Thanh âm kia băng hàn âm lãnh, có chứa nhiều điểm ưu thương, Trần Tiểu Cửu nghe được ngẩn ra.
Là Đan Nhi! Không ngờ lại là Đan Nhi, cô gái nhỏ này nhớ ăn không nhớ đánh, như thế nào lại chạy đến phòng ta? Chẳng lẽ còn muốn tiết lộ cảnh xuânsao?
Chỉ có điều kia thanh âm vì sao lại trầm thấp như vậy, có phải hay không đã gặp chuyện không vui?
Hình ảnh trong đầu Trần Tiểu Cửuchợt lóe, nhớ tới đến Đan Nhi ở Trích Tinh lâu sau khi gặp gỡ Tào công công, bộ dạng nghiến răng nghiến lợi.
Hắn lắc đầu cười khổ, lúc này tinh lực hắn dồi dào, cảm xúc tăng vọt, vừa mới đùa giỡn nhị tiểu thư, lại đến đùa giỡn một chút với Đan Nhi, bóng đêm mỹ diệu quả thực là sảng khoái cực kỳ.
- Đan Nhi, nàngđang đợi ta sao?
Trần Tiểu Cửu thản nhiên tự đắc đi đến.
Vừa mới vào cửa, trong mông lung, một đạo tiên ảnh cấp tốc lóe lên, tàn nhẫn quét về phía tuấn tú khuôn mặt của hắn.
Trần Tiểu Cửu thị lực cực tốt, nhìn thấy tiên ảnh chợt lóe lên chỉ trong thoáng chốc đã bay tới bên trái hắn. Hắn chật vật né tránh công kích của cây roi, nhưng hắn không nghĩ đến động tác mà mình muốn né tránh, không ngờ tác động đến nội tức, liền lao thẳng đến đụng vào góc tường mới dừng lại.
Hắn trong lòng không khỏi hoảng hốt, thân pháp nhẹ nhàng nhanh nhẹn như thế, chẳng lẽ cũng là mầm móng sức mạnh sao? Nghĩ đến đây, không khỏi vui sướng ha ha cười rộ lên.
Đan Nhi ngồi ở đầu giường, thấy một kích không trúng, trong đôi mắt lộ ra vẻ kỳ lạ, miêu nhãn trợn lên, giận dữ nói:
- Ngươi đêm hôm khuya khoắt, không ở nhà thành thành thật thật mà ngủ, lại chạy đến chỗ nào lêu lổng làm gì?
Trần Tiểu Cửu từ trong kinh ngạc khôi phục tinh thần trở lại, thấy Đan Nhi ngồi ở đầu giường, một thân áo gấm, lộ ra dáng người lả lướt; đầu cúi cổ trắng, giống như một bức tranh tuyệt mĩ. Đôi mắt đen tròn như hạt nhãn của nàngẩn chứa sự phẫn nộ, chỉ trong chớp mắt đã nhìn chằm chằm vào thân hình thon dàicủa hắn.
- Hóa ra là Đan Nhi a! Ta nghĩ đến Song Nhi khéo léo thiện lương đến giúp cho giường ta ấm áp thật là tốt, làm hại ta mất công cao hứng một trận!
Trần Tiểu Cửu giả bộ vẻ mặt thất vọng, hỏi ngược lại:
- Nàng cũng không phải lão bà của ta, ta đi nơi nào lêu lổng ai cần nànglo?
- Ta như thế nào lại không xen vào?
Đan Nhi thái độ hung dữ, làm bộ vừa muốn vung roi lạiđánh.
Trần Tiểu Cửu giả vờ bừng tỉnh giống như tỉnh ngộ cười xấu xa nói:
- Đan Nhi, là ta nói sai rồi, ta nhớ rõ hai người chúng tacó minh ước, chỉ cần ta có thể xông qua ngũ quan, ngươi gả cho ta làm vợ, ha hả... Hiện tại ta thắng, nàngtự nhiên trở thành lão bà ngoan ngoãn của ta, chậc chậc... Lão bà quản trượng phu, hoàn toàn chính đáng, không coi là vượt quyền !
Đan Nhi nghe được ngẩn ra, trên mặt lộ vẻ ngượng ngùng, hoàn toàn không nghĩ tới tên tiểu tử này không ngờ không biết xấu hổ như thế. Nàng xuất một roi hướng Trần Tiểu Cửu đánh tới, tức giận bừng bừng:
- Đồ phóng đãng ! Ai là lão bà của ngươi? Cùng ngươi chỉ đùa một chút, ngươi coi như thực, chẳng lẽ thực sự nghĩ rằng ta là dễ trêu sao? Ngươi cho ta theo rốt cuộc là làm gì?
Tiểu nha đầu này ngang ngược không nói lý lẽ, đáp ứng chuyện của ta không ngờ lại đổi ý, một chút tín nghĩa danh dự cũng không có, thật sự là tức chết!
Trần Tiểu Cửu từng có vết xe đổ, linh hoạt lắc mình tránh thoát một roi mạnh mẽ, đứng ở phía trước cửa sổ thở phì phì nói:
- Nàng nếu không thừa nhận là lão bà của ta, ta vì sao còn cầnnàng tới quản?
- Ngươi... Ngươi dám cùng ta tranh biện?
Đan Nhi cắn chặt hàm răng nói.
Trần Tiểu Cửu thấyĐan Nhi kiêu ngạo như thế, vừa vào cửa liền không phân tốt xấu đánh hắn hai roi, cổ nhiệt tình trêu ghẹo nàng đã bị một trận nước lạnh dập tắt , không ngờ rốt cuộc không vực nổi hứng chí. Hắn hứng thú rã rời nói:
- Cãi cọ lại như thế nào? Chuyện của ta cùng nàngkhông quan hệ! Hừ..., kẻ phóng đãng ta cần phải nghỉ ngơi, nàng là người ngoài không liên quan, mau ra ngoài đi thôi!
