằng không ta để ngài nhào nặn một trận!

Trần Tiểu Cửu da dày thịt béo, làm sao cảm thấy đau đớn, thấy được dáng vẻ bối rối của Nhạc Thanh, trong lòng buồn cười vội giả bộ đau đớn không chịu nổi, thật khoa trương đùa giỡn nói:

- Tiểu nương tử, tay ngươi cũng thật lớn, ta đau muốn chết….

Lý Nhạc Thanh thông minh sắc sảo, không phải người thường, có thể nào không nhìn ra dụng tâm hiểm ác của Trần Tiểu Cửu, tuy nhiên nàng cũng không muốn vạch trần, một nửa là nàng e ngại hắn trở mặt một nửa là không hiểu trong lòng ở đâu ra một ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt.

Tuy rằng đêm tối đã vì nàng che dấu đi không ít ngượng ngùng, nhưng nàng vẫn gắt gao nhắm chặt hai con mắt không dám chăm chú nhìn khuôn mặt tươi cười anh tuấn của Trần Tiểu Cửu. Một bàn tay nhỏ bé của nàng hướng lên lưng hắn sờ soạng! Nhưng, phương vị cảm của nàng thật quá kém, không chỉ không chạm được tới vòng eo, ngược lại còn đụng đến một thứ phình lên, thật lớn, tựa như cái chày gỗ vậy.

Nàng tùy tay nhéo nhẹ nhàng một chút, không khỏi thất thanh kêu lên!

- A… Nàng vội che hai má, cũng không dám ngẩng đầu lên nữa!

Việc đó, thình lình xảy ra, không hề có sự chuẩn bị không ngờ đem lại niềm vui bất ngờ khiến Trần Tiểu Cửu càng thêm sảng khoái, hắn ho nhẹ một tiếng, trong đầu trở về chỗ cũ lén lút kích thích, nhỏ giọng nói:

- Tiểu nương tử là muốn biểu diễn kỷ xảo cao minh của nàng sao?

- Không… không phải như Cửu gia nghĩ ! Ta chỉ là có chút sợ hãi !

Lý Nhạc Thanh có kinh nghiệm vừa rồi, lúc này cũng không dám thẹn thùng nữa, nhìn chuẩn vòng eo của tc, tay nhỏ tiến lên, mềm mại chậm rãi, xoa bóp lên !

- Thật thoải mái, thủ pháp của tiểu nương tử thật sự rất quen, tuy nhiên… Vừa rồi cái kia xem ra lại sảng khoái hơn !

Trần Tiểu Cửu thoải mái nhắm mắt lại, hưởng thụ sự lãng mạn kiều diễm dưới ánh trăng.

Lý Nhạc Thanh nghe vậy con nai trong lòng đụng loạn, hơi thở ngút lên từng đợt lửa nóng, đối với nam nhân tổn thương tới chính tướng công của mình, thế nào lại không chút hận ý như vậy !

Thổ Phì Nhị Hóa đứng gần Trần Tiểu Cửu nhất, trong mắt tràn đầy máu tươi thấy rõ một đôi cẩu nam nữ đang làm việc xấu xa, gã ngoác miệng, chỉ vào Trần Tiểu Cửu nói :

- Cửu gia… các ngươi, quả nhiên thật là gian phu dâm phụ… Trần Tiểu Cửu trong lòng giận dữ, rác rưởi tên kia, Cửu gia ta đang thoải mái hưởng thụ một trận mát xa của mỹ phụ, sao tới lượt ngươi chen vào ! Hắn không đợi chữ « tình » kia kịp bay ra, một cước bay đến, đá gã sang một bên, hừ lạnh một tiếng :

- Người tới, đem cặp mắt cá của gã bỏ đi, đỡ khiến Cửu gia ta phải phiền lòng.

Thổ Phì Nhị Hóa thân hình chấn động, quỳ bên Trần Tiểu Cửu khóc ròng nói :

- Cửu gia… ngài tha mạng, ta không dám nữa… Gã dập đầu cầu xin, trong đôi mắt cá lóe ra tia hung ác, nương trong bóng đêm, đột nhiên hướng về phía Lý Nhạc Thanh đánh tới, một tay chộp trúng, đúng vào cái cổ trắng mịn của nàng, ý đồ đọ sức một phen !

- A… Lý Nhạc Thanh sợ hãi hô to, sợ tới mức đứng yên tại chỗ, mờ mịt không chút động tĩnh.

Nhưng hết thảy sao có thể giấu diếm được mắt lửa ngươi vàng của Trần Tiểu Cửu, khi con mắt Thổ Phì Nhị Hóa toát ra tia độc lệ thì hắn đã dự báo được sự việc này rồi!

Thấy Nhị Hóa quả thật xuất chiêu, hắn cười lạnh một tiếng, đầu tiên dùng sức kéo Lý Nhạc Thanh thơm ngào ngạt trở lại trong lòng ngực mình, dính sát bên cạnh mình. Sau đó vận nội tức, vươn chân to bản, dùng đủ khí lực, nhằm bụng của Nhị Hóa đánh tới, đá một cước thật mạnh mẽ!

