Chương 248: Chương 248: Bội thu

Trần Tiểu Cửu có được lời nói thật lòng của Đông Mai, trong lòng vui mừng, hớn hở, kích động nhiệt huyết sôi trào. Hắn quay đầu nhìn Hạ Hà và Thu Hương nói:

- Hai vị cô nương, các cô cũng thích ta chứ?

Hạ Hà ngại ngùng cười, nhưng không né tránh cái nhìn nóng bỏng của Trần Tiểu Cửu, nhẹ giọng nói:

- Hai người chúng ta đều có tâm tư giống Đông Mai tỷ.

Trong lòng Trần Tiểu Cửu thầm kêu một tiếng thích, xem ra ma lực của hắn lại nâng cao lên mấy tầng, vẻ mặt khó xử của hắn nhìn Xuân Vũ, do dự hỏi:

- Xuân Vũ cô nương cũng thích….

Tính tình của Xuân Vũ không so với ba vị tỉ muội kia, không biết muốn mạnh mẽ bao nhiêu, nàng mới phất tay cắt đứt lời nói của Trần Tiểu Cửu, chẳng hề để ý cao thấp, bàn tay ngọc ngà đột nhiên che lỗ tai hắn, ngơ ngác nói:

- Bất luận ta thích ngươi hay không, ngươi cũng phải lấy ta, nếu không, đừng trách ta lòng lang dạ sói.

Trong lòng Trần Tiểu Cửu nghĩ ra một chủ ý hay, đột nhiên ưỡn ngực, ngạo nghễ nhìn Xuân Vũ nói:

- Cô đừng uy hiếp ta, ta sẽ không để ý tới sống chết, nếu cô thích ta, ta nhất định sẽ lấy cô; nếu cô không thích ta, ta tuyệt đối không lấy cô, cho dù cô có lấy mạng ta, ta cũng không oán không hận, ai bảo ta ác nhân gian kế, đạp hư tấm thân trong trắng của cô.

Hắn lạt mềm buộc chặt thật là cao minh, lời vừa nói ra, dường như trời sinh hắn chính là loại tính tình thuần khiết. Hiên ngang lẫm liệt như vậy, buộc Xuân Vũ phải bộc lộ cõi lòng của mình, lại có một thứ khí phách thắng được tất cả mọi tình yêu. Nguồn: http://truyenfull.vn Buổi nói chuyện này khiến mọi người cảm động, một đôi mắt đẹp có chút lệ, trên người Trần Tiểu Cửu chuyển lại, sự nhu tình toát ra từ ánh mắt đó đủ để hòa tan sự xấu hổ và sợ hãi vừa rồi.

Cô gái nhỏ Xuân Vũ này tuy kiên cường, nhưng lại là một người phụ nữ giang hồ dám yêu dám hận, Trần Tiểu Cửu bày tỏ rõ ràng như vậy, trong chốc lát đã đánh trúng vào nơi sâu thẳm nhất trong lòng nàng, nước mắt của nàng trào ra, không dừng lại được, nói khồng chừng sức tuôn trào ngang với hồng triều, so với mấy tỷ muội còn mạnh hơn nhiều.

Nước mắt nàng tùy ý chảy xuống má lại không thể kiềm chế, hỏi thẳng Trần Tiểu Cửu nói:

- Ta chỉ hỏi ngươi, trong lòng ngươi có thích ta không?

Đến tận lúc này, Trần Tiểu Cửu tuyệt sẽ không do dự không quyết đoán, trong đôi mắt thâm tình chân thành, nhìn bốn người Xuân Vũ nói:

- Bao nhiêumỹ nhân, tri kỷ có thể có mấy người? Xuân Vũ, bốn vị cô nương các nàng tựa như Thường Nga giữa trăng rằm, cửu thiên tiên tử, xinh đẹp không thể so bì, ta sớm đã thương các nàng rồi. Nhưng ta chỉ là một nhân vật nhỏ, tự biết lượng sức mình, biết rõ cho dù ta trèo lên trời cũng chưa thể đạt được nụ cười của các nàng.

- Không ngờ hôm nay âm kém dương sai, thành toàn hỉ sự cho ta. Bốn vị cô nương, trong lòng Trần Tiểu Cửu thật sự yêu các nàng, đợi khi ta công thành danh toại, nhất định đường đường chính chính đến cưới các nàng về gia môn.

- Tiểu oan gia.

Xuân Vũ nghe thấy lời này, miệng vểnh lên, nín khóc mỉm cười:

- Trong bốn vị tỉ muội, ba bọn họ đều là ngoan nữ, ngại ngùng thẹn thùng, tuy trong lòng thích ngươi, nhưng lại không dám biểu lộ, thật là tức chết đi được.

- Nhưng Xuân Vũ ta lại không giống họ, ta là một người sa cơ thất thế dám yêu dám hận, chỉ cần người ta thích, ta sẽ bất chấp để yêu người đó, theo đuổi người đó! Gần người đó cả đời.

