Thôi lão gia nghe được ba chữ, trong đầu ong ong, mồ hôi toát ra ướt đẫm người Trần Tiểu Cửu phân tích nói:
- Thôi gia vinh quang bao nhiêu năm nay, thi thư, lễ nhạc, chính kinh, pháp điển, không một cái nào là không được học trò trong thiên hạ truyền tụng.
- Trong đó nhiều văn bản tán dương tới quốc thái dân an của Đại Yến, phát huy thế mạnh của Triều đình. Nhưng không thể phủ nhận, trong đó tất có hàm chứa những gián ngôn triều chính, châm kim đá, cho dù những gián ngôn này có chính xác, nhưng văn tự chua xót, đa nghĩa, nếu những thứ này bị kẻ có lòng dạ hẹp hòi lấy được làm văn, tuyên bố khắp nơi, Thôi gia e là thân liền miệng, cũng im bặt không trả lời được, có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa được nỗi oan! Đến khi đó, ai có thể cứu được Thôi gia, ai lại dám cứu?
Thôi lão gia vừa nghe lời này, giật mình kinh ngạc trên ghế, trong nháy mắt, dường như già đi rất nhiều, ông nắm chặt mắt, suy nghĩ xem rút cuộc nên làm thế nào.
Trong bóng đêm, dường như có vô số âm hồn khủng bố từ bốn phương tám hướng đánh lại, mơ hồ hiện ra rất nhiều những khuôn mặt hung tươi tươi cười. Những khuôn mặt tươi cười này tới gần ông, đột nhiên lại trở lên giận dữ, bay về phía trước, mở ra cái mồm đầy máu cắn như vậy.
Dường như, trong tai ông nghe thấy những âm thanh khanh khách của tiếng xương gãy.
- Không….
Thôi Viễn Sơn vỗ bàn, bỗng mở choàng mắt, hét lớn.
- Thôi lão gia… Trần Tiểu Cửu nỉ non nói.
Thôi Viễn Sơn nâng chén rượu lên buồn bã uống một ngụm, từng từ từng chữ nói:
- Tiểu Cửu, ta quyết không để Thôi gia gặp phải vận rủi này, quyết không thể khiến Thôi gia bị hủy hoại dưới tay ta, quyết không thể làm tội nhân của Thôi gia.
- Thôi đại gia, người đọc sách, sợ nhất là nhân ngôn hoạt tội, ông phải suy nghĩ kĩ.
Trần Tiểu Cửu nhắc nhở nói.
Thôi Viễn Sơn nhắm mắt trầm tư rất lâu, thở dài một hơi, ai oán nói:
- Tiểu Cửu, ngươi không cần giấu ta, ta chỉ càm làm hai việc này, mọi sự có thể không cần lo sao?
Trần Tiểu Cửu lắc đầu nói:
- Thôi lão gia, vạn sự không cần lo ta không dám nói, nhưng nếu như vậy, có thể giảm tình cảnh nguy hiểm xuống thấp, những người có tâm muốn thôn tính Thôi gia kia, đành phải từ bỏ như vậy. Nhưng thành bại thế nào, chỉ có ông trời mới biết, người phàm như ta, sao có thể dám ngắt lời.
Thôi lão gia nhíu mày, lau mồ hôi trên trán, nhìn thẳng Trần Tiểu Cửu, truy vấn nói:
- Vậy nếu Thôi gia vượt qua kiếp nạn này rồi, sao đó phải làm thế nào?
Trần Tiểu Cửu lại nói :
- Nếu có thể bình yên vô sự vượt qua kiếp nạn này, vậy thì đó là thời khắc chữa thương của Thôi gia.
- Từ đó, Thôi gia chỉ cần nỗ lực giữ gìn khoảng cách với học trò trong thiên hạ, nhanh chóng đánh mất sự ảnh hưởng của Thôi gia trong mắt thư sinh, trong mắt triều đình, tất sẽ rõ Thôi gia có dụng tâm lương thiện.
- Thôi gia qua nhiều thế hệ, người tài ba lớp lớp xuất hiện, chư tử bách gia chi thư, nhiều có đọc lướt qua, ngay cả lệnh công tử Thôi Châu Bình cũng có thể đỗ cử nhân, bởi vậy có thể thấy người tài Thôi gia cường thịnh như vậy.
- Nhân tài nhiều như vậy, triều đình sao có thể bỏ mặc, nhất định sẽ lại trọng dụng di lão di thiếu của Thôi gia. Lúc đó, Thôi gia hoàn toàn vứt bỏ được cái hư danh trong mắt các học tử, chính thức bước vào thời khắc chính đồ, ha ha…đây có thể coi là sự chuyển mình hoa lệ một lần nữa của Thôi gia.
- Hay, nói rất hay. Nghe lời Tiểu Cửu nói, đột nhiên có thể thấy cảm giác xối nước lên đầu, tài của Tiểu Cửu, so với lão tổ không kém hơn mấy. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn Trong lòng Trần Tiểu Cửu khinh thường bĩu môi, luận về võ công đạo pháp, ta không dám so bì với Thôi lão tổ nhưng luận về thủ đoạn phỏng đoán lòng người, thế gian này có thể có mấy người bằng ta.