Thổ Phì Nhị Hóa một kích lỡ tay, đột nhiên cảm giác không ổn, thấy Trần Tiểu Cửu giơ chân đánh úp lại, trốn tránh dĩ nhiên không kịp vội vàng vận khí ngăn cản. Muốn cứng rắn chống cự!

Sức mạnh hùng hậu, cũng không để mất hư danh, thân hình mập mạp bẩn loạn thổ phỉ kia, bị hắn ném ra xa khoảng mười mét, gã giãy dụa lắc mông đứng lên, trong miệng ói ra một ngụm mái tưới vô lực lại ngã xuống!

- Đồ rác rưởi nhà ngươi, dám trước mặt quân đoàn Anh Mộc chúng ta hành hung, ta sao có thể tha cho ngươi!

Cao Cung tính tình nóng nảy, trước tiên nhẫn nhịn không nổi hành vi ti tiện của Thổ Phì.

Đánh bị thương Cửu ca ta, cô bé đó của ta đi nơi nào rồi?

Gã giận dữ công tâm, quay người chạy lại, sẽ thi triển ra cửu thiên thần chùy, trong miệng dạt dào đắc ý:

- Ta sẽ ngồi chết ngươi!

- Từ từ đã!

Trần Tiểu Cửu âm thanh lạnh băng thản nhiên truyền đến, Cao Cung thân mình đứng nghiêm, có chút nhụt chí nói:

- Cửu ca, tên thối tha này không giết gã, còn giữ lại làm gì?

- Diệu nhân như thế, sao có thể tùy tiện giết gã chứ!

Trần Tiểu Cửu gắt gao ôm chặt Lý Nhạc Thanh trong lòng ngực, bàn tay to lớn tranh thủ sờ soạng vòng eo của nàng, giống như chủ tử nói:

- Tiểu nương tử, có Cửu gia ở đây, nàng sợ cái gì?

Lý Nhạc Thanh sợ tới hoa dung thất sắc, lúc này trong lòng vẫn còn dư vài phần, nàng tuy biết bàn tay của Trần Tiểu Cửu đang tác quái lung tung, vẫn gắt gao rúc trong lòng hắn, khẽ nói:

- Cửu gia… vừa rồi ta sợ quá!

Anh hùng cứu mỹ nhân hương vị thật tốt! Hắn cảm nhận được Lý Nhạc Thanh không muốn xa rời, thật sâu ngửi được mùi thơm trên cơ thể của nàng, trong lòng dấy lên một cỗ ghen tị nồng đạm và cảm giác mất mát!

Ngô Thiên Phát này, thật có phúc khí đi!

Trần Tiểu Cửu niệm ra điểm này, đã đem Lý Nhạc Thanh đẩu ra, vẻ mặt trịnh trọng nói:

- Tiểu nương tử, nàng không phải muốn tới cứu chó lãng nhân sao? Hừ… Ta hiện tại liền cho nàng một cơ hội biểu diễn quyền cước!

Lý Nhạc Thanh vừa rồi còn đang hưởng thụ một loại cảm giác an toàn chưa từng có, nghe hơi thở nam tử trên người Trần Tiểu Cửu, không khỏi có chút say lòng. Đêm trăng mông lung, tựa vào một bờ vai rắn chắc, đây là hạnh phúc cỡ nào, đáng tiếc, trước mắt nam nhân này, với mình nhất định mỗi người mỗi ngả, không có một chút liên quan!

Nàng đoán không ra Trần Tiểu Cửu vì sao đem món lãi kếch sù là mình đẩy ra, trong lòng bỗng dưng cảm thấy mất mát khôn kể. Hé miệng nhấp môi đem tất cả oàn khí trút lên người Thổ Phì Nhị Hóa!

- Cửu gia… ta không biết võ công, làm thế nào thu thập được lãng nhân vô dụng này?

Nàng hổn hển, trong lời nói không ngờ mang theo vài từ thô tục, đối với tiểu thư khuê các nho nhã lễ độ mà nói, đúng là ngôn ngữ hơi vượt qua khuôn phép…!

- Việc này dễ làm, nàng tuy không có võ công, nhưng không phải còn có quân đoàn Anh Mộc sao?

Trần Tiểu Cửu cười hì hì, trên mặt tràn đầy lãnh ý:

- Anh Mộc, năm người các ngươi đem giữa vững thân mình, đầu cỉa Thổ Phì Nhị Hóa, chớ để gã lộn xộn.

Đám người Anh Mộc nghe vậy, vội vàng chạy tới, chứng tỏ Trần Tiểu Cửu đã nói được là làm được.

Trần Tiểu Cửu cầm tay Lý Nhạc Thanh, đem nàng đến bên cạnh Thổ Phì Nhị Hóa, đưa cho nàng một cây thiết côn, cười nói:

- Tiểu nương tử, hiện tại tên Đông doanh này đã rơi vào tay nàng, nàng muốn xử trí gã như thế nào thì làm như vậy chỉ cần lưu lại cho ta chút hơi thở là được rồi… - Cửu gia… ta sai rồi, ngươi đừng vậy!

Thổ Phì Nhị Hóa gào rống như lợn bị chọc tiết.

