Thư sinh cao to trong lòng giật mình, thầm kêu đại sự không hay rồi, chẳng lẽ Chu Mị Nhi có cao thủ nào giúp đỡ.
Đang suy nghĩ, đột nhiên lại cảm thấy chỗ cổ tay chặt lại, đau đớn giống như bị kìm sắt kẹp chặt.
- A...
Sự đau đớn đến tận tim gan, hắn không kìm nổi rên lên một tiếng, nghiêng đầu nhìn lại, thì thấy cổ tay to khỏe bị một bàn tay trắng nõn mềm mại bóp chặt lấy.
- Ai ngăn cản ta? Lẽ nào không muốn sống nữa sao?
Hắn hổn hển, chịu đựng sự đau đớn đến tận xương tủy ngẩng đầu lên nhìn, đập vào mắt hắn lại chính là khuôn mặt tươi cười điềm đạm của Trần Tiểu Cửu, chỉ là đôi mắt Trần Tiểu Cửu phát ra ánh hào quang khiến cho hắn hết hồn, không dám nhìn thẳng vào.
- Trần... Trần Tiểu Cửu? Sao lại... sao lại là ngươi?
Hắnkinh ngạc trợn mắt há hốc miệng, khuôn mặt cắt không còn giọt máu, nằm mơ cũng không ngờ một thư sinh áo vải, lại có võ công cao cường thế này.
- Đúng vậy, không sai, chính là Tiểu Cửu ta, chậc chậc... Khiến ngươi thất vọng rồi...
Trần Tiểu Cửu thấy thần sắc kinh hãi của hắn, trong lòng càng thấy đắc ý, khuôn mặt nở ra nụ cười tươi.
Hai người đối diện nhìn nhau, một khóc một cười, một thê thảm một hiên ngang, tạo nên sự tương phản mãnh liệt.
Đám giai nhân xinh đẹp thấy Chu Mị Nhi nhu mì xinh đẹp thoát khỏi miệng hùm, ai ai cũng nhìn vào Trần Tiểu Cửu, trong lòng tán thưởng không ngừng, thậm chí có một số giai nhân còn sinh cảm tình.
Vị Trần công tử này, không chỉ có tài học xuất chúng, không ai địch nổi, đến ngay cả thân thủ cũng nổi bật. Nếu như cuộc đời này may mắn, lấy được một lang quân văn võ song toàn thì thật là hạnh phúc.
Chu Mị Nhi vốn tưởng rằng bản thân không thể trốn thoát được bàn tay của gã thư sinh cao lớn, không lé tránh, ưỡn ngực ngẩng cao đầu, kiên trì nghênh đón bão tố.
Thời khắc mấu chốt, Trần Tiểu Cửu lại xuất hiện, biểu diễn một màn anh hùng cứu mỹ nhân khiến người ta phải hâm mộ.
- Tiểu Cửu...
Chu Mị Nhi không khóc, chỉ kinh ngạc đứng ở đó, kiên cường mạnh mẽ như rừng thông.
Đôi mắt sáng như nước mùa thu nhìn Trần Tiểu Cửu, toát lên sự dịu dàng, đủ để hòa tan kim cương sắt đá.
- Nhị tiểu thư... Nàng chịu oan ức rồi...
Trần Tiểu Cửu ngoái đầu nhìn lại cười, lộ ra một hàm răng trắng sáng.
Hắn nháy mắt nhìn Chu Mị Nhi xảo quyệt cười nói:
- Nhị tiểu thư, nàng không phải sợ, không phải ta đã từng nói với nàng rồi mà, có Trần Tiểu Cửu ta, vạn sự không lo, chậc chậc... Lẽ nào nhị tiểu thư quên rồi sao?
- Ta... không... không quên...
Chu Mị Nhi đáp lại, thấy Trần Tiểu Cửu một tay bóp chặt cổ tay của thư sinh cao lớn, lại vừa quay đầu lại nhìn nàng cười, loại cảm giác này hết sức thân thiết.
Trong giây lát trong lòng nàng cảm thấy ấm áp, nóng nóng, ngọt ngào như uống một ly rượu, say sưa, không thể tự kiềm chế, sự phẫn nộ nóng nảy vừa rồi dần tiêu tan.
Nàng tiến lên trước, giống như mèo cào ôm lấy eo của Trần Tiểu Cửu, kéo dài giọng dịu dàng nói:
- Tiểu Cửu... Thiếp không biết phải cảm ơn chàng thế nào...
Ôi mẹ ơi. Tiếng gọi này ngọt ngào làm sao!
Trần Tiểu Cửu chỉ nghe thấy giọng nói mềm mại dịu dàng này là cả người mềm nhũn ra, xương cốt như vỡ vụn ra, trong lòng cảm thấy ngọt ngào như mía lùi vậy.
Hóa ra nhị tiểu thư cũng có lúc dịu dàng ngọt ngào thế này.
Xem ra tên thư sinh cao lớn này không phải là kẻ thù của ta, ngược lại là chất xúc tác mạnh mẽ để ta thu phục Chu Mị Nhi.
