Chương 281: Chương 281: Chứng cớ của ta ở đây

Chu Mị Nhi nghe thấy Trần Tiểu Cửu lấy ra tiền vốn, hai tròng mắt bên trong bắn ra quang mang vui sướng, cười đến run rẩy hết cả người nói:

- Bằng vào công phu mèo quào của ngươi kia, như thế nào lại có khả năng trèo lên cây cao như vậy? Ngươi gạt người, ta trước kia như thế nào không có nghe ngươi nhắc tới!

Mắt chó chỉ thấy người thấp, Tiểu Cửu ta có thể leo cây hay không đi, chẳng lẽ phải nói cho nàng? Nàng là lão bà thân thiết của ta, còn là tiểu thiếp dịu dàng của ta? Hắn nhìn Chu Mị Nhi nét mặt tươi cười như hoa, bên trong lại mang theo một cái nhìn không thèm chấp, tâm niệm xoay chuyển, bỉ ổi cười nói:

- Nhị tiểu thư chẳng lẽ không tin? Ta có chứng cớ !

- Chứng cớ gì? Lấy cho ta xem!

Nhị tiểu thư quơ dao găm, hiếu kỳ nói.

- Thật muốn xem sao?

- Muốn xem!

- Quả nhiên muốn xem?

- Muốn xem! ...

- Nếu nhị tiểu thư khăng khăng muốn xem, thì chớ nên trách ta, ha hả... Ta liền thành toàn ước muốn không an phận của nàng!

Trần Tiểu Cửu tà ác cười, quay lưng lại, buông đai lưng ra, thản nhiên kéo quần xuống.

Hắn hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, tâm chí hung ác, lại đem nội khố cũng lột xuống dưới, một cặp mông bóng loáng tròn trịa rõ ràng hiện ra ở trước mắt nhị tiểu thư. " Ôi chao... " Chu Mị Nhi hành động bất ngờ của Trần Tiểu Cửu khiến nàng cả kinh ngây người, hai tròng mắt kinh ngạc ngơ ngẩn nhìn một lúc lâu, đột nhiên xấu hổ cúi người xuống, bàn tay nhỏ bé liền che hai con mắt sáng lại, luôn miệng la lên:

- Đồ phóng đãng, ngươi làm gì vậy? Đêm hôm khuya khoắt , ngươi dám ở trước mặt ta thoát y, chẳng lẽ ngươi muốn vô lễ với ta? Ta... Ta giết ngươi...

- Ai muốn vô lễ với nàng? Nàng không phải muốn xem chứng cớ sao? Ta liền cho nàng xem mà!

Trần Tiểu Cửu hừ lạnh một tiếng, giọng điệu vô cùng cứng rắn, mạnh mẽ, trên mặt lại lộ ra nụ cười cổ quái.

Ta không ra kỳ chiêu này, thì làm sao chế ngự được ngươi, một cô nàng ngang ngược hống hách! Ta là một đại nam nhân, chẳng lẽ lại còn sợ sao?

- Chứng cớ ở đâu?

Chu Mị Nhi chăm chú che kín khuôn mặt xinh đẹp, con nai trong lòng loạn động, không kìm nổi xuyên thấu qua khe hở vụng trộm nhìn về phía hắn một cái, hừ lạnh nhạt nói:

- Ngươi chớ lừa ta?

- Chứng cớ ngay trên mông, nhị tiểu thư ngươi nhìn kỹ một chút, xem cẩn thận một chút, trên mông có vết bầm nhẹ, đó là chứng cứ xác thực việc té ngã xuống đất!

Trần Tiểu Cửu lẫm liệt nói, trong lòng cũng đã cười như hoa nở.

- Đồ phóng đãng, ngươi mặc áo quần vào, ai muốn xem đồ vật bẩn thỉu của ngươi chứ! Tên ác tâm chết tiệt!

Tuy rằng nàng lần trước mang theo cây gậy, xâm nhập phòng Trần Tiểu Cửu muốn điểm cho hắn chút "nhan sắc", nào ngờ không thành lại bị hắn lưu manh đặt ở dưới thân khinh nhờn một phen, nhưng khi đó Trần Tiểu Cửu cũng là mặc khố hai tà. Không nghĩ hôm nay hắn lớn mật như vậy, không ngờ không để ý đến cảnh xuân chợt lộ ra, rốt cuộc lại vén lên.

Chu Mị Nhi mặt ngọc ửng đỏ, khóe môi khẽ nhếch, ngôn ngữ cực lực phủ nhận, nhưng lại không kìm nổi tò mò cũng xuyên qua khe hở lén nhìn vài lần, trong lòng nhảy loạn, ai... Lớn như vậy, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy thứ đó của nam nhân!

- Ngươi nếu không xem, sao biết bẩn?

Trần Tiểu Cửu cười lạnh nói:

- Nhị tiểu thư, nàng hiện tại đã thấy rõ ràng, có thể tin lời của ta chưa? Nếu không thấy rõ, ta liền tiến gần lên phía trước!

- Đồ phóng đãng chết tiệt, tin tin... Ngươi khẩn trương ngươi đem đồ vật bẩn thỉu kia thu hồi lại, bổn tiểu thư vừa thấy đã ghê tởm ba ngày đều ăn cơm không ngon ...

Chu Mị Nhi đỏ bừng cả mặt, nhân cơ hội nói móc.

