Đám nữ nhân cảm động, bối rối không nghĩ Trần Tiểu Cửu lại thâm tình sâu nặng như vậy, tranh nhau vây quanh, ôm lấy hai bên cách tay hắn, đau đớn xót thương, lời nói đầy vẻ quan hoài.
Trần Tiểu Cửu tuy ra vẻ cao thâm, giả vờ một bộ dáng đau khổ nhưng bị chúng nữ vây quanh, cảm nhận được tình cảm dịu dàng của bốn vị nương tử, nghĩ đến chỗ vừa gặp nhau mà phải biệt ly, khiến hắn không khỏi ngậm ngùi, thật là:
Hoa nở để mà tàn Trăng tròn để mà khuyết Bèo hợp để mà tan Người gần để ly biệt Hoa thu không nắng cũng phai màu Trên mặt người kia in nét đau (*) Cái khổ ly biệt thực luôn khiến cho người ta phải sầu não.
Hắn lau lệ châu trên mắt chúng nữ, tươi cười trêu:
- Ai nha, tướng công ta thiếu chút nữa đã quên một chuyện!
Xuân Vũ chùi lệ trên mắt, mê man nói:
- Tướng công nói mau, rốt cuộc chàng quên chuyện gì?
- Tướng công ta một chút võ công cũng không biết, lại liều chết xung phong đi ra ngoài, các ngươi nên bảo vệ tướng công cho tốt một chút , nếu không ta bị người giết chết, về sau như thế nào cùng với các nàng đêm xuân nồng đậm được nữa?
- Hứ! Ban nãy còn nói nghe cảm động vậy mà bây giờ đã nói lời phóng đãng, ta thật không sao nhìn thấu chàng!
Xuân Vũ hết khóc mỉm cười, nắm tay như phấn nhẹ nhàng đấm lên đầu vai hắn.
Đông Mai nhìn qua màn lệ cười nói:
- Tiểu Cửu, chàng là bảo bối của tỷ muội chúng ta, chúng ta để chàng ở giữa, ai dám đả thương chàng, ta liền chém đầu kẻ đó!
Nói xong tay còn hung hăng ra dấu chém xuống một cái.
- Có được sự bảo vệ của các nàng, lòng ta nay cũng kiên định hơn!
Trần Tiểu Cửu nói khoác không ngượng, dương dương đắc ý, không mảy may tự ti bản thân mình chỉ là một nam nhân yếu đuối.
Lúc này chợt nghe tiếng của tiểu đạo đồng hô to :
- Trần Tiểu Cửu, ngươi mau ra đây!
Trần Tiểu Cửu nghe được lời ấy, rốt cuộc dằn lòng không được, tâm tình chợt động, bèn bước nhanh ra ngoài, bốn giai nhân liền nối gót theo sau.
Vừa mới đến tảng đá bên ngoài, đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho cả kinh. Một tràng hỗ loạn, khoảng chừng mấy chục hán tử nằm chồng chất đắp thành 1 núi người ở trước mặt tiểu đạo đồng, kẻ khuyết tay người thiếu chân, mũi miệng đầy máu, mặt mày dữ tợn, kêu khóc thảm thiết, máu tươi chảy đầy đất, chẵng khác nào cõi địa ngục ở chốn nhân gian.
- Đạo huynh, người ở nơi nào?
Trần Tiểu Cửu tiến đến, lo lắng hỏi. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn Vừa nói xong câu này, liền có mười mấy hung thần ác sát mặt đầy máu tươi, cầm đao sáng lóa, chạy như điên hướng tiểu đạo đồng mà vọt tới.
Tiểu đạo đồng tiện tay ứng phó, thoải mái tự nhiên như ở chốn không người. Gã bất đắc dĩ cười nói:
- Trần huynh, ta nghĩ ngươi đã quên hôm nay liều chết đến đây là vì cái gì rồi chứ!
Trần Tiểu Cửu tuy rằng da mặt cực kỳ dày, nhưng nghĩ đến vừa rồi cùng bốn vị lão bà làm xằng làm bậy, vừa hoan hỉ lại vừa áy náy, hắn đảo mắt nhìn quanh rồi nói:
- Đạo huynh, Hồng Hạnh đâu? Sao ta không thấy nàng?