Cao Cung nghe được thật buồn bực trong lòng, đi tới trước mồm gã, cất tiếng đe dọa:

- Nếu còn kêu, Cao gia ta liền giết ngươi!

Thổ Phì Nhị Hóa hôm nay đã bị Cao Cung tặng cho vài trăm cái tát, nghe gã cất tiếng răn dạy, vừa kinh vừa sợ, dù không cam lòng cũng đành ngậm miệng lại.

Lý Nhạc Thanh cầm thiết côn nặng trịch, chân tay luống cuống nói:

- Cửu gia, ta không thể hạ thủ, ngay cả con gà ta còn chưa giết qua, không biết nên làm thế nào mới tốt!

Giết gà là việc của tiểu gia đinh, tiểu nương tử là quý nhân thiên kim tiểu thư, đương nhiên chỉ ăn gà, sao lại giết gà. Trần Tiểu Cửu ý định đùa giỡn với Lý Nhạc Thanh, cố ý đem đồ thật nặng ra! Sau đó xấu xa nhìn nàng, muốn xem rốt cuộc nàng sẽ quẫn bách cỡ nào!

Lý Nhạc Thanh không phải thiếu nữ ngây ngô, sao có thể không nhận ra ẩn ý của hắn chứ, nàng xấu hổ hai má đỏ bừng, thấp giọng nỉ non nói:

- Ta không thích ăn gà, muốn ăn, Cửu gia tự mình ăn đi!

- Ta muốn ăn, nhưng ăn không được!

Trần Tiểu Cửu cười trêu đùa nói.

Lý Nhạc Thanh trong lòng thầm mắng câu khốn kiếp, tứ chi vô lực, nàng đem cây thiết côn trả lại cho hắn, thở dài nói:

- Ta thật sự không biết làm sao đánh người, ôi… kẻ thù gần ngay trước mặt, không ngờ không biết phải xuống tay thế nào!

- Xuống tay?

Trần Tiểu Cửu có chút bừng tỉnh:

- Ta coi như là kẻ thù của ngươi sao?

- Ta không biết… Lý Nhạc Thanh căn môi, lộ ra phong phạm của thục nữ.

Trần Tiểu Cửu trong lòng càng đau, nắm lấy cánh tay của Lý Nhạc Thanh, ngơ ngác nói:

- Tiểu nương tử, ngươi không phải không biết đánh người sao? Nhìn ta, học theo ta là được.

Nói xong, hắn vung cây gậy, nhằm đùi của Thổ Phì Nhị Hóa đập xuống.

- Bốp bốp - Oa ôi… Hai âm thanh khủng bố, trong ánh trăng mờ mịt đồng thời thản nhiên vang lên!

Lý Nhạc Thanh sợ tới mức cười run cả người, trong tai nghe tiếng tri hô của Nhị Hóa càng cảm thấy khủng bố, nàng không tự chủ được nhào vào trong lòng ngực của Trần Tiểu Cửu hai vai run rẩy nói:

- Tàn nhẫn quá, ta không dám nhìn… Trần Tiểu Cửu xoay người một chút, cỗ ác khí trong lồng ngực giải phóng không ít, một tay hắn lôi Lý Nhạc Thanh từ trong lòng ra, ngơ ngác hỏi:

- Vừa rồi không phải còn rất can đảm đó sao? Đạo lý lớn nói rõ ràng, ngươi trở lại báo thù, như thế nào có thể lề mề yếu đuổi được chứ?

- Ta… Trần Tiểu Cửu đem cây gậy đưa lại cho Lý Nhạc Thanh, nói lại:

- Vừa rồi ngươi xem ta làm rồi, cứ vung mạnh lên rồi buông xuống là được, nếu khí lực không đủ, đánh một cái không đủ liền đánh hai cái, dù sao gã cũng chạy không thoát.

- A?

Lý Nhạc Thanh nghe vậy hết hồn, cầm cây gậy trong tay vẫn mờ mịt không động thủ.

- Nhanh đi!

Trần Tiểu Cửu nhìn bộ dạng rụt rè sợ hãi của nàng, trong lòng càng cảm thấy thoải mái uy hiếp nói:

- Nếu ngươi không đánh, ta không tha Ngô Thiên Phát!

- Đừng … ta đánh, ta đánh là được phải không?

Lý Nhạc Thanh đi tới bên cạnh Nhị Hóa, giơ cây gậy, chăm chú nhìn nửa ngày. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

- Đồ đàn bà thối, ngươi dám đánh ta… Nhị Hóa hô khàn cổ đứt hơi.

Lý Nhạc Thanh nghe được lời này, rốt cuộc lửa giận trong lòng bạo phát, nhắm mắt lại, thiết bổng rít gào nhắm xuống.

Nhưng vị trí có chút lệch hướng, đánh vào đùi của gã, nơi này trên cơ thể thật mạnh, chịu đựng được hành hình, thêm nữa sức của Lý Nhạc Thanh không lớn, nên cũng không gây nên tổn thương về gân cốt!

Cứ như vậy, Nhị Hóa vẫn kêu gào tới tê tâm liệt phế.