Chương 334: Chương 334: Cú đá sau lưng!

Tiểu thư đồng nghe vậy, chau mày lại, trên khuôn mặt hiện vẻ lo lắng, vội vàng tóm lấy tay hắn nói:

- Đại ca ca phải cẩn thận đấy, xứ lý xong bọn người xấu này, chúng ta còn cũng cưỡi ngựa nữa mà!

Trần Tiểu Cửu cười hì hì rồi đồng ý, đang định chem vào bên trong, liếc mắt thì thấy một tên tiểu đệ của Củi khô là Mã Tư, đang ngó cổ vào trong để xem náo nhiệt.

Trần Tiểu Cửu đi tới đá mạnh một cái vào mông gã.

- Mẹ kiếp, thằng nào đá vào mông ta đó?

Mã Tư vô cùng tức giận quay đầu lại nhìn, thì thấy Trần Tiểu Cửu, vội vàng gật gù cười haha nói:

- Cửu ca… được Cửu ca đá một cái là cái vinh hạnh lớn của Mã Tư ta rồi, chi bằng Cửu ca đá thêm cái nữa, để Mã Tư thêm sáng khoái nào!

Lúc này Trần Tiểu Cửu cũng chẳng thèm nhiều lời với gã, khẽ nói:

- Ngươi lập tức đi kêu đám Củi khô tới đây cho ta, hôm nay Cửu ca ta phải làm một việc lớn!

Mã Tư nghe thấy Trần Tiểu Cửu nói làm một chuyện lớn, trong lòng thấy rất hứng khí, vội vàng gật đầu nói:

- Cửu ca, vừa may quân sư cũng đang đi dạo ở gần đây, ta lập tức sẽ đi tìm huynh ấy tới đây, người đợi chút nhé!

Nói xong, rồi gã lao nhanh như chớp biến mất.

Đợi? đợi cái cứt ý à, nếu đợi một lát nữa, thì Chu Ngộ Năng sẽ biến thành một con lợn chết vì nhừ đòn rồi!

Trần Tiểu Cửu dùng cánh tay đẩy mọi người ra rồi chen vào bên trong, thấy hơn chục tên đàn ông cao lớn thô kệch đang đấm đá Chu Ngộ Năng và Tiểu lục tử, không khỏi lắc đầu cười khắc khổ.

Hắn cũng không ngốc mà đi đánh những gã đàn ông cao lớn thô kệch kia, muốn bắt giặc phải bắt tướng cướp trước, nếu cái đạo lý này mà không hiểu thì không phải là Trần Tiểu Cửu rồi.

Hắn lén lút đứng ở phía sau Lý Phách Thiên, vẻ mặt nở nụ cười quỷ dị, rồi hung hăng nhắm vào cái vào mông gã.

Tên nhãi Lý Phách Thiên đang vênh mặt hất hàm tỏ ra vương bá, chống tay hai bên eo cao giọng hô:

- Đánh cho ta, đánh chết tên đó cho ta, đánh gãy một tay, thưởng một trăm lượng bạc, đánh gãy một chiếc chân, thưởng hai trăm lượng bạc… Đám hung thần ác ôn nghe thấy vậy, trong lòng vô cùng vui sướng, tranh giành dùng sức đấm đá để tỏ lòng trung thành.

Có tiền thì có thể sai khiến quỷ thần được, Lý Phách Thiên thấy đám người đang tranh giành đấm đá, cười lớn nói:

- Một con heo thối tha, mang theo một tên hạ nhân mà dám xem vào chuyện người khác, mẹ kiếp chứ, thường ngày ngươi chỉ dựa vào tên gia đinh Trần Tiểu Cửu chó má bày mưu tính kế cho ngươi, lần này thì ngươi biết mùi vị rồi chứ, ta muốn xem xem ai dám tới cứu ngươi nào, chậc chậc chậc… chỉ sợ rằng khi có người tới cứu ngươi, thì ngươi cũng dã hấp hối rồi, trở thành một con lợn chết rồi… Những đám bình dân bách tính này, khi thấy những cảnh phá phách cướp bóc đấm đá thì chỉ thích quây lại mà xem thôi, không ai dám đắc tội với tên Lý Phách Thiên kia cả.

Lý Phách Thiên vô cùng đắc ý, trong lúc đang uy phong, thì bỗng nhiên thấy phía sau có một bóng người đi lên, y có chút kinh ngạc, đang định né tránh nhưng bị một cú đá như trời giáng vào mông, y vẫn chưa nhìn rõ bóng dáng người đó, liền kêu rên lên một tiếng, lăn ra xa ba bốn mét, rồi nằm bất động ở đó.

Hơn chục tên chó săn cao lớn vạm vỡ đánh đấm hăng say, bỗng nhiên nghe thấy tiếng kêu rên thảm thiết của Lý Phách Thiên, ngoảnh đầu nhìn, chỉ thấy một bóng dáng cao cao thon thả đứng ở đó, còn không thấy bóng dáng Lý Phách Thiên đâu, bọn chúng liền nhìn xung quanh, mới phát hiện y đã nằm lăn ra một góc xa xa rồi.

Đám chó dữ này cuối cùng cũng không đấm đá Chu Ngộ Năng nữa mà đồng loạt lao tới vây quanh Lý Phách Thiên, cầm tay cầm chân, sợ vị đại thiếu gia này có vận mệnh gì thì không biết phải nói thế nào với Lý lão gia đây.