Tiểu đạo đồng tiện tay cầm một hán tử ở trong núi mặt đầy máu tươi còn đang kêu rên, thở dài một hơi nói:
- Ngươi xem những người bị thương thành cái dạng này, trừ cái ả yêu nữ kia, còn ai có khả năng làm ra những việc bi thảm như thế này!
Lời nói ra vẻ không biết phải làm sao!
Bốn giai nhân vừa nghe Hồng Hạnh tiến lên núi, trong lòng vô cùng vui sướng, liếc mắt nhìn nhau, vội lấy pháo hoa ở bên người ra, dùng lửa châm rồi phóng lên trời. Năm sắc màu rực rỡ bắn vào không trung, Bóng đêm mờ mịt càng tăng thêm vẻ sáng đẹp lung linh.
- Hồng Hạnh tỷ tỷ nhìn thấy pháo hoa này, sẽ biết chúng ta bị khốn ở địa phương nào, lát nữa sẽ có thể đến đây!
Trần Tiểu Cửu dõi mắt nhìn vào bóng đêm, cảnh tượng xung quanh cực kỳ thê thảm. Chỉ thấy rất nhiều hán tử mặc quân phục ôm đầu chạy trối chết từ dưới chân núi chạy lên, tiếng kêu khóc không ngừng vang đến đất trời, bọn chúng gặp cường địch ở dưới chân núi, ngăn không được, nên điên cuồng bỏ chạy.
Chẳng lẽ Hồng Hạnh đã thật sự lên núi? Nghĩ đến sẽ nhìn thấy nữ nhân yêu kiều này, Trần Tiểu Cửu trong lòng hưng phấn thật sự, không hề e sợ trước cảnh tượng rùng rợn.
Mấy chục hán tử đánh thua tiểu đạo đồng liền bỏ chạy, đã thấy tiểu đạo đồng hạ thủ ung dung, thần sắc thoải mái, võ nghệ thần kỳ, vậy mà dưới chân núi còn thêm một yêu nữ chưa biết tốt xấu như thế nào, trong lòng bỗng lo sợ, không dám đụng đến hắn. Bỗng nhiên lại liếc mắt thấy đến bốn vị mỹ nhân như hoa như ngọc. Không ngờ rằng lại gặp các nàng ở đây, việc đại sự như thế này thật khó có thể bỏ qua được?
Lựa quả hồng thì phải chọn quả mềm, các nàng là một đám nữ lưu yếu đuối, bắt được các nàng, chẳng phải là công lớn sao?
- Các huynh đệ, xung phong, chớ để bọn phản tặc này chạy, bắt mấy ả này về cho ta!
Một quan quân ngẩng đầu ưỡn ngực cao giọng quát to. Đám lâu la sớm đã thấy khuôn trang đẹp đẽ yêu kiều của tứ nữ. Là nữ nhân, trong lòng mong cầu còn không được. Thủ lĩnh vừa ra lệnh bọn chúng đã tranh nhau hướng về các nàng, nhân cơ hội này mà tranh thủ kiếm chác, cũng là việc tốt đẹp.
Xuân Vũ mày liễu dựng thẳng thuận tay nhặt từ dưới mặt đất lên một thanh cương đao sáng loáng, mắt phượng ngậm uy phóng xuất tinh quang trong suốt, liếm nhẹ môi xinh nói:
- Các tỷ muội, Hồng Hạnh tỷ tỷ từ dưới chân núi đánh lên, hiện tại chúng ta liền chém đầu lão đại của bọn này, xem như cấp cho tướng công một phần tặng lễ!
Các nữ nhân đều gật đầu cùng nhặt cương đao dưới mặt đất lên, hướng về bọn hán tử măt không chút hảo ý.
Xuân Vũ khí thế hung hăng xông lên trước. Một gã hán tử cao lớn vạm vỡ mũi chảy đầy máu, mắt nhìn chằm chằm vào vóc dáng mĩ miều lộng lẫy của nàng, miệng hoa hoa nói:
- Tiểu mỹ nhân, nàng thật là xinh đẹp a, cười với đại gia một cái nào, ta bảo đảm là nàng sẽ được bình an vô sự!
Xuân Vũ nghe lời ấy liền nhẹ nhàng cười, đôi mắt sáng lên như điểm nước sơn, khiến cho ánh trăng mà thấy cũng phải ảm đạm thất sắc, hổ thẹn trốn vào trong những áng mây không còn dám đi ra nữa.