Nhiệt độ của Trần Tiểu Cửu dưới sự ma sát của Đông Mai không ngừng tăng lên, hai tay hắn vắt ngang trước ngực, vẫn đang không ngừng giãy dụa phản kháng, nhưng trước thân mình mỵ hoặc của nàng, tiểu đệ đệ của hắn sớm đã không tự chủ được ngạo nghễ đứng thẳng, dường như đã chuẩn bị xong cho một lần thảo phạt.
- Tiểu Cửu, ngươi không cần như vậy… Ta rất khó chịu… Đông Mai tựa như dây thường xuân gắt gao quấn quanh phía trên thân hình Trần Tiểu Cửu, theo nàng nhẹ giọng rên rỉ, uyển chuyển phong tình, hắn rốt cuộc không chịu được sức hấp dẫn hương diễm cực hạn này, lý trí trong nháy mắt bị ném tới chín tầng mây. Tình cảnh này, đổi lại là một nam nhân khác, đều sẽ không để vuột mất cơ hội hưởng thụ cực phẩm báu vật này. Hai tay hắn vuốt ve thân thể mềm mại nóng bỏng của Đông Mai, tiểu đệ đệ theo bản năng tiến tới, sa vào thân thể của nàng.
Trong thạch động truyền đến từng đợt rên rỉ, thanh âm quyến rũ thấm vào xương cốt, càng thêm kích thích Trần Tiểu Cửu, công thành lược trận chưa từng có từ trước đến nay. Hạ Hà, Thu Hương, Xuân Vũ ba nàng đang chống đỡ tâm hỏa, mở mắt thấy Trần Tiểu Cửu và Đông Mai trần truồng, như keo như sơn đang triền miên ân ái, không chỉ không cảm thấy thẹn thùng, ngược lại thấy thật là thoải mái. Cỗ lửa dục trong cơ thể giống như tìm được chỗ giải phóng, không tự chủ được khiến các nàng gia nhập vào cuộc chiến.
Tiểu đạo đồng bảo vệ ở ngoài cửa, lấy võ công huyền diệu của gã, đã sớm nghe được cảnh tượng hương diễm trong thạch động. Nhưng gã không dám đi vào, người tu đạo, không nhìn điều thị phi, chẳng qua là thiện ý nhắc nhở Trần Tiểu Cửu một chút, điểm đến là dừng. Nhưng tên chết tiệt Trần Tiểu Cửu này, mới thế đã ý loạn tình mê, biến thành con chó điên đang phát dục. Mặc dù đang ở tình thế nguy hiểm, vẫn như cũ làm theo ý mình, loại liều lĩnh này, điên. Loại điên đảo loan phượng này thật sự làm gã rất khó chịu.
Một trận gió lạnh phất qua, bỗng nhiên dưới chân núi chạy lên mấy tên hán tử, trong tay cầm cương đao, một tên hô lớn:
- Các huynh đệ, đi lấy nước, dưới chân núi có cao thủ xông vào!
- Mau, phái người xuống núi chặn lại, cho người tiếp tục bảo vệ sơn động này, ngàn vạn lần đừng để cho các cô nương này chạy trốn.
Một người đàn ông bộ dáng thủ lĩnh lạnh lùng nói.
Một đám đại hán đều chạy xuống dưới chân núi, vài tên đại hán đáng thương được phụng mệnh trông giữ sơn động, phát hiện trước của sơn động một kẻ xa lạ mà bọn họ không nhận biết.
- Huynh đệ, ngươi đến đây lúc nào?
Một người đàn ông vẻ mặt nghi vấn hỏi.
- Ta?
Tiểu đạo đồng lắc đầu cười khổ nói:
- Ta vừa mới tới!
Hai người đàn ông này còn muốn hỏi lại, nhưng chỉ trong chớp mắt, không chờ bọn chúng kịp hỏi lại một câu, hai đại hán thân hình cường kiện liền đã ngã xuống đất.
Tiểu đạo đồng khẽ lắc đầu, lẩm bẩm:
- Gặp được kẻ không theo tiểu đạo sát sinh như ta, xem như là các ngươi gặp may, nếu như xuống núi nghênh địch, hừ,… không phải đầu một nơi thân một nẻo thì trước ngực tất có một lỗ thủng!
Trong lòng gã thầm nghĩ, ngươi cái tên Trần Tiểu Cửu trái ôm phải ấp trong thạch động này, mà ta lại là đạo đồng số khổ đứng trong đêm đen giữ cửa canh chừng cho ngươi, như bảo vệ vua, đây là kiểu tình bằng hữu như thế nào!
Đang lúc gãhết sức cười khổ, một thanh âm lạnh lùng chợt xa chợt gần truyền đến:
- Thân thủ các hạ thật là cao minh! Bội phục bội phục!
Tiểu đạo đồng trong lòng vừa động, thu hồi vẻ mặt cười cô đơn, ngẩng đầu nhìn về nơi xa, lại thấy phía trước xuất hiện ba huynh đệgiống nhau như ba bào thai , tay cầm thiết chuy, trừng mắt nhìn gã như hổ rình mồi.
Gã thở dài một tiếng, đầu lại cúi xuống, làm một bộ dáng xa cách, buồn bã nói:
- Liêu thị tam hùng? Không thể tưởng được các ngươi cũng ở chỗ này!
- Nếu biết chúng ta là Liêu thị tam hùng, vì sao ngươi còn không quỳ xuống cầu xin tha thứ?
Tên đại ca đứng ở giữa khinh thường nói.
- Liêu thị tam hùng tung hoành nam bắc, chưa có địch thủ, tuy rằng lòng dạ độc ác, nhưng cũng là làm nên một cái uy danh!
Nói đến chỗ này, tiểu đạo đồng bất đắc dĩ cười nói:
- Nhưng ta thật sự không muốn giết người, hôm nay đã có hai người vì ta mà chết, ta thực sự khổ sở, các ngươi… Các ngươi hay là… Hay là các ngươi đi đi thôi!
- Lớn mật, kiêu ngạo, thất phu ngông cuồng!
Thân hình nhị đệ ở bên trái chợt động, thân thể cao lớn lăng không bay tới, vươn song chưởng, hung thần ác sát hướng tiểu đạo đồng đánh úp lại!
Tiểu đạo đồng không kiêu không vội, không chút hoang mang, vươn bàn tay mềm mại trắng nõn tiếp đón. Hai tay va chạm cùng một chỗ thì bộc phát ra một tiếng ông ông trầm đục. Tiểu đạo đồng không kiêu ngạo không siểm nịnh, vẫn như cũ khí định thần nhàn, phong khinh vân đạm đứng ở tại chỗ, mà kẻ phát ra chưởng kia thân hình giống như bị phản xạ bay trở về, chỉ có điều tốc độ bay về còn nhanh hơn nhiều khi đánh tới.
Thân hình khổng lồ ầm ầm ngã xuống đất, trong miệng phun ra máu tươi đỏ sậm, trừng mắt nhìn lại tiểu đạo đồng, sau đó liền hôn mê bất tỉnh.
- Nhị đệ… - Nhị ca… T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m Hai người như khàn cả giọng, cùng nhau quát to.
- Hắn không chết được!
Tiểu đạo đồng thản nhiên nói:
- Ta ra tay không nặng, các ngươi như thủ túc tình thâm, ta khâm phục điều đó, nhưng các ngươi không phải là đối thủ của ta, hay là mau chạy trốn đi thôi!
Hai người lúc đầu bối rối, đến khi dò xét hơi thở nhị đệ, phát hiện hắn chỉ là hôn mê bất tỉnh, mới yên lòng trở lại.
Lúc này hai người bọn họ nhìn vẻ mặt bình tĩnh của tiểu đạo đồng, trong lòng hoảng sợ không hiểu. Huynh đệ ba người vào nam ra bắc, chưa có địch thủ, tiểu tử này lợi hại như thế nào, Nhị đệ không ngờ không phải là đối thủ của hắn? Chẳng lẽ trong thiên hạ thực sự có kẻ biến thái như vậy sao?
- Tiểu tử, làm nhị đệ ta bị thương, để mạng lại!
Liêu thị tam hùng, gã đại ca đứng ở một bên, kiệt lực quát.
Tiểu đạo đồng lắc đầu, vẻ mặt hồn nhiên nói:
- Cũng tốt, các ngươi giao thủ cùng ta, có khi sẽ không đánh mất tính mạng, nếu là xuống núi gặp được yêu nữ kia, các ngươi chắc chết không phải nghi ngờ. Đến đây đi, hai người các ngươi cùng tiến lên, đỡ ta phải mất công!
Đại ca và tam đệ nghe lời ấy, trong lòng bỗng nhiên sinh ra cảm giác sợ hãi thật sâu, nhưng có thù nhất định phải báo, nếu không thanh danh Liêu thị tam hùng đành phải mất hết. Hai người quơ thiết chuy, động thân đâm tới.
Trong mắt tiểu đạo đồng lộ ra phong mang sắc bén, xốc lại tinh thần, Lăng Ba Vi Bộ giống như ảo ảnh xuyên qua giữa khe hở hai người, chỉ nghe đang đang hai tiếng, trong tay tiểu đạo đồng cầm hai thanh thiết chuy, đập vào nhau, cười dài nhìn hai thân ảnh cồng kềnh.
Huynh đệ hai người nhìn bàn tay, chỉ thấy hai tay trống không, thiết chuy trong bàn tay qua một chiêu đầu tiên, không ngờ không hiểu ra sao lại bị tiểu đạo đồng cướp đi. Loại công phu quỷ dị siêu tuyệt này, bọn họ há có khả năng đối phó được?
Tiểu đạo đồng tùy tay đem thiết chùy ném cho hai huynh đệ, phong khinh vân đạm nói:
Các ngươi đi đi thôi, ta không muốn sẽ thương tổn các ngươi, nhớ lấy, nhất định từ giờ trở đi, nếu gặp phải yêu nữ kia, các ngươi phải giả vờ đã chết!
Huynh đệ hai người tiếp nhận thiết chuy, ngơ ngác nhìn nhau, ngây người thật lâu sau, song song thi lễ với tiểu đạo đồng, chân thành nói:
- Đa tạ cao nhân hạ thủ lưu tình!
Hai người nâng nhị đệ đang hôn mê của họ dậy, dọc theo phía sau núi vội vàng bỏ chạy.
Tiểu đạo đồng lững thững trở về cửa động, trong tai nghe tiếng triền miên lả lướt trong động, trong lòng không dừng được lắc đầu. Thầm nghĩ, nếu yêu nữ kia đến nơi, nhìn thấy trước mắt một màn vừa hương diễm mà lại hoang đường này, Trần Tiểu Cửu rốt cuộc sẽ làm như thế nào?