Chương 239: Chương 239: Sư phụ nham hiểm

Trần Tiểu Cửu nghe thấy có người uy hiếp bốn vị hoa đán, dùng đầu ngón tay đâm một lỗ nhỏ trên cửa sổ giấy, híp hai mắt lại quan sát bên trong.

Nhưng thấy trong thạch động, đèn đuốc sáng trưng, bố trí thanh lịch, giường ngà tinh xảo, màn che thoảng hương, hoàn toàn là một căn phòng ngủ cao cấp, làm gì có nửa phần ảm đạm u uất của thạch động đen tối.

Bốn vị cô nương Xuân Hạ Thu Đông bị buột chặt trên đầu giường, thân hình mỹ miều mượt mà như ngọc, cuộn chặt lại với nhau. Khuôn mặt xinh đẹp khẽ ngước lên, gương mặt trắng mịn nõn nà còn đọng lại nước mắt, hai mày nhíu chặt, cánh mũi phập phồng động đậy, dệt nên một bức tranh của vẻ đẹp tiều tụy đáng thương.

Trần Tiểu Cửu nhớ lại cảnh tượng lãng mạn đã từng cùng bốn vị hoa đán chuyện trò vui vẻ, ngâm thơ làm phú, trong lòng nảy sinh một sự ngọt ngào. Nhất là cô bé nóng bỏng Đông Mai này, năm lần bảy lượt ùa vào lòng khiêu khích mình, nhớ tới điểm đó, trong lòng hắn như một ngọn lửa kịch liệt đang thiêu đốt, dứt khoát quyết định, nhất định phải cứu bốn vị hoa đán xinh đẹp lung linh này ra khỏi bể khổ.

Đang lúc nghĩ ngợi lung tung, bỗng nhiên thấy một người đàn ông khôi ngô cao to đang nhe răng cười độc ác nói:

- Bốn tiểu cô nương các người còn không ngoan ngoan phục tùng lão đây? Lão là thủ lĩnh ở đây, tên là Vương Thuận Phát, một cây sung vàng, sừng sững không ngã, chỉ cần ra vào vài lần, các người sẽ thích lão đây thôi, hừ…mấy người các ngươi đều là bán vui trong thanh lâu, còn con mẹ nó giả vờ ngây thơ? Chỉ cần các ngươi hầu hạ bổn đại nhân cho tốt, bổn đại nhân đại phát từ bi, sẽ thả các người ra!

Đông Mai nước mắt đầm đìa, cơ thể đầy đặn và mềm mại giãy dũa một hơi, mở miệng phỉ báng nói:

- Đồ chó, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, bốn chị em chúng ta băng thanh ngọc khiết, há có thể để một kẻ ác ôn như ngươi chà đạp, ngươi từ bỏ ý định đó đi! Đợi sau khi chúng tôi ra ngoài, nói không chừng sẽ giết cho các ngươi tan thành mây khói.

- Đại nạn ngập đầu, còn dám mạnh miệng? Cấu kết Bình Nam Vương, ám sát Đại công tử của Diệp Các Lão, chỉ cần hai điều này, cũng đủ để cho các ngươi chết mà không có đất chôn thân, nếu như không phải lão thương hoa tiếc ngọc, mấy người các ngươi đã sớm làm oan hồn dưới đao kiếm rồi.

Vương Thuận Phát cười lạnh, đe dọa nói:

- Nếu như các người ngoan ngoãn phục tùng ta, đương nhiên sẽ có lợi cho các người!

- Ta nhổ…đồ chó hạ lưu đê tiên, đừng nói nữa, đợi khi chị em của ta ra ngoài, sau này ngươi hãy chống mắt mà xem!

Tính cách của Xuân Vũ mạnh mẽ nhất, mở miệng chửi bới.

Vương Thuận Phát nhe răng cười độc ác:

- Rượu mời không uống, cứ muốn uống rượu phạt, được lắm! Ngươi biết trong trà bánh ban nãy của các ngươi ta đã bỏ thứ gì vào trong không? Hứ…nói cho các người biết cũng chẳng sao…là một loại xuân dược mạnh gọi là hợp hoan tán.