Thôi Viễn Sơn ngẩng đầu uống hết chén rượu, ngơ ngác nói:
- Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, vì kế này đành phải tự đoạn cánh tay, nếu ông trời chiếu cố, tự nhiên niết bàn tái sinh, nếu là ông trời không có mắt, Thôi mỗ ta đành hết sức, lại cũng không oán, không hối hận.
Trong giọng nói, có rất nhiều bi thương.
Trong lòng Trần Tiểu Cửu trào ra một dự cảm không tốt, tuy hắn đã đem hết khả năng nói ra mưu lược của mình, nhưng luôn có cảm giác thiếu gì đó. Thiếu ở đâu, bản thân hắn cũng không nói rõ.
Tuy nhiên cho dù thế nào, nhận đại ân của Thôi lão tổ , cũng phải tận lực mưu tính cho Thôi gia , nếu không, chẳng phải là thành kẻ vong ân bội nghĩa sao.
Tiểu Cửu ta tuy rằng hành động đê tiện vô sỉ, đáng khinh hạ lưu, nhưng khí hiệp nghĩa lại cũng phải ghi tạc trong lòng.
Trần Tiểu Cửu và Thôi lão tổ cả hai đều mang tâm sự, chén qua chén lại với nhau, cả hai đều hơi ngà ngà say.
Hắn thừa dịp say rượu, khó xử nói:
- Thôi lão gia còn có một việc nữa, xin ông làm chủ cho ta.
- Việc gì? Không ngờ còn cần ta làm chủ thay ngươi?
Thôi Viễn Sơn kinh ngạc nói.s Trần Tiểu Cửu ngại ngùng cười nói:
- Việc này, vẫn là liên quan tới lệnh công tử.
- Thôi lão gia cũng biết gần đây lệnh công tử có nạp thêm một thiếp mới không? Ông có biết cô nương này con cái nhà ai không?
Trần Tiểu Cửu thăm dò nói.
Thôi Viễn Sơn thở dài nói:
- Việc này ta cũng có nghe qua, ôi…, thằng súc sinh này, cả ngày chỉ biết dạo phố, đùa giỡn con gái nhà lành, vì việc này, ta không biết xử lý nó thế nào.
- Nó muốn nạp thiếp, sẽ theo nó đi, nghe nói nó đưa sính lễ đi, việc này làm coi như là công bằng, ít nhất không giống như những kẻ cường đạo, cướp đoạt dân nữ khác, người làm cha như ta coi như là mừng.
- Chỉ là ta bận rộn không biết cô nương này con cái nhà ai?
Trần Tiểu Cửu cười hì hì nói:
- Lệnh công tử phải nạp thiếp, đó là con gái của Trần Lão Hán ở thành tây, Tiểu Tài Phùng, Tuệ nương.
Thôi Viễn Sơn gật đầu, ngõ Dương Giác ông chưa từng nghe, Trần Lão Hán ông cũng chưa nghe tới, nhưng, Tiểu Tài Phùng Tuệ Nương ông có ấn tượng.
Vội vàng gật đầu cười hì hì nói:
- Không ngờ lại là Tiểu Tài Phùng ngoan ngoãn kia? Không sai, không sai! Cô gái ấy hào phóng tuấn tú, thanh danh tốt, là con gái nhà tử tế. Ta tưởng nó mang về một con hồ ly tinh, không ngờ lần này lại nhặt được bảo bối, thằng súc sinh này, lại đốt nhang thơm Trần Tiểu Cửu nghe vậy nhếch miệng, nhặt được bảo bối? Bảo bối này là của at, ai dám cướp với ta, ta sẽ liều mạng với người đó, nếu không phải nể mặt ngươi và lão tổ, Thôi Châu Bình lúc này đã sớm ngoan ngoãn buông tay.
Hắn thấy bộ dạng đắc ý của Thôi lão tổ, không khỏi thở dài :
- Thôi đại gia, ông là đắc ý, nhưng khổ cho ta.
Thôi Viễn Sơn nghe lời trong giọng nói của Trần Tiểu Cửu , vội kinh ngạc nói:
- Tiêu Cửu, ngươi làm sao? Lẽ nào việc này có liên quan tới ngươi?
Trần Tiểu Cửu bĩu môi, bất đắc dĩ cười nói:
- Thật không dám giấu, Thôi đại gia, Tuệ Nương là vợ yêu của ta, ông nói việc này, có liên quan tới ta không?
- Phụt… Thôi Viễn Sơn nghe được lời ấy, thực sự kinh ngạc ức chế trong lòng, hụm rượu ngọn vừa vào đến miệng liền phun ra ngay, bắn hết vào người Trần Tiểu Cửu .
Thôi Viễn Sơn chưa từng có sự thất lễ như vậy, nét mặt già nua đỏ ửng lên, vội vàng đứng dậy lau cho Trần Tiểu Cửu.
Trần Tiểu Cửu khóc dở cười dở, đỡ Thôi Viễn Sơn ngồi lại lên ghế, vẻ mặt thản nhiên cười nói:
- Thôi đại gia , ông nói, việc này rút cục phải làm thế nào? Ha ha …bằng không, Tiểu Cửu ta nhường Tuệ Nương cho lệnh công tử vậy?