Chương 356: Chương 356: Lý và tình

Nghe Trần Tiểu Cửu chất vấn, Lý Nhạc Thanh khóe mắt nhỏ lệ, ưỡn ngực, trầm ngâm nói:

- Cửu gia, chỉ cần ngài thả phu quân ta, ngài bảo ta làm cái gì ta liền làm theo! Nếu ngài không khinh chê tư sắc của ta, muốn giữ lấy thân thể của ta, ta cũng nhất định thỏa mãn ngài!

Bên trong lời nói của nàng, tuy rằng mềm mại nhưng vẻ mặt kiên nghị lộ ra cỗ bi thương nồng đậm!

- Thật can đảm!

Trần Tiểu Cửu đi ra phía trước, lấy tay nhẹ nhàng nâng cằm nàng, cẩn thận xem kĩ hình dáng nàng, thấy nàng làn da trắng nõn, mặt như hoa đào, muôn phần xinh đẹp, trong lòng không khỏi cảm thán một câu! Thật là một nữ nhân thanh tú xinh đẹp tuyệt luân!

- Ngươi nếu đã biết tướng công của ngươi ở trong tay ta, vì sao không đi báo quan? Hoặc là báo cho phụ thân ngươi Lý lão gia biết, , như vậy chẳng phải là hay hơn so với ngươi một mình mà đến đây, càng có hi vọng hơn? Có lẽ có thể đem ta nhốt vào đại lao, có thể sẽ như vậy không chừng!

Trần Tiểu Cửu vẻ mặt thô tục cười nói.

Lý Nhạc Thanh thấy Trần Tiểu Cửu tuy rằng hơi mỉm cười, nhưng ánh mắt lạnh như băng, tràn đầy sát khí, trong lòng có chút sợ hãi, vẫn mạnh mẽ điềm tĩnh nói:

- Cửu gia, ta biết ngài lợi hại, cũng hiểu được thủ đoạn của ngài, mặc kệ là quan phủ hay gì, cũng không thể cứu tướng công ta từ trong tay ngài được, trong lòng ta biết rất rõ ràng!

Trần Tiểu Cửu nghe vậy, trong lòng chấn động, không khỏi đối với nàng này nhìn lại kĩ càng, lại lạnh như băng nói:

- Nếu phụ thân ngươi và quan phủ đều không cứu được Ngô Thiên Phát, ngươi còn tới đây làm gì? Chẳng lẽ là đi tìm cái chết sao?

- Cửu gia nói đúng, tiểu nữ tử chính là đi tìm cái chết !

Lý Nhạc Thanh dịu dàng nói:

- Ta nguyện ý dùng tính mạng của ta đến đổi lấy tính mạng tướng công ta, mong Cửu gia thành toàn cho!

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều biến đổi sắc mặt, ngơ ngác nhìn nhau, không thể lý giải, chỉ có Ngô Thiên Phát đã bất tỉnh là hoàn toàn không biết gì cả.

Cô gái yếu đuối này quả nhiên không tầm thường, Trần Tiểu Cửu trong lòng thở dài, lại liếc mắt khinh thường nói:

- Mạng của ngươi? Hừ... Chẳng lẽ mạng của ngươi so với mạng của Ngô Thiên Phát là đáng giá hơn sao? Nguồn: http://truyenfull.vn Lý Nhạc Thanh ngẩng đầu, chăm chú nhìn chằm chằm Trần Tiểu Cửu nói:

- Cửu gia, thật không dám dấu diếm, lúc trước tướng công ta khó dễ với ngài, kỳ thật là xuất phát từ khẩn cầu của ta. Việc thế gian, đều lấy chữ 'lý', nhưng so sánh với chữ 'Tình', chữ 'Lý' có có thể coi là cái gì?

Trần Tiểu Cửu nghe vậy ngẩn ra, trong lòng có chút sở ngộ.

Lý Nhạc Thanh quỳ trên mặt đất, nhu mì nói:

- Ta thân là người Lý gia, thân là tỷ tỷ của Lý Phách Thiên, hiển nhiên phải thân tình với y, đệ đệ ta bị ức hiếp, ta làm tỷ tỷ, bụng làm dạ chịu nên vì hắn xuất đầu, cũng không có gì là đáng trách. Cho nên, tướng công ta là bị ta xui khiến, mới có thể đối với Cửu gia hạ độc thủ như vậy .

- Tất cả âm mưu và quỷ kế đều là ta bày ra, xin Cửu gia giơ cao đánh khẽ, buông tha tướng công ta, ta nguyện ý một mạng đền một mạng!

Nói xong, nhắm chặt mắt đẹp, má đào rưng rưng, bộ dáng dứt khoát vô cùng!

Trần Tiểu Cửu kinh ngạc ngơ ngẩn đứng yên tại chỗ, nhìn lên không trung, không nói được một lời!

Thổ Phì Nhị Hóa vui vẻ đi đến bên cạnh Trần Tiểu Cửu, thấp giọng dò hỏi:

- Cửu gia... có muốn cắt đầu lưỡi thằng nhãi này hay không?

Thấy Trần Tiểu Cửu không có để ý đến gã, lại hướng đến Lý Nhạc Thanh nhìn thoáng qua, cực kỳ hâm mộ nói:

- Ôi chao... thật là hảo mỹ nhân !

- Phi... Đồ chó!