Bốn vị hoa đán nghe thấy lời này, sắc mặt biến đổi, Đông Mai Hạnh trợn tròn mắt, tức giận cay đắng nói:

- Đê tiện…vô sỉ…hạ lưu…ta có biến thành ác quỷ, cũng không tha cho ngươi! Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn Vương Thuận Phát không mảy may để tâm đến, trong đôi mắt đáng khinh kia phát ra tia sáng tinh xảo:

- Các người không phải nghi ngờ dược tính của nó, loại hợp hoan tán này là ta lấy được từ tay của gã công tử liêu lỏng của Thôi gia là Thôi Châu Bình, hiệu quả của thuốc không phải loại mạnh thông thường đâu, cho dù ngươi là trinh nữ, lúc dược tính phát tác, cũng sẽ khiến ngươi trở thành một dâm phụ, wow….chậc chậc…đến lúc đó các ngươi còn cầu xin ta yêu nữa kìa!

Trần Tiểu Cửu vừa nghe, trong lòng tựa như bị tạt một chậu nước lạnh, mồ hôi lạnh đổ ra từng đợt. Hắn đã từng lĩnh giáo qua sự lợi hại của hợp hoan tán. Nhớ lại sau khi Thôi Châu Bình uống nhầm hợp hoan tán, vẻ mặt điên cuồng nôn nóng, bộ dáng giày vò khó chịu đó, đôi mày nhíu lại, trong lòng không biết làm thế nào mới phải!

Vương Thuận Phát xua tay chỉ về phía trầm hương bên góc tường, lại cười quái gỡ nói:

- Hợp hoan tán chỉ là một trong những vũ khí lợi hại của bổn đại nhân thôi, để đảm bảo không xảy ra sai xót, ta lại đốt thêm một nén hương giục tình, có hai loại bảo bối theo ta ra trận, hôm nay các ngươi còn không ngoan ngoãn đi vào nề nếp hay sao?

Tâm trạng đắc ý, bộc lộ cả ra ngoài.

Bốn vị hoa đán nghe xong những thủ đoạn đê hèn của Vương Thuận Phát, sợ đến nổi vẻ mặt kinh hãi, khuôn mặt xinh đẹp non nớt bị hoảng sợ đến nổi gần như trắng bệch ra. Đông Mai cắn chặt răng, ngơ ngác nói:

- Chị em chúng ta, cho dù có chết, cũng…cũng sẽ không phục tùng ngươi!

- Chỉ e rằng không theo ý các ngươi rồi!

Vương Thuận Phát gàn dỡ nhe răng cười độc ác, một lão già bới tóc như sư phụ đứng bên cạnh kéo Vương Thuận Phát ra miệng hang, nhẹ giọng nói:

- Đại nhân, ngài phải suy nghĩ thật cẩn thận rồi mới làm đấy! Đại công tử của Diệp Các Lão Diệp Ngâm Phong đã chính miệng nói với tướng quân của chúng ta, tuy rằng bắt được mấy vị cô nương, tạm thời thả thì chưa thả được, nhưng tuyệt đối không thể làm khó dễ cho bọn họ. Sau này đợi khi Định Thiên Vương và triều đình có sự thỏa thuận rồi, sẽ tìm cớ thả bọn họ ra. Hôm nay nếu chúng ta làm hoen ố các vị cô nương, Diệp Ngâm Phong có làm khó dễ với chúng ta không?

Trần Tiểu Cửu nghe vậy, đối với sự ân cần chiếu cố của Diệp Ngâm Phong, khắc sâu trong lòng. Việc này vốn là do bốn vị cô nương hành thích trước, không nói được một chút lý lẽ gì, chiếu theo thủ đoạn hành sự độc ác và lão luyện của Diệp Ngâm Phong, tuyệt đối sẽ không thương hoa tiếc ngọc đối với mấy cô gái này, nhưng bây giờ không những thủ hạ lưu tình với bốn vị hoa đán! Còn muốn tìm cơ hội thả bọn họ đi, lời nói thành khẩn, đủ thấy tình nghĩa huynh đệ nồng hậu.

Hắn lắc đầu cười một cái, trong lòng tràn đầy sự ấm áp, vị đại ca hờ này kết bái với mình, tuy rằng động cơ không trong sáng gì, ngày sau tất có cầu cạnh, nhưng lại lớn tiếng dọa người, quá nể mặt mình! Diệp Ngâm Phong ơi là Diệp Ngâm Phong, huynh quả nhiên là một người thông minh thả lưỡi câu dài bắt con cá lớn.

