Chương 291: Chương 291: Nàng là khắc tinh của ta

Trần Tiểu Cửu nghe vậy ngẩn người ra, đôi tay đang nghịch ngợm trong ngực Song Nhi vội dừng, hồi hộp hỏi:

- Lời thề? Thề cái gì? Nàng mau nói với ta đi!

- Xem chàng sốt ruột kìa!

Song Nhi sửa lại búi tóc, chậm rãi nói:

- Tiểu Cửu ca, thiếp và tỷ tỷ có một kẻ thù rất lợi hại, thủ đoạn vô cùng độc ác, rất khó có thể tiêu diệt.

Ai ya, vậy nên tỷ tỷ đã từng thề, ai có thể báo đại thù cho tỷ muội thiếp, tỷ tỷ can tâm tình nguyện lấy người đó, bất kể kẻ đó già hay trẻ, đẹp hay xấu… Trần Tiểu Cửu nghe xong, trong lòng như được uống một liều thuốc kích thích, kéo tay Song Nhi hối thúc, hồi hộp cười hề hề hỏi:

- Song Nhi, lời thề ấy là thật sao? Nàng có gạt ta không?

Song Nhi hồn nhiên gật đầu, áp má vào khuôn ngực vạm vỡ của hắn, nghe tiếng tim hắn đập thình thịch, nàng tủm tỉm cười gian xảo.

Trần Tiểu Cửu lại ôm siết lấy Song Nhi, trong lòng dậy sóng, hưng phấn khó tả.

Trước đây khi Song Nhi nhắc đến tính xấu của Đan Nhi, trong lòng hắn như rơi xuống vực thẳm, trái tim hắn như bị một tảng đá nặng đề lên, khiến hắn không thở nổi, rồi lại nghe Song Nhi nhắc đến lời thề lạ lùng của Đan Nhi.

Trong lúc nhất thời, hắn như thấy mở cờ trong bụng, đầy hi vọng.

Hắn thò bàn tay thô tháp mâm mê đôi gồ bồng đào của Song Nhi, lại hỏi:

- Song Nhi cưng, nàng và Đan Nhi có bí mật gì thì cứ nói cho Cửu ca biết được không? Cửu ca hứa sẽ đem hết sức giúp nàng hoàn thành tâm nguyện.

Song nhi thở dài nói:

- Cửu ca, chàng giờ đã là người nổi tiếng rồi, Song Nhi mặc dù chưa từng ra khỏi Chu phủ nhưng cũng nghe người ta nói, chàng đã trở thành thần tượng của tài tử trong thiên hạ. Song Nhi rất ngưỡng mộ!

Nhưng, kẻ thù của tỷ muội thiếp là một nhân vật vô cùng lợi hại, chứ không phải là một nhân vật bình thường. Nếu trong tay không có binh quyền thì khó mà lay chuyển được địa vị của hắn, chứ nói gì đến báo được mối thù truyền kiếp của nhà thiếp.

Trần Tiểu Cửu cười khẩy, trong đầu thoáng nghĩ đến Tào công công, y đột nhiên nói:

- Kẻ đó có phải là thái giám không?

Song Nhi biến sắc sợ hãi, ánh mắt tràn đầy sự phẫn nộ, nàng lắc cánh Trần Tiểu Cửu, hoảng hốt nói:

- Tiểu Cửu ca, làm sao mà chàng biết được?

- Cửu ca ta chỉ đoán mò vậy thôi… Trần Tiểu Cửu thấy Song Nhi hoảng hốt bối rối, liền biết chắc là hắn đã đoán đúng, tên Tào công công chó má, nhất định là kẻ thù lớn của tỷ muội Song Nhi. Cho dù không phải là kẻ thù trực tiếp thì y cũng phải có mối quan hệ mật thiết với kẻ thù của chị em nàng.

Hắn thích thú vỗ tay, thở dài.

Biết được đích xác kẻ thù rồi, giải quyết việc đó có gì khó, chỉ cần thủ tiêu tên thái giám chết giẫm đó, Đan Nhi sẽ ngoan ngoãn trở thành người của ta sao?

Hắn càng nghĩ càng kích động, bất giác vang lên một tràng cười quỷ dị. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m Song Nhi thấy vậy, trong lòng sợ hãi, níu lấy cánh tay hắn hỏi:

-Tiểu Cửu ca, chàng … chàng sao vậy, chàng cười nham hiểm như vậy, thiếp rất sợ… Trần Tiểu Cửu trấn tĩnh lại, cười mờ ám nói:

- Song Nhi ngoan, đại sự đã thành, hai chúng ta tán gẫu đã nhàm, hay là cùng chơi đùa một chút!

- Chơi đùa? Chơi cái gì? Hai mắt Song Nhi sáng lên, tiếng nói như chìm vào sương mù, Trần Tiểu Cửu, nhe răng cười dâm dục nhào tới trùm lên thân thể mềm mại của nàng.

- Cửu ca, đừng, ở đây đông người… Thiếp sợ… Không đợi Song Nhi nói hết câu, Trần Tiểu Cửu đã bịt miệng nàng bằng một nụ hôn cháy bỏng.