Lý Nhạc Thanh nhận ra gã chính là ác nhân đã đánh Ngô Thiên Phát, liền hung hăng phỉ nhổ một cái, bộ dáng nghiêm nghị, thần sắc không chút sợ hãi!

- Bát dát, kỹ nữ thối, ngươi dám đối với ta bất kính, ta giết ngươi...

Gã vừa muốn ra tay hành hung, Trần Tiểu Cửu vung bàn tay chụp vào ngực gã.

Hắn đánh toàn lực một chưởng, khí lực quá nhiều, Thổ Phì Nhị Hóa bị hắn đánh một chưởng, thân mình bay ra xa ba trượng, bùm một tiếng, rơi trên mặt đất!

- Ụa...

Thổ Phì Nhị Hóa liền ói ra một ngụm máu tươi, hơi thở hỗn loạn, sắc mặt tái nhợt. Gã thật không ngờ khí lực Trần Tiểu Cửu lại làm cho người ta sợ hãi như thế, liền ngoác miệng rộng, mờ mịt khó hiểu nói:

- Cửu gia... Ngài vì sao đánh ta?" - Không biết sống chết, làm sao đến lượt ngươi nói!

Trần Tiểu Cửu sắc mặt âm lãnh, quay sang phía Cao Cung nói:

- Kéo qua một bên vả vào miệng gã, nếu dám phản kháng, giết chết không tha!

- Cửu gia, ngài dựa vào cái gì mà đánh ta...

Thổ Phì Nhị Hóa vừa muốn phản bác, Cao Cung bàn tay to đã vung lên, chỉ một chưởng như vậy, gã rốt cuộc nói không ra lời!

Trần Tiểu Cửu khinh miệt không thèm để ý, hắn liếc mắt một cái, quay lại phía Lý Nhạc Thanh nói:

- Ngươi hãy đứng lên mà nói!

- Ta không dám!

Lý Nhạc Thanh cắn cắn môi, lại nhu mì yểu điệu nói:

- Cửu gia, nước Trung Hoa rộng lớn mênh mông, từ xưa đến nay đều hướng thân không hướng lý, đây là quy củ thế tục tương truyền, Cửu gia ngài cũng không có thể ngoại lệ chứ?

- Thử nghĩ, nữ nhân hoặc là huynh đệ tỷ muội ngài gây ra họa lớn, ngài sẽ làm như thế? Ta không tin Cửu gia ngài sẽ vì công đạo của thiên hạ, mà không có tư tâm!

Trần Tiểu Cửu không kìm nổi cười, người phụ nữ này miệng lưỡi thật là lợi hại, lập tức liền đâm trúng yếu điểm của hắn!

Hắn thông minh, khôi hài, tà ác, xảo trá, nhưng chỗ sâu nhất trong lòng, cũng là một kẻ đa tình, bao che khuyết điểm. Cách nhìn cũng cực kỳ hẹp lượng, hắn không cho phép huynh biểu tỷ muội và nữ nhân của hắn phải chịu một chút ức hiếp và ủy khuất nào, mặc kệ thân nhân của mình là đúng hay sai, hắn sẽ không ngần ngại đứng trên lập trường của thân nhân hắn, đối với người khác làm khó dễ, thậm chí công kích!

- Ngươi đứng lên trước rồi hãy nói!

Trần Tiểu Cửu nghiêm nghị nói:

- Bằng không, ta sẽ không thả Ngô Thiên Phát !

- Cảm ơn Cửu gia!

Lý Nhạc Thanh nghe vậy, trong lòng mừng rỡ, ngọc thủ nhẹ lau những giọt nước mắt, bộ dáng nhu nhược kia, thực sự là một phen phong tình thương xuân bi thu!

Trần Tiểu Cửu bước đi thong thả hai bước, một bộ dáng khiêu khích:

- Tuy rằng là ngươi xúi giục Ngô Thiên Phát đem ta bắt đến đại lao, nhưng, y là một nam nhân, có quyết đoán của chính mình. Nếu y dám làm, sẽ gánh vác trách nhiệm tương ứng, cùng với một nữ tử như ngươi không có quan hệ gì.

- Tính mạng của ngươi, hay là ngươi giữ lại đi, ta sẽ không vì một lời của ngươi mà thả Ngô Thiên Phát!

Lý Nhạc Thanh nghe vậy, trong lòng bi thương, liền bước lên phía trước giữ chặt cánh tay hắn, lại quỳ xuống nói:

- Cửu gia, ngài hãy nghe ta một lời. Ta không có tướng công, tuy rằng đau lòng, nhưng cũng có thể sống đến cuối đời này. Nhưng, ta còn có một ấu nữ mười hai tuổi, nếu là không có phụ thân, về sau làm sao ta có thể nói rõ với nó được, còn nhỏ đã mất cha, con người vốn có lòng thương xót, ngài một khi đã trọng tình như vậy, tự nhiên sẽ cảm nhận được khổ sở trong đó, thỉnh Cửu gia hãy đặt mình vào vị trí trên và tự hỏi, xin Cửu gia hãy thả tướng công ta đi!

Trần Tiểu Cửu nghe vậy ngẩn ra, trong lòng mơ hồ âm ỷ!

Ban đầu L,m,ý Nhạc Thanh nói câu chuyện, chỉ có điều đánh trúng điểm yếu của hắn. Mà vừa rồi nàng còn nói đến con còn nhỏ mất cha, tình cảnh đau buồn, lại lập tức hung hăng đánh vào chỗ đau hắn!