- Giơ tay ra.
Thôi Lão tổ tông tự tin nói.
Trần Tiểu Cửu thấy toàn thân chiếc nhẫn thạch anh tím toát ra một cỗ tươi mới và ung dung, liền biết chiếc nhẫn thạch anh tím này là một bảo vật vô cùng đáng giá, trong lòng vô cùng thích, hơn nữa mặc kệ nó rốt cuộc có tác dụng hộ thân không, đợi sau này có cơ hội bán cho bọn đồ cổ, nhất định sẽ kiếm được món tiền lớn.
Hắn vẻ mặt kỳ vọng giơ tay trái ra, chiếc nhẫn thạch anh tím lấp lánh ánh tím, như biết được tâm ý hắn chậm rãi bay tới, hơn nữa như có linh cảm tự động đeo vào ngón tay giữa bàn tay trái hắn.
Ngón tay hắn vốn thon dài mềm mại, được kết hợp với chiếc nhẫn thạch anh tím khiến bàn tay hắn càng thêm tao nhã đẹp đẽ, quý phái không gì diễn tả được.
- Lão tổ tông, chiếc nhẫn này thật sự thần kì như ngài nói? Ha hả, Lão tổ tông, ngài nói xem chiếc nhẫn thạch anh tím này đáng giá bao nhiêu ngân lượng?
Trần Tiểu Cửu vân vê chiếc nhẫn, không nghĩ gì nói.
Thôi lão tổ tông không mảy may để ý đến nói:
- Mạng của ngươi đáng giá bao nhiêu ngân lượng thì chiếc nhẫn thạch anh tím này đáng giá ngần đấy ngân lượng.
Từ câu nói này Trần Tiểu Cửu cảm nhận được tính quan trọng của chiếc nhẫn thạch anh tím này, vội vàng tiến lên trước trịnh trọng nói:
- Lão tổ tông, chiếc nhẫn thạch anh tím này rốt cuộc thần kì ở chỗ nào?
Thôi lão tổ tông khẽ mỉm cười, chậm rãi kiên định nói:
- Từ sau khi ta bị hoang dã nữ vu làm bị thương, bị bức vào đường cùng, luôn phải giấu mình trong thạch trận. Trong lúc nhàn rỗi, rút kinh nghiệm xương máu, muốn luyện ra một báu vật để áp chế ma thuật của hoang dã nữ vu.
- Chỉ là trải qua mười năm đau đớn, mặc dù luyện ra chiếc nhẫn thạch anh tím này, nhưng ta lại rơi vào tuổi già, sức yếu, không thể báo thù rửa hận được nữa.
Trần Tiểu Cửu thấy sự thù hận sâu đậm trong lời nói của lão, tiếng lên an ủi nói:
- Thôi lão tổ tông, lão là người tu đạo, mọi sự không thể cưỡng cầu, mọi chuyện nên nhìn thoáng một chút. Ví dụ mặc dù ta không có năng lực muốn gió có gió của lão, nhưng học đòi văn vẻ, hái hoa ngắt cỏ, trêu chó trêu mèo, cũng cảm thấy vui mừng rồi.
Thôi lão tổ chăm chú nhìn Trần Tiểu Cửu một lát, hiểu được sự gian xảo và nhân thiện trong ánh mắt hắn, đột nhiên chòm râu không có gió mà vẫn động, khuôn mặt đầy khe rãnh cười nói:
- Người trẻ tuổi, ngươi quả nhiên không phải là nhân vật bình thường.
- Lão tổ, so với lão, ta không bằng một phần vạn của lão.
Trần Tiểu Cửu nịnh nọt nói.
Mặc dù Thôi lão tổ làthế ngoại cao nhân, nhưng được nịnh bợ, trong lòng thấy rất là vui mừng. Lão bay lên, nói:
- Hoang dã nữ vu dã man, khát máu, quỷ dị, vô tình, võ công rất lợi hại, nhưng sát thủ cuối cùng chính là ma thuật của bọn họ - Mà chiếc nhẫn thạch anh tím này lại chính là khắc tinh của bọn họ, chỉ cần ngươi đeo nó, không kể hoang dã nữ vu, tất cả ma thuật trên thế giới này, cổ thuật, ảo thuật, pháp thuật, đứng trước mặt ngươi không là gì cả.
- Không ngờ lại lợi hại như vậy.
Trần Tiểu Cửu kinh ngạc há to miệng, nước miếng theo khóe miệng rớt ra, trông như bộ mặt của trư bát giới.
- Ngươi cho rằng một lão già hơn trăm tuổi lại nói dối với với một đứa trẻ bậc con cháu như ngươi sao?
Thôi lão tổ cao ngạo nói:
- Hơn nữa, khi gặp phải người xấu dùng pháp thuật công kích ngươi, chiếc nhẫn thạch anh tím sẽ phát ra ánh hào quang màu tím chói mắt, nhắc nhở ngươi đang rơi vào nguy hiểm, những pháp thuật tà ác đó đứng trước mặt ngươi sẽ không có cách nào che giấu.
- Lão tổ, chỉ cần có được nó, chẳng phải không ai địch được ta rồi?
Trần Tiểu Cửu nghi vấn nói.
Thôi lão tổ lắc đầu nói:
- Ngươi quá ngây thơ rồi, chiếc nhẫn thạch anh tím chỉ là bảo vật phòng bị pháp thuật, võ công của hoang dã nữ vu cũng vô cùng tài giỏi, một khi biết rõ thân phận của ngươi, dùng võ lực đối phó với ngươi, ngươi sao có thể trốn thoát được.
Trần Tiểu Cửu ngạc nhiên.
Thôi lão tổ lại nói: Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn - Tuy nhiên, chiếc nhẫn thạch anh tím còn có một ưu điểm, nó có thể che lấp hơi thở của ngươi đến mức tối đa nhất, cho nên hoang dã nữ vu muốn cảm nhận hơi thở của ngươi, càng thêm khó. Nhưng ngươi phải nhớ kĩ, vạn sự không cótuyệt đối, trong hoang dã nữ vu, có đủ loại các cấp sát thủ giỏi, tuyệt không thể xem thường.
Trần Tiểu Cửu nghe đến đây, trong đầu lóe lên một ý tưởng nói:
- Cho nên, ta phải luyện tốt phòng trung thuật, để bản thân nhanh chóng trưởng thành, trước khi võ công được luyện thành, tuyệt đối không thể tùy tiện mạo hiểm.
- Người trẻ tuổi, ngươi quả nhiên rất thông minh.
Thôi lão tổ từ trong thâm tâm tán thưởng nói.
- Nhưng, phòng trung thuật phải luyện thế nào? Ta dốt đặc cán mai à.
Trần Tiểu Cửu gãi đầu nói.
- Chuyện này... chuyện này... Thôi lão tổ lúng túng nói:
- Hạt giống đó bao hàm công pháp của phòng trung thuật, chỉ cần ