Vốn dĩ Ngô Thiên Phát nghĩ võ công Đông Điều Anh Cơ cao cường, chỉ cần một hiệp, Trần Tiểu Cửu không chết cũng bị thương, nhưng không nghĩ tới đã đánh qua nhiều chiêu như vậy, chuôi cương đao sắc bén kia ngay cả vạt áo của Trần Tiểu Cửu cũng chưa chém trúng!
Y cau mày lại, vẻ mặt cười nhạo nói:
- Đông Điều Anh Cơ , không phải là ngươi rất lợi hại sao? Một thân võ nghệ, có thể nói là quốc sĩ, như thế nào mà cả một thư sinh cũng đánh không được? Thật là làm người ta chết cười!
Đông Điều Anh Cơ nghe vậy, đột nhiên biến sắc, rít lên giận dữ, mặt khác hướng hai tên võ sĩ nói thầm vài câu. Hai gã võ sĩ kia cười lên dữ tợn, rút cương đao ra, một tên trong đó chạy về hướng tiểu thư đồng!
Trong lòng Trần Tiểu Cửu nóng như lửa đốt, tuy không lo việc tự bảo vệ mình, nhưng tiểu thư đồng thân thiết chỉ là cô gái yếu ớt trói gà không chặt, một khi không có mình bảo hộ, một đao chém xuống, chắc chắn sẽ vĩnh biệt thế gian này! Text được lấy tại http://truyenfull.vn Nghe nói đao khách Nhật Bản hay giảng đạo nghĩa, có tinh thần võ sĩ đạo, chẳng lẽ loại hành vi khiến người ta phẫn nộ này, chính là tinh thần võ sĩ đạo trong truyền thuyết?
Chó má cút con mẹ nó đi!
Trần Tiểu Cửu lắc mình đi cứu người, Đông Điều Anh Cơ phát hiện ra mục đích của hắn, hô to một tiếng, huy đao chắn đường hắn lại. Trần Tiểu Cửu đang sốt ruột cứu người, chẳng quản an nguy, cương đao chém đến, nghiêng người lướt qua thân đao, bị Đông Điều Anh Cơ xuất chưởng đánh vào vai hắn một cái.
Hắn đau nhức một trận, thân mình lảo đảo, Đông Điều Anh Cơ thấy thế mừng rỡ, nhảy lên hung hăng từ đỉnh đầu hắn đánh xuống, không có cách nào khác, hắn chỉ có thể gian nan lắc mình tránh thoát, nghĩ muốn cứu người, đã không kịp rồi!
Trong lúc nhất thời, hắn không khỏi bị thương, không còn hy vọng, trong tâm sinh ra ý muốn ngọc đá cùng vỡ!
Hắn không để ý đao phong khiến người ta sợ hãi, động thân tiến tới, dùng hết khí lực, nắm chặt bàn tay, hướng ngực Đông Điều Anh Cơ đánh tới! Lần này, cho dù là cương đao có thể chém hắn thành hai nửa, nhưng dưới một kích toàn lực của hắn, y cũng không giữ được tính mạng.
Lúc này, Đông Điều Anh Cơ thật sự sợ hãi, khi liên quan đến sự sống chết, tinh thần võ sĩ đạo cũng không bằng sự kinh khủng của ngọc nát đá tan, nếu trúng một chưởng của thằng nhãi này, còn không phải là đi gặp Diêm Vương à!
Đột nhiên Đông Điều Anh Cơ nghiêng người một cái, đao phong vô cùng nguy hiểm lướt sát qua bên người hắn.
Trần Tiểu Cửu cũng không có tâm tư để hiểu được nguy cơ vừa rồi, trong mắt hắn chỉ có an nguy của tiểu thư đồng, hắn tránh khỏi giằng co của Đông Điều Anh Cơ , điên cuồng chạy tới chỗ tiểu thư đồng, cố gắng ngăn cản bước chân của tên đao khách kia!
Nhưng, khoảng cách của hắn với tên đao khách kia khá xa, bất kể hắn cố gắng như thế nào, chạy nhanh thế nào, cũng không cản nổi tốc độ chém xuống của tên đao khách kia!
- Dừng tay!
Trần Tiểu Cửu cuồng loạn hô lớn!
Trên mặt tên đao khách kia lóe lên thần sắc quỷ dị, sắp được lập công, làm sao có thể không cười? Tuy nhiên bộ dáng tiểu nha đầu này xinh đẹp như vậy, có thể cô nương xinh đẹp thế này, không được nếm thử chút ngon ngọt, đã phải hương tiêu ngọc vẫn, thật sự là quá đáng tiếc!
Miệng y nhếch lên ý cười đáng khinh, nhưng trong lòng không có chút thương hương tiếc ngọc nào, giơ cương đao sắc bén, hướng thân thể mềm mại của tiểu thư đồng, ngoan độc chém xuống!
- Tiểu muội muội, đại ca ca hại muội… Trần Tiểu Cửu lại một lần nữa rơi nước mắt, trong lúc nhất thời không còn hy vọng, toàn bộ khung cảnh cũng trở nên mơ hồ không rõ!
Tiểu thư đồng mặt không đổi sắc, trong mắt của nàng tràn đầy quan tâm và lo lắng, chỉ kinh ngạc nhìn Trần Tiểu Cửu giao thủ với tên đao khách kia, lại thấy Trần Tiểu Cửu một lòng lo lắng đến sự an nguy của nàng, vì cứu nàng mà suýt nữa đã bỏ mạng, hoàn toàn không quan tâm đến một đao sắc bén trước mặt.
- Thiên Vũ… Mau tránh ra… Trần Tiểu Cửu dùng toàn lực chạy lại, nhưng cũng chỉ là uổng công mà thôi.