Trần Tiểu Cửu đối mặt với sự ngay thẳng của Xuân Vũ, dũng khí đột nhiên tăng lên, nhìn nàng nói:

- Ta đã bày tỏ với cô nương rồi, trong lòng ta rất thích nàng. Nhưng Xuân Vũ cô nương, nàng thích ta không?

- Thích, rất thích, ta không muốn giấu diềm gì, chàng tướng mạo anh tuấn, lại có tài văn, có thủ đoạn, còn rất biết mang đến niềm vui cho phụ nữ, những điều này ta đều thích, càng chủ yếu là… Xuân Vũ nhìn xuống dưới quần hắn, ngay thẳng nói:

- Tiểu đệ đệ của chàng lập công lao lớn cho chàng rồi, ta rất thích.,,, - Cô gái không biết xấu hổ, nàng có thể đừng nói nữa không.

- Xuân Vũ, con gái trong nhà, không ngại mất mặt.

Các cô gái mặt đều thẹn thùng, đỏ bừng lên, mồm năm miệng mười trách Xuân Vũ.

Xuân Vũ bộ ngực đẹp nhất, nghiêm nghị không sợ, cao ngạo nói:

- Nam thích nữ yêu, là chuyện thường tình, thánh nhân cũng từng nói, sắc dục là bản tính! Điều này mà các cô cũng thẹn thùng sao? Lẽ nào quên vừa rồi ai tụt y phục của Tiểu Cửu xuống rồi sao? Còn giả bộ cao ngạo, các cô mới là mất mặt ấy.

- Trong lúc nhất thời, mọi người đều cười vui vẻ, tên trục lợi nhất tướng công Trần Tiểu Cửu đứng một bên.

Trần Tiểu Cửu nhìn bốn đóa hoa xinh đẹp bên cạnh , trong lòng đắc ý, một vài biểu lộ và thủ đoạn không ngờ lại giành được bốn giai nhân, điều này bao nhiêu đời cũng không tu được…Đặc biệt là bản thân không ngờ còn chiếm được ít nội lực, thật là thần kỳ.

Vẻ mặt đắc ý của hắn nhìn Xuân Vũ, thầm nghĩ người con gái này cái gì cũng dám nói, ngôn ngữ thẳng thắn, tác phong mạnh mẽ, thật sự là một hiệp nữ giang hồ, nhưng, ta thích.

Các cô gái khắc khẩu đùa giỡn, không dứt, dường như quên mất bây giờ thân vẫn nơi nguy hiểm, Trần Tiểu cửu cười hì hì nói:

- Bốn vị giai nhân, các nàng đừng ồn nữa, chúng ta còn phải chạy trốn nữa.

Xuân Vũ nói trước:

- Cái gì mà giai nhân với không giai nhân, những từ văn vẻ này để lừa tỉ muội chúng ta, chúng ta đã có thực vợ chồng, chàng nên gọi chúng ta là nương tử mới đúng.

- À? Nương tử?

Trần Tiểu Cửu vò đầu nói:

- Điều này..điều này không đúng sao? Có phải là đột ngột quá?

Xuân Vũ nhướn mày :

- Có gì không được? Sau này trước mặt người ngoài phải kiềm chế chút, trước mặt mấy người bọn thiếp phải gọi là nương tử mới đúng.

- Điều này.., đúng là không trâu bắt chó đi cày.

Trần Tiểu Cửu lắc đầu cười nói:

- Các vị đại nương tử, tiểu nương tử, chúng ta mau chạy trốn thôi.

- Đừng vội.

Đông Mai giữ chặt bước đi của hắn nói:

- Chàng phải viết cho thiếp một bức thư, thừa nhận thân phận của bọn thiếp, để tránh sau này chàng không nhận.

Trần Tiểu Cửu đảo mắt, cười hì hì nói:

- Thư càng không phải viết đâu.

- Chàng nói gì?

Bốn người tức giận, lần lượt giơ tay nhấc chân, ấn Trần Tiểu Cửu trên mặt đất.

Xuân Vũ oán hận nói:

- Trần Tiểu Cửu người được lắm, dám đùa giỡn với tỷ muội chúng ta, ngươi coi bọn ta là món hàng sao? Ta..ta giết ngươi.

- Bốn người các nàng, đừng vội động tay, các nàng hiểu lầm ta rồi.

Trần Tiểu Cửu ăn phải một đám bụi đất, miễn cưỡng ngẩng đầu nói:

- Lẽ nào các nàng đã quên, khi chúng ta vừa gặp mặt, chẳng phải đã viết một bức thư sao?

Đông Mai nghẹn giọng nói:

- Bức thư đó, không phải bị ngươi xé rồi sao?

- Đâu có? Trần Tiểu Cửu ta là người giậm chân giận dữ sao?

Trần Tiểu Cửu cười hì hì nói:

- Lúc đó ta xe bức thư đó là giả, làm để các nàng xem thôi, bức thư thật sự, đang ở trên bộ xiêm y bị các nàng làm rách kia.