Cái lưỡi hắn lanh lẹ lướt trên đôi môi của nàng, trong phút chốc đã chui vào chiếc miệng xinh xắn của nàng thám hiểm.

- Cửu ca, đừng… Thiếp sợ… Song Nhi thở hổn hển, đầy ham muốn.

Nàng càng sợ bị người khác nhìn thấy, lại càng hưng phấn. Trong lòng vừa có chút sợ hãi, lại vừa có chút khát khao yêu đương vụng trộm Cái lưỡi tham lam của Trần Tiểu Cửu vừa thỏa thê tận hưởng nước miếng ngọt ngào của nàng, lại thừ cơ tóm lấy khóa môi nàng xoắn xuýt một lần nữa.

- Cửu ca… Song Nhi rên khẽ một tiếng, đành để mặc Trần Tiểu Cửu hôn cuồng bạo, cuối cùng nàng cũng không kìm nỗi ham muốn, thân thể mềm nhũn, chủ động choàng tay qua cổ hắn, tận hưởng khoái lạc.

Gió mơn man thổi, mặt hồ gợn sóng, xa xa văng vẳng tiếng chó sủa, ánh mặt trời khẽ khàng vén màn sương như cô gái e lệ vén tấm rèm che mặt, lộ ra khuôn mặt rực rỡ tươi cười, vạn vật dần dần hiện ra, một ngày mới bắt đầu. Trong căn phòng nhỏ hai kẻ mất đi lý trí đang cuốn lấy nhau nồng cháy trên chiếc giường nhỏ.

Trần Tiểu Cửu úp mặt vào ngực nàng, nhẹ nhàng hôn lên hai trái đào mềm mại, ánh mắt hắn ngây dại, chân thành nói:

- Song Nhi ngoan, nàng cho ta đi, ta sẽ yêu nàng cả đời… Đôi mắt Song Nhi lúng liếng, quyến rũ, nũng nịu nói:

- Tỷ tỷ không đồng ý, dao găm vẫn để ở ống quần đó… - Ta hỏi lại nàng! Song Nhi, nàng chiều ta đi! Ta muốn nàng… Nàng là cục cưng của ta… Trần Tiểu Cửu ham muốn chăm chú nhìn Song Nhi, ánh mắt nóng bỏng như muốn thiêu cháy thân hình nàng.

- Cửu ca … ta … ta là người của chàng… Song Nhi xinh đẹp kiều diễm, khát khao dâng hiến, khiến cho hắn hồn siêu phách lạc.

Trần Tiểu Cửu nghe vậy hoan hỉ, cuống quýt lột quần áo Song Nhi ra, vội vàng lâm trận.

Đang vào lúc quan trọng, một tiếng thét lớn, làm tan giấc mộng xuân chưa thành.

- To gan, thật dâm đãng làm sao, giữa ban ngày ban mặt mà dám dâm ô… - Ai?

Trần Tiểu Cử và Song Nhi đều hốt hoảng thét lên.

Ngoảnh lại nhìn, đã thấy Chu Mỵ Nhi tròn mắt kinh ngạc đang đứng ở cửa, mắt tóe lửa, mặt hằm hằm nhìn vào đôi cẩu nam nữ đang nằm trên giường.

Chu Mỵ Nhi run rẩy, sửng sốt, lấy tay che mặt, giẫm chân nói:

- Tên dâm tặc, ngươi dám cưỡng hiếp Song Nhi, ta sẽ trừng trị ngươi theo gia pháp.

Song Nhi sợ tái mặt, vội vàng che thân, chùm mặt chạy trốn.

Chu Mỵ Nhi xuất hiện bất thình lình, như dội vào mặt Trần Tiểu Cửu một gáo nước lạnh. Hắn chết chân như khúc gỗ, đâu còn vẽ oai phong lẫm liệt như trước đó.

Bà cô này, sớm không đến, muộn không đến, cố tình làm hỏng trò vui của ta và Song Nhi.

Chu Mỵ Nhi à, nàngđúng là khắc tinh của ta. Nếu như nàngcố tình khiến tiểu đệ đệ của ta từ nay mất đi uy phong, ta sẽ khiến nàngcả đời sống kiếp quả phụ!

Chu Mỵ Nhi che mặt, quay đầu đi, khinh bỉ:

- Đại dâm tặc, ta không nói oan cho ngươi, ngươi hãy thành thật khai báo, vì sao cưỡng bức Song Nhi, ta… ta sẽ dùng gia pháp chăm sócngươi.

- Cưỡng bức?

Trần Tiểu Cửu điềm nhiên, phóng khoáng ngồi ở đầu giường, vẻ mặt bỉ ổi cười nói:

- Nhị tiểu thư, con mắt nào của tiểu thư nhìn thấy tôi cưỡng bức Song Nhi? Chúng tôi là hoàn toàn tự nguyện, phu xướng phụ tòng, tình cảm chín muồi, tự nhiên không thể tránh khỏi có chuyện đó, tiểu thư đừng ngậm máu phun người, làm vấy bẩn tình yêu trong sáng của chúng tôi, khiến ta không thể chấp nhận được.