Trần Tiểu Cửu nhìn thấy một đám tài tử thanh cao mèo khen mèo dài đuôi, dưới kế hoạch thả con săn sắt bắt con cá rô của hắn, tranh nhau bình luận say sưa về vấn đề đáng khinh này, trong lòng trào lên niêm vui sướng của sự thành công.
Đàn ông à, hừ…, vứt bỏ tầng áo khoác ngăn nắp bên ngoài , trong xương cốt đều là "con thú háo sắc".
Hắn đứng dậy, nhướn mày, nhìn về phía Chu Mỵ Nhitặng một làn sóng thu.
Chu Mỵ Nhivừa thấy nụ cười tự tin nhộn nhạo kia, trong lòng liền hung hăng chấn động.
Ôi….bộ dạng của tên phóng đãng này, sao lại mê người như vậy?
Khi nàng nghĩ ngợi lung tung, Bình Nhi bưng mặt, đỏ mặt trở về.
-Mau nói đi, Trần Tiểu Cửu vừa nói gì vậy?
Khuôn mặt Bình Nhi đỏ ửng, lắc mình dịu dàng nói:
- Nhị tiểu thư, tôi….tôi ngại không nói được.
- Mau nói, ngượng ngùng cái gì chứ? Vội chết đi được.
Bình Nhi ghé vào tai nàng thưa dạ nói:
- Cửu ca nói…., nói khi buổi tối huynh ấy ngủ nằm mơ thấy Nhị tiểu thư, chậc, còn nữa còn nói Tiểu thư có tư thế, cởi y phục, dụ dỗ hắn.
Chu Mỵ Nhixấu hổ đỏ mặt, hung hăng chà chân nói:
- Tên phóng đãng này, tại sao lại nói hươu nói vượn như thế, làm bại hoại danh tiết của ta, ta sao lại có thể là người…như vậy?
- Nhị tiểu thư… - Còn nữa, thằng nhãi này cho dù mơ thấy chuyện xấu hổ này, trong bụng mục nát còn không ai biết, làm sao có thể gióng trống khua chiêng chia sẻ với người khác chứ, thật khiến Nhị tiểu thư ta đây không làm con gái đứng đắn, ta…, ta quyết không thể tha cho hắn.
Bình Nhi tiếp lời nói:
- Nhị tiểu thư, Cửu ca không phải người không biết chừng mực, hắn làm như thế, chắc chắn là có thâm ý. Tiểu thư đứng đầu trận tuyến, quan sát tình thế một chút.
- Ôi… cũng được, có bệnh phải chạy chữa, chữa lợn lành thành lợn què, nhưng tên dâm đãng này mang đến cho ta một niềm vui.
Bình Nhi khanh khách cười nói:
- Nhị tiểu thư, Cửu ca đã mang đến cho tiểu thư niềm vui nha.
- Niềm vui gì?
Chu Mỵ Nhikhông rõ hỏi lại.
Bình Nhi trừng mắt nhìn nói:
- Nhị tiểu thư, Cửu ca nói trong mơ hắn nhìn thấy tiểu thư, ngụ ý, chẳng phải là thổ lộ với tiểu thư sao, tình cảm sâu đậm hắn dành cho cô, có ý mong nhớ ngày đêm đó mà?
- Ai dà, nha đầu đáng chết, những lời xấu hổ này ngươi sao có thể nói rà? Ngươi đúng là bị Tiểu Lục Tử làm hỏng rồi, càng ngày càng trở nên không đứng đắn.
Chu Mỵ Nhingượng đến muốn chui xuống đất, hờn dỗi tiến lên ôm cánh tay Bình Nhinói:
- Hơn nữa, tiểu tử này nói chuyện không đặc biệt, ai biết câu nào là thật, câu nào là giả, ngươi đừng vội tin hắn.
Bình Nhi vội né người, mỉm cười nói:
- Nhị tiểu thư, cô xấu hổ rồi… Chu Mỵ Nhichịu đứng cái nóng trên khuôn mặt mình, lượn lờ rời xa khỏi đám người, đi mấy bước, đan tay vào với nhau, lẩm bẩm:
- Tên phóng đãng đáng chết này, ta bây giờ nhìn cũng nhìn không thấy, nghe cũng nghe không được, tùy ngươi sắp đặt ta, đợi về nhà ta sẽ trừng trị ngươi.