Trần Tiểu Cửu giơ ngón tay giữa tỏ vẻ khinh miệt bọn chúng, đá cho tên khốn đó một cái, trong lòng cảm thấy rất vui sướng, những sự uất ức trước kia đều tập trung vào cú đá đó rồi, nên sức mạnh thì không phải bàn rồi, tuy hắn không vận nội lực nhưng lực vẫn rất mạnh mẽ, như vậy cũng khiến hắn cảm thấy vui sướng lắm rồi!

Chậc chậc... biết võ công, cảm giác quả thất sướng thật!

- Tiểu Cửu, ngươi tới rồi à...

Trong lúc hắn đang vô cùng đắc ý, bỗng nghe thấy một giọng nói rất ủy khuất và mềm yếu truyền tới, cái cảm giác đó, giống như một con ngựa con bị thương đang kêu gọi mẹ nó tới cứu giúp vậy! Đọc Truyện Online Tại TruyệnFULL.vn Trần Tiểu Cửu nghe xong, quay đầu nhìn một cái, liền thấy mặt xám mày tro của Chu Ngộ Năng đang nhìn hắn vẻ rất thắm thiết.

- Tiểu Cửu, ta biết ngươi sẽ tới đây mà, hai ta có sự cảm ứng khác lạ, ngươi phải đánh cho thằng nhãi kia đái ra quần thì mới thôi...

Chu Ngộ Năng dùng tay áo chà chà vết máu tươi trên khóe miệng, cố thể hiện tinh thần anh hùng còn trong người gã.

Trần Tiểu Cửu nghe vậy như dở khóc dở cười vậy, tiện tây cầm lấy khăn tay, cười hì hì đi tới phía trước, đưa cho gã, vẻ mặt oán giận nói:

- Ngộ Năng, mọi ngày ngươi thông minh vậy mà hôm nay sao lại phạm vào một sai lầm sơ cấp như vậy chứ?

- Á?

Chu Ngộ Năng nghe xong cảm thấy vô cùng sửng sốt!

Trần Tiểu Cửu tức giận giẩm mạnh chân xuống đất nói:

- Nam tử hán đại trượng phu, đánh thắng thì đánh, không đánh thắng thì chạy! Hôm nay ngươi mang theo mỗi mình Tiểu lục tử, sao dám hung hăng khiêu chiến với Lý Phách Thiên vậy? Hay là ăn được gan trời rồi? Chậc chậc chậc... ngay cả Trần Tiểu Cửu ta cũng phải bái phục ngươi rồi đó.

Khuôn mặt của Chu Ngộ Năng đầy vết máu, dùng tay áo chà chà những vết máu tươi trên mặt, rồi nhếch miệng nói:

- Tiểu Cửu, ngươi không hiểu tư cách làm người của ta sao? Nếu có thể chạy được, tuy Chu Ngộ Năng ta hơi mập chút, nhưng chạy cũng không thua gì thỏ đâu, lần này, quả thật không thể chạy nổi...

Trong lời nói có chút cảm thán!

- Hài... một lời không thể nói hết được, nhưng hôm nay dù sao cũng đã bị đánh bầm dập mặt mũi rồi, nhưng ta không có chút hối hận gì!

Chu Ngộ Năng vẻ hiên ngang nói.

Trần Tiểu Cửu tức giận chỉ biết dậm chân xuống đất, ngoái đầu sang một bên thì thấy Tiểu lục tử đang ngồi dưới đất suýt soa rên rỉ, Trần Tiểu Cửu tức giận tiến tới đá cho gã một cái, nói:

- Cái đó không ra gì, nước mắt quý hơn vàng bạc, có thể rơi vì gia đình người thân, bạn bè, sao có thể vì đớn đâu mà rơi lệ được!

Tiểu lục tử nghe vậy, chịu đựng đớn đâu đứng dậy, vội vàng lau những vết máu trên mặt, nghẹn ngào nói:

- Cửu ca, không phải ta vì đau đớn mà khóc đâu, hôm nay... hôm nay vì việc làm của địa thiếu gia mà cảm động rơi lệ đó!

Cảm động? Rơi lệ?

Trần Tiểu Cửu có chút ngẩn ngơ, gãi gãi đầu hỏi:

- Tiểu lục tử, ngươi đừng khóc nữa, ngươi nói cho ta nghe xảy ra chuyện gì nào?

- Cửu ca, ta... ta không thể nín được!

Tiểu lục tử khóc thút thít, hai vai run rẩy, hai hàng nước mắt của tuôn rơi, rồi hòa trộn với những vết máu cùng rơi xuống đất, thoạt nhìn có vẻ rất dữ tợn và buồn cười nữa!

Đồ vô dụng, Trần Tiểu Cửu khẽ nhếch miệng lên, rồi nói tiếp:

- Nói cho ngươi một tin vui, chắc chắn ngươi sẽ nín khóc mà vui cười thôi!

- Tin gì thế?

Tiểu lục tử than thở.

Trần Tiểu Cửu nở nụ cười đầy xấu xa, giơ tay lau lau những vết bụi trên đầu hắn, nói:

- Chuyện của ngươi và Bình Nhi, Tiểu Cửu sẽ tác hợp cho ngươi.

- Thật sao?

Tiểu lục tử nghe được lời này, trong lòng vô cùng vui mừng, nín khóc hẳn, rồi cười haha vui sướng.

Cái tên Tiểu lục tử này, không phải khóc thì lại cười, thế mà không biết thành thật trả lời câu hỏi của Cửu ca sao?

- Thúc thúc...

Đang lúc Trần Tiểu Cửu chau mày, bỗng nghe phía sau truyền tới một tiếng gọi, hắn quay đầu nhìn lại, thấy một cô gái chừng mười hai mười ba tuổi bím tóc đuôi ngựa xuất hiện trước mắt hắn!