Ghê tởm? Hừ... Chỉ sợ là ngươi mong nhớ ngày đêm, cuộc sống hàng ngày khó yên thì có? Trần Tiểu Cửu thấy hiệu quả đã đạt tới, liền chậm rãi kéo quần lên, hắn lộ ra chiêu thức ấy, vừa cho cô nàng này một uy thế phủ đầu, lại làm sáng tỏ Phúc bá trong sạch. Nghĩ đến đây, trên mặt hắn lộ ra vẻ dương dương đắc chí tươi cười hoan hỉ, đối với diệu kế thô tục của mình rất lấy làm đắc ý. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

- Nhị tiểu thư, Tiểu Cửu ta là người chưa bao giờ nói dối, ta ngay cả phần mông quý giá nhất cũng dám để cho ngươi xem, đủ thấy ta đối với nhị tiểu thư một lòng thẳng thắn thành khẩn và trung tâm, tuyệt không có nửa điểm giả dối, xin nhị tiểu thư chớ trách!

Trần Tiểu Cửu đôi mắt trong veo như nước sông thu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt kiều mỵ của nàng.

- Cóc ghẻ... Ghê tởm, chết tiệt...

Chu Mị Nhi trong lòng vô cùng tức giận, tên tiểu tử thối này rõ ràng làm bẩn ánh mắt của ta, không ngờ còn dám ở trước mặt ta nói chuyện trung tâm, ta nhổ vào...

Nhưng chứng cớ này lại chính là nàng chủ động yêu cầu coi, và Trần Tiểu Cửu cũng không nửa điểm can hệ, muốn phát hỏa lại không có chỗ phóng thích. Miệng nàng bĩu môi, thở phì phì nói:

- Ngươi đúng là trung tâm với bổn tiểu thư, bổn tiểu thư đã lĩnh giáo, hiện tại ta muốn nghỉ ngơi, ngươi là gia đinh trung thành, có thể cút...

- Cút? Ta cút đi đâu? Mông của ta đã bị ngươi xem qua, nàng làm hoen ố sự trong sạch của ta, liền đem ta đá qua một bên, nhị tiểu thư, nàng cũng thật ác độc, làm ta sống thế nào đây? Nàng cấp cho ta một cái công đạo đi!

Mới vừa trong tuyết sơn được tẩy lễ bằng cổ hàn lãnh khí tức sau thắt lưng , hắn sớm đã tinh thần phấn chấn, một chút mệt nhọc cũng không có!

Chu Mị Nhi, nàng muốn đi ngủ? Rất xin lỗi, Tiểu Cửu ta cũng không có phần thiện tâm kia.

Mông của ta không phải dễ xem, muốn nhìn sẽ trả giá. Trừ phi, nàng muốn cho ta xem xem …của ngươi.

Chu Mị Nhi nghe Trần Tiểu Cửu vô liêm sỉ nói như thế, tức giận đến mày liễu dựng thẳng, mắt hạnh trợn tròn.

Ta nhìn thoáng qua mông của ngươi liền làm hoen ố sự trong sạch của ngươi? Ngươi đã sờ qua ngực của ta, ta chỗ nào nói lí lẽ đây?

Nàng phất tay lung tung vẫy con dao găm trong tay, âm lãnh nói:

- Đồ phóng đãng, ngươi đêm hôm khuya khoắt xông vào khuê phòng ta, lại còn ngủ ở trên giường của ta, còn dùng quỷ kế, khiến ta xem đồ vật thối tha của ngươi, ngươi... Ngươi tưởng bổn tiểu thư trong lòng không biết tính toán của ngươi sao? Ngươi khẩn trương cút cho ta, bằng không, ta... Ta thật muốn nổi điên ... Ta muốn giết ngươi...

- Nhị tiểu thư, ngươi gấp cái gì? Có chuyện cứ từ từ mà nói, tuy rằng ngươi xem mông của ta, bôi nhọ sự trong sạch của ta, nhưng ta cũng không nghĩ đến chuyện đem ngươi gả cho ta, ngươi không cần tức giận như vậy!

Trần Tiểu Cửu một bộ dáng an nhàn như gió thổi mây bay cười hì hì nói:

- Ta đêm hôm khuya khoắt xông tới đây chỉ vì muốn tìm kiếm một chút chính nghĩa, ta muốn biết nhị tiểu thư vì sao không đồng ý cho Phúc bá mở cửa cho ta? Khiến ta chịu lạnh ở dưới đêm trăng!

- Đó còn không phải bởi vì ngươi không lo nghĩ sao ? Không có chuyện gì lại đi tham gia cái gì phá ngũ quan Trích Tinh lâu, không chỉ không cấp cho Chu gia sự giúp đỡ, ngược lại còn làm cho Chu gia một phen rối loạn!

Chu Mị Nhi nghe vậy, trong lòng phiền muộn, một cỗ khó chịu tức giận lại nảy lên trong lòng.

- Nhị tiểu thư, nàng nơi đó phát sinh rối loạn? Ta như thế nào không có nghe thấy được, ngược lại còn cảm nhận được một hương vị ngọt ngào! Trần Tiểu Cửu đã sớm nghe trộm được tiền căn hậu quả việc này, hắn giả vờ không biết, vây quanh bên người Chu Mị Nhi giả vờ giả vịt nghe.

- Ngươi khốn khiếp, ngươi mở miệng còn muốn giễu cợt ta?

Chu Mị Nhi hừ lạnh một tiếng, đem chân tướng sự tình nói cho hắn nghe.

Trần Tiểu Cửu hỏi ngược lại:

- Việc này cùng ta đâu có quan hệ gì? Rõ ràng là đám tài tử này tự mình đa tình, như thế nào lại có thể liên lụy đến người vô tội như ta?