Trong đám người, các tài tử mồm năm miệng mười, lúc nhiệt tình thảo luận, chợt nghe thấy một tiếng hừ nhẹ của một cô gái, trong giọng nói có chút đông cứng nói:
- Chư vị tài tử, còn có gì để bàn luận nữa không! Đàn ông các người trong mơ mà cũng thích phụ nữ; tuy phụ nữ chúng ta rụt rè, nhưng thỉnh thoảng trong mơ cũng ngẫu nhiên gặp cái liếc mắt âu yếm của đàn ông, thậm chí..., thậm chí làm..., làm những việc xấu hổ kia nữa...
Lời vừa nói ra, làm các vị thư sinh ngã ngửa, liếc nhìn.
Bọn họ xem xem là vị cô nương nào, không ngờ lại nói ra những lời suồng sã như vậy.
Vừa nhìn, chỉ thấy răng trắng môi hồng của các nữ sinh, mê hoặc quyến rũ vô cùng, một báu vật đẹp xao xuyến lòng người.
- Giám hỏi tiểu thư là con cái nhà ai?
Trần Tiểu Cửu cười hì hì hỏi.
Cô nương kia phong tình cười:
- Ta tên Hồng Âm, nào phải là tiểu thư khuê các gì đâu, chỉ là một cô gái trăng hoa vô danh tiểu tốt mà thôi.
Các tài tử nghe nói nàng là cô gái trăng hoa, trong mắt không khỏi bắn ra những ánh mắt lang sói, vây quanh đánh giá từ trên xuống dưới thân hình kiều mỵ của nàng, dường như muốn nuốt nàng vào bụng.
Một số giai nhân mặt đỏ bừng, vốn rất tò mò sao nàng lại dám nói những lời khinh bạc như vậy, đợi nghe thấy nàng là cô bái trong Thanh lâu, không khỏi lộ ra thần sắc khinh miệt, tránh xa nàng một chút, để tránh lây khí lẳng lơ của nàng ta lên người.
Hóa ra là kinh doanh da thịt, chả trách lại phóng túng như vậy, nói chuyện trăng gió, hoàn toàn không hề có chút cảm giác ngượng ngùng nào, nhưng cô gái này rất thông minh, lúc này nói ra những lời như vậy, rõ ràng là muốn kinh doanh chính mình, làm quảng cáo mà.
Trần Tiểu Cửu bỉ ổi cười nói:
- Hồng Âm tiểu thư trước đây vô danh, sau hôm nay, chỉ e là nổi tiếng gần xa.
- Những tài tử thư sinh này không ai là không phải tay chơi già đời, chỉ cần ngươi và mỗi người bọn họ ngủ một lần…không…là câu thông một lần, một thế hệ hoa khôi quang vinh sắp tới.
Sau khi Hồng Âm nghe xong, không thấy thẹn thùng, mà hào phóng cười nói:
- Chư vị tài tử ca ca, hi vọng sau này cổ động nhiều hơn, Hồng Âm vô cùng cảm kích.
Mộtvị tài tử mập mạp lên tiếng nói:
- Hồng Âm tiểu thư, ta lại là người Tô Châu, có cơ hội chúng ta luận bàn một phen, để nàng thưởng thức tài năng của ta.
Hồng Âm che miệng cười:
- Khanh khách….được, Hồng Âm xin hầu công tử đại giá quang lâm, cũng để công tử thử xem mức sâu cạn của tiểu nữ.
Trần Tiểu Cửu tức giận lắc đầu, giữa ban ngày ban mặt, không ngờ lại bắt đầu mặt đi mày lại, ta cũng không muốn nói với các ngươi.
Chính là tố chất của các ngươi, vừa rồi mới là đôi nam nữ không biết xấu hổ, ta so với hai vị...hai từ, thúc ngựa cũng không kịp, thật là có chút xấu hổ.
Hắn hoảng đầu, tiếp lời nói:
- Cải lương không dùng bạo lực, hai vị đã có chàng có ý thiếp có tình thế, khôngbằng đánh một trận thi đấu hòa hảo, thử xem độ dài ngắn và nông sâu, được không?