Hắn hơi có chút đắc ý vênh váo, sát vào tai Chu Mị Nhi nói nhỏ:
- Nhị tiểu thư, cả kiếp này, Trần Tiểu Cửu ta bảo đảm với nàng: Ngoài Trần Tiểu Cửu ta có tư cách bắt nạt nàng, người khác mà dám có ý định này, ta nhất định sẽ khiến hắn muốn sống không được, muốn chết cũng không thể - Chàng... chàng nói cái gì?
Chu Mị Nhi nghe thấy vậy, tim đập thình thịch, câu nói này vừa hống hách lại vừa tràn đầy dịu dàng ấm áp rốt cuộc là có ý gì?
Lẽ nào là Trần Tiểu Cửu đang biểu lộ tình cảm với mình sao?
Nàng lẩm bẩm, khuôn mặt ửng đỏ, xấu hổ cúi thấp đầu.
Bộ dạng đó, giống như một bông hoa đẹp trên mặt nước, như hoa đào gặp mưa, khí chất quả cảm và cứng cỏi vừa rồi không biết là bay đi đâu rồi.
Trần Tiểu Cửu tham lam ngửi hương thơm trên người nàng, thấy nàng xấu hổ mặt đỏ bừng, thầm nghĩ nàng thông minh sắc sảo, nhất định là đã lĩnh hội được ý nghĩa thực sự của câu nói hống hách mãnh liệt vừa rồi.
Hắn đảo mắt, rồi lại đùa giỡn nói:
- Nhị tiểu thư, nàng đừng nghĩ linh tinh, ta chỉ ;à muốn làm vệ sĩ trung thành cho nàng, ngàn vạn lần nàng đừng có nghĩ lung tung đấy...
- Trần Tiểu Cửu... Chàng... Chàng lại chọc giận ta!
Chu Mị Nhi ngẩng đầu lên, giẫm mạnh chân, giận giữ nói:
- Ta... Ta nào có nghĩ linh tinh, rõ ràng là chàng cố ý giễu cợt ta...
Trần Tiểu Cửu nhìn vẻ mặt thẹn thùng của Chu Mị Nhi, trong lòng vui như hoa nở. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn Cô bé cả người mang gai nhọn này, đã sắp bị chính mình rút ra hết rồi...
Hắn không để ý tới sự oán trách của Mị Nhi, quay đầu đi, mỉm cười nhìn thư sinh cao lớn, giống như bạn cũ nói chuyện với nhau hỏi:
- Vị tài tử này, mẹ kiếp tên là gì hả? Nếu như trả lời hay, ta sẽ thả ngươi ra.
Thư sinh cao lớn chịu đựng đau đớn, khẽ hừ lạnh một tiếng, không ngờ không đáp lại.
- Không trả lời sao? Cho sĩ diện mà không cần sao?
Trần Tiểu Cửu cười mặt mày hớn hở, vận nội lực.
Hắn hơi dùng chút lực, chỉ nghe thấy thư sinh cao lớn đột nhiên thê thảm kêu lên một tiếng, cảm giác xương cổ tay như bị vỡ vụn ra. Trong nháy mắt, mồ hôi trên trán hắn chảy ra ròng ròng.
- Huynh đài quá cứng đầu đó! Hừ.. có cần thêm lần nữa không, cho ngươi cảm nhận một chút lòng nhiệt tình của ta?
Trần Tiểu Cửu vẫn tươi cười như hoa, chỉ là lời nói có chút tàm nhẫn, ánh mắt ngày càng sắc.
- Ngươi... ngươi đừng dùng sức mạnh, ta... ta nói...
Thư sinh cao lớn đau đến mức mồ hôi chảy ròng ròng, hắn cau mày, run rẩy run rẩy đáp:
- Ta.. ta tên làVạn Cát Tường, từ Gia Hưng đến, nhà làm buôn bán về lương thực. Ở Gia Hưng cũng có chút danh tiếng... nhắc đến Vạn gia, bà con dân chúng ở đó không ai không biết...
Chu Mị Nhi nghe thấy lời ấy, nghiêm nghị lạnh lùng nói:
- Không ngờ ngươi là con cháu của Gia Hưng Vạn gia? Hừ... thảo nào ngươi dám ở Hàng Châu kiêu ngạo như thế.
Trần Tiểu Cửu không hiểu, vẻ mặt thắc mắc nhìn Chu Mị Nhi.
Chu Mị Nhi lườm hắn một cái nói:
- Gia Hưng Vạn gia và Hàng Châu Thạch gia là anh em đồng hao, hai nhà liên kết với nhau buôn bán lương thực, ở Giang Nam có tầm ảnh hưởng rất lớn.
Trần Tiểu Cửu hơi hiểu ra, vỗ vào đầu một cái nói:
- Nói cách khác, tên tiểu tử thối này và tên Thạch Đầu Trù là anh em họ?
Vạn Cát Tường nghe những lời này, vui vẻ nói:
- Trần công tử, không ngờ ngươi biết Thạch Đầu Trù? Vậy thì tốt quá rồi, ta và Thạch Đầu Trù quả thật là anh em họ, quan hệ không hề tầm thường.
- Trần công tử, ngươi nể mặt anh họ ta, hãy bỏ qua cho ta đi, không thì...Anh họ ta ở Hàng Châu thế lực rất lớn, sau này tất sẽ làm khó cho ngươi, đến lúc đó, ngươi ở Hàng Châu cũng sẽ không thể sống yên ổn được nữa.