Vương Thuận Phát nghe đến đây, trên đầu toát mồ hôi lạnh, nhanh chóng nắm chặt tay thấp giọng nói:

Đầu oc ta nhất thời nóng lên, thiếu chút nữa là hỏng việc, Sư phụ, có cách nào hay không dạy cho ta đi?

Vị sư phụ lưng gù đó đảo mặt một vòng, cười một cách đáng khinh nói:

- Vương đại nhân không cần lo lắng, Diệp công tử đã sớm quay về Kinh Thành rồi, công việc ngài ấy bận bịu, chỉ e rằng đã sớm quên béng đi mấy người đẹp này rồi. Đại tướng quân có việc đi xa, tạm thời sẽ không trở về. Hừ…bây giờ ở đây, vẫn là người làm chủ định đoạt thôi.

- Sư phụ mời nói!

Vương Thuận Phát vội vàng nói.

Sư phụ vẻ mặt ghê sợ khoa tay vẽ một đường ngang, trong mắt lộ rõ sự độc ác, thấp giọng nói:

- Đợi sau khi người sảng khoái rồi, thì giết hết bọn chúng, thi thể chìm trong đầm lầy, vĩnh viễn không thấy mặt trời. Đợi khi tướng quân quay về, cứ nói Diệp công tử thầm ra chỉ thị, đã thả mấy người đẹp đi rồi, như vậy, một là có thể giữ lời với tướng quân, hai là có thể âm thầm xoay chuyển, lấy lòng Diệp Ngâm Phong ở trên cao kia, kế này, còn không hoàn mỹ ư?

Vương Thuận Phát vỗ tay điên cuồng cười nói;

- Sư gia, diệu kế! Diệu kế!

Sư phụ lại cười một cách xấu xa, trong lời nói có chút không rõ ràng nói:

- Lão phu có một thỉnh cầu quá đáng, bốn vị mỹ nhân cực phẩm như vậy, thế gian hiếm có, sau khi tướng quân hưởng thụ rồi, có thể để ta ném thử không?

Trần Tiểu Cửu có cảm tình tốt với bốn vị hoa đán, cũng có ý thèm thuồng nhỏ dãi, nhất là đối với ánh mắt truyền cảm của Đông Mai cô nương, tràn đầy tình ý, làm sao có thể cho phép gã sư phụ tâm địa độc ác này nhúng tay vào? Trong lòng hắn hận đến thấu xương đối với lão già nham hiểm này, lần đầu tiên nổi lên ý định giết người, hừ…không cần lão già như ông ác độc như vậy, chốc đã, ta sẽ tiễn ông lên tây thiên.

Vương Thuận Phát nghe thấy lời thỉnh cầu của sư phụ, nhìn đôi mắt háo sắc mê ly của lão nói:

- Sư phụ, người yên tâm đi, bổn đại nhân không phải kẻ chỉ biết ăn một mình, vui một mình chi bằng cả nhà vui! Đợi sau khi ta hưởng thụ rồi, ngươi cũng đến ném thử mùi vị mặn mà! Chỉ sợ cơ thể của sư phụ không có phước hưởng thôi!

- Đa tạ Vương đại nhân, nếu đã như vậy, tôi ra ngoài trước, không quấy rầy cảnh xuân tuyệt vời của ngài nữa!

Khi lão cười một cách đáng khinh rồi né người ra khỏi cửa.miệng ngâm nga một đoạn nhạc đi ra ngoài, Trần Tiểu Cửu từ phía sau quấn lấy cái cổ khô cằn đầy nếp nhăn của lão, ra sức kéo vào trong người, tiện tay bịt miệng lão lại, ánh mắt dữ tợn, thanh dao gặm trong tay giơ lên thật cao, nhắm thẳng vào tim lão hung hặng đâm xuống.

Bịch một tiếng, máu đỏ tuôn ra, cơ thể già nua yếu ớt của sư phụ giãy vài cái, liền không tiếng động mà ngã vào trong vũng máu. Lão hai mắt trợn tròn, lòng không cam tâm, chết đến nơi rồi cũng không biết vì lời mình nói mà mang tội, đáng buồn! Đáng hận!