Đao khách uy mãnh chém xuống một đao, y dường như thấy được cảnh tượng đầy máu tươi của tiểu thư đồng! Khóe miệng hiện ra một chút ý cười.
Chính trong lúc sống còn này, Ô Nhã gầm nhẹ một tiếng, toàn thân như lửa đỏ. Trong mắt tuôn ra tinh quang, nó dường như có linh tính, đột nhiên chạy đến bên cạnh tiểu thư đồng, quay người lại, chân sau nhấc lên, hướng tên đao khách đá tới!
- Bốp…
- A… Một âm thanh muộn hưởng truyền ra, tên đao khách bị chân sau của Ô Nhã đá trúng bụng, ôm chặt thân hình, lảo đảo bay ra ngoài năm thước, bùm một tiếng, chật vật không chịu nổi rơi trên mặt đất!
Trần Tiểu Cửu hoàn toàn trở nên si ngốc, ngây người, sắp đến lúc tuyệt vọng, Ô Nhã không ngờ biết tâm ý chủ nhân, cứu tiểu thư đồng đang lâm nguy.
Này… Đây quả thật là một con ngựa sao? Đây chỉ là một con ngựa sao?
Trần Tiểu Cửu đối với niềm vui bất ngờ có chút run sợ, trong lúc này, hắn không có tâm tư suy nghĩ sự tình quan hệ khẩn yếu, sinh tử của tiểu thư đồng, mới là đặc biệt quan trọng.
Hắn chạy nhanh đến bên người tiểu thư đồng, ôm lấy thân thể ôn nhu của nàng, trên khuôn mặt chảy đầy nước mắt, hồn bay phách lạc nói:
- Tiểu muội muội, muội không sao chứ?
Nước mắt tiểu thư đồng tuôn ra, vừa rồi nàng chỉ lo quan tâm đến Trần Tiểu Cửu, căn bản không chú ý tới an nguy của chính mình, nàng gắt gao rúc vào lồng ngực Trần Tiểu Cửu, dùng sức dụi dụi vào ngực hắn, dịu dàng nói:
- Đại ca ca, muội không sao, chỉ cần ca ca không bị gì, Thiên Vũ đã cực kỳ vui vẻ… Trần Tiểu Cửu nghe được lời ấy, trong lòng như bị cái gắp than hung hăng lấy từng chút một, loại cảm giác này, yếu ớt vô lực, đau đớn tận cùng!
Trần Tiểu Cửu ơi là Trần Tiểu Cửu, ngươi mụ nội nó thì tính là nam nhân gì? Ngay cả nữ nhân thân thiết của mình còn không bảo vệ được, còn được người khác gọi là Cửu ca, thậm chí là Cửu gia? Ngươi vừa rồi còn thề với Viên Tử Trình là sẽ bảo vệ an nguy cho tiểu thư đồng. Nhưng, ngươi thật sự bảo vệ tốt không? Nếu không có Ô Nhã lâm nguy cứu chủ, tiểu thư đồng liền hương tiêu ngọc vẫn, vĩnh viễn ly biệt với chính mình!
Hắn nghĩ nghĩ, trong lòng sinh ra một loại cảm giác không thể tha thứ, loại cảm giác này, thậm chí là so với lúc mất đi Hồng Hạnh, càng thêm đau khổ, là một loại cảm giác cực kỳ khó chịu đối với mình!
Hắn nhìn khuôn mặt tràn đầy nước mắt của tiểu thư đồng, bỗng nhiên giơ tay lên, hung hăng tát lên mặt mình!
- Bốp, bốp… Hắn hung hăng đánh chính mình, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Là đại ca ca vô năng, đại ca ca không bảo vệ tốt cho muội, đại ca ca không làm được gì… Tiểu thư đồng thấy thế, thực sự đau lòng, tiến lên ngăn cản hắn tự tát mình, nhưng khí lực từ đôi tay nhỏ bé của nàng quá yếu ớt, làm sao có thể nắm được Trần Tiểu Cửu? Kích động và lo lắng xen lẫn, trong lòng tiểu thư đồng căng thẳng, mặt đỏ lên, hô hấp dồn dập, mắt thấy bệnh cũ sẽ tái phát, lâm vào hôn mê!
- Tiểu muội muội… Trần Tiểu Cửu không dám tiếp tục để nàng kích động, không đánh mình nữa, vội vàng tìm viên thuốc đỏ trong ngực nàng, mở cái miệng nhỏ, cho viên thuốc vào!
Tiểu thư đồng chậm rãi tỉnh lại, hai mắt đẫm lệ, yêu thương vuốt vuốt mặt hắn, nỉ non nói:
- Đại ca ca, ca ca mà tiếp tục đánh chính mình, ca ca đánh càng đau, trong lòng Thiên Vũ cũng càng đau, nếu ca ca thương Thiên Vũ, ngàn vạn lần đừng đánh nữa… Trần Tiểu Cửu nghe vậy, ôm thân thể mềm mại của tiểu thư đồng chặt chẽ, cảm thụ nhu tình chân thành tha thiết của nàng. Nước mắt quý báu của đàn ông, đã không kìm nổi chảy xuống!
Cô gái nhỏ này, yêu ta còn hơn yêu chính bản thân nàng rất nhiều, hắn dùng cằm cọ cọ vào tóc tiểu thư đồng, thân mật nói:
- Tiểu muội muội, đại ca ca nghe lời muội, đại ca ca không bao giờ… tự đánh chính mình nữa… Vĩnh viễn cũng không… - Đại ca ca… Thiên Vũ rất là vui vẻ… Tiểu thư đồng dựa vào vai Trần Tiểu Cửu, thân thiết nói.