Đan Nhi bừng tỉnh phẫn nộ không nghe hắn miệng hùm gan sứa, ngồi ở đầu giường vẫn không nhúc nhích, vẻ mặt tức giận chế nhạo nói:
- Ngươi có phải hay không không mặt mũi nói với ta? Hừ... Ngươi không nói, ta liền nói với ngươi.
-Ngươi là kẻ phóng đãng, nửa đêm canh ba, chạy đến phòng Chu Mị Nhi làm gì? Chẳng lẽ lại muốn trộm ngọc thâu hương à?
Tiểu nữ tử này lại theo dõi ta? Ta như thế nào không có phát hiện? Trần Tiểu Cửu nghe được ngẩn ra, vẻ mặt cười xấu xa nói:
- Ngươi nếu đều đã đã biết sự thật, vì sao còn muốn tới hỏi ta? Kẻ phóng đãng ta chính là muốn trộm ngọc thâu hương, ngươi có thể quản được sao?
- Ngươi... Ngươi rốt cục thừa nhận !
Đan Nhi tức giận cực điểm, ném roi trong tay xuống, vứt bỏ vẻ thùy mị thường ngày, phi về phía hắn, hai tay thành trảo, khí thế nhanh như cầu vồng chụp vào cổ hắn.
Đan Nhi ra chiêu mau lẹ, nhanh như chớp giật. Nhưng so với thuật tu luyện trong phòng của Trần Tiểu Cửu trong mắt vẫn còn chậm rất là nhiều.
Hắn không biết chiêu thức, thấy Đan Nhi hai tay chộp tới, vội nghiêng người né tránh.
Đan Nhi một chiêu khôngtrúng, trong lòng có chút kinh ngạc, tên phóng đãng này rõ ràng không có võ công, như thế nào lại trốn tránh đúng lúc như thế? Nàng một chiêu không trúng, liền vươnngọc thủ nắm lại.
Trần Tiểu Cửu vận khởi nội tức, giống như con cá chép trơn trượt, khó khăn lắm lại né được bàn tay của nàng, trong miệng trấn an nói: Nguồn: http://truyenfull.vn - Đại di tử (chị vợ), ngươi đừng đùa giỡn như tiểu hài tử nữa, có cái gì nói từ từ không tốt sao? Nàngi không thể lúc nào cũng tùy hứng như vậy được, phải lấy đức thu phục người... Làm bị thương người em rể, thật có lỗi quá.
Đan Nhi nghe được hắn dõng dạc gọi mình là "Đại di tử", một cỗ phẫn hận và tức giận khôn kể nảy lên trong lòng. Nàng ngưng thần đánh ra một quyền vào đầu Trần Tiểu Cửu, trong miệng khẽ kêu nói:
- Đồ phóng đãng , ai là chị vợ ngươi...
Trần Tiểu Cửu rốt cục bị Đan Nhi đánh ra cơn tức, ta là nam nhân chẳng lẽ lại có thể sợ nàng sao?
Hắn thân mình to lớn cường tráng xoay người tránh thoát đòn công của Đan Nhi, hắn đột nhiên một lao xuống, dán lên thân thể mềm mại đầy đặn của Đan Nhi.
Hắn hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, hai tay luồn xuống nách bao bọc quanh lưng nàng, hai chân to dài cũng đặt lên vòng eo mềm mại của nàng.
Bộ dạng giống như hầu tử gắt gao quấn trên thân hình mềm mại của nàng, không ngờ không hề muốn buông ra.
Đan Nhi làm sao đã từng chứng kiến đấu pháp vô lại như vậy, Trần Tiểu Cửu lao xuống, bất ngờ mau lẹ vô cùng, khiến nàng không kịp né tránh. Hai người chật vật không dám ngã xuống, chỉ có điều đầu Đan Nhi té trên mặt đất, đau đớn phát ra một tiếng hừ lạnh.
Nàng thẹn quá thành giận, ngọc thủ thành quyền, dùng sức hướng dưới sườn Trần Tiểu Cửu đánh tới, miệng giận dữ mắng:
- Đồ phóng đãng , ngươi dám làm hoen ố sự trong sạch của ta, còn không buông ra nhanh!
Đan Nhi quyền đấm cước đá, ra sức giãy dụa, trên mặt đất lăn qua lăn lại, muốn quăng rơi cái gánh nặng này xuống.
Trần Tiểu Cửu chịu cho Đan Nhi tùy ý đấm đánh, liền giống như một khối thuốc cao bôi trên da chó dính sát trên thân thể của nàng, bất kể dưới sườn đau đớn như thế nào, hắn cũng không buông tay.
Đan Nhi hổn hển, vô kế khả thi.
Tuy rằng nàng có thể sử xuất âm độc công phu, ở trong nháy mắt lấy cái mạng nhỏ Trần Tiểu Cửu, nhưng nàng cũng không thể làm như vậy, đó không phải bổn ý của nàng. Nàng chỉ muốn giáo huấn Trần Tiểu Cửu một chút, cho hắn mở rộng con mắt, khiến cho kẻ phóng đãng này kiềm chế một chút, bớt đi đùa giỡn với các nữ tử mỹ mạo khác.
Hai người quấn nhau, loạn đả trên mặt đất, lăn hơn mười vòng qua lại. Cái bàn, chậu rửa mặt, giá áo tất cả đều gặp tai bay vạ gió, từng đống hỗn độn bừa bãi đầy mặt đất.