Lời nói có khí phách này, sáng tạo mới mẻ độc đáo khác biệt, vừa nói ra, lập tức chiếm được những tràng hoan hô nhất trí của các vị tài tử, liên tục khen ngợi Trần Tiểu Cửu suy nghĩ diệu tưởng, không hổ là đệ nhất ngũ quan Trích Tinh lâu. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn Tài tử mập mạp kia phất tay nói:
- Chư vị tài tử, chuyện nam nữ giữa ban ngày ban mặt, ta.., ta không dám thử, huống hồ cho dù ta dám thử, Hồng Âm cô nương là nữ giới, lại càng không dám thử.
Hồng Âm không ngừng bĩu môi, có chút khó nói:
- Vị tài tử này, huynh thật bảo thủ à, công tử nếu dám thử, Hồng Âm sẽ phục vụ tới cùng.
Lời vừa nói ra, tựa như tiếng sấm, tạo nên tiếng vang ông ông trong đầu các tài tử, cô nương này, đầu bị hỏng sao? Sao lại biểu hiện dâm dục mạnh mẽ đến như vậy?
Các tiểu thư khuê các kia càng kinh ngạc hơn, cố gắng phân rõ giới hạn với nàng, để tránh bị lây.
Trần Tiểu Cửu ngẩn ra, xuống đài cao, đi quanh nàng một vòng đánh giá! Người đàn bà này rút cuộc là yêu nghiệt phương nào, đăm chiêu suy nghĩ, tiền vệ tân kỳ, vượt xa tâm lý phòng tuyến của các cô nương Đại Yến.
Hắn nghĩ tới cô nương này nói có chút khó đọc, trong đầu thanh minh, cười hì hì nói:
- Cô nương chẳng lẽ tới từ Uy quốc?
Hồng Âm nghe nói, vui sướng vạn phần nói:
- Công tử không ngờ có thể đoán ra thân thế của ta? Hồng Âm vô cùng khâm phục! Không bằng Hồng Âm và công tử thi đấu một trận xem thế nào? Công tử yên tâm, công tử khí độ ung dung, tài chí cao nhã, Hồng Âm rất thích, hoan hảo với huynh, Hồng Âm không lấy một xu.
Chuối, quả nhiên là tiểu Nhật Bản! Ba đã nói mà, người Nhật Uy quốc chó má, ai có thể ở trước công chúng biểu diễn hưng trí quyển quyển xoa xoa chứ?
Còn muốn hoan hảo một trận với bổn công tử ta ư? Ta phỉ nhổ…bổn công tử ta không có hứng thú với ngươi. Cơ thể trong sạch của ta, sao có thể để hàng ngoại vạn người cưỡi hưởng thụ được chứ?
Chậc…, nếu đổi lại là nhị tiểu thư, ta sẽ rất vui.
Đang lúc dâm đãng, Hồng Âm lại khoe khoang quyến rũ, nói vài câu với tài tử mập mạp kia, xem bộ dạng, hình như đã bàn xong giờ tốt.
Trần Tiểu Cửu nhìn các tài tử đang hưng phấn không hiểu, không ngừng lắc đầu cười khổ, một hồi phiến tình và đang khinh cùng biểu diễn, không ngờ vì một cô nương Uy quốc xuất hiện làm quấy rầy trận tuyến, thất bại thật, thất bại.
Hắn vội vàng lên đài cao, hai tay hô, lạt mềm buộc chặt nói:
- Vị Hồng Âm cô nương ngàn người chém kia còn có vị công tư mập mạp này, hai vị nếu không dằn nổi, không bằng đi trước tìm một cái điếm nhỏ mây mưa trước, tằng tịu với nhau.
- Ta đợi hai vị quay lại, lại tiếp tục nói về bí mật không thể nói của ta và tiểu thư nhà ta.
- Vậy không được!
Tên mập vén tay áo vội la lên:
- Tằng tịu là nhỏ….không…hoan hảo là chuyện nhỏ, bát quái mới là lớn, đợi ta nghe xong bí mật của Trần công tử và Chu Nhị tiểu thư, sẽ đi đại chiến với Hồng Âm cô nương ba trăm hiệp, không chết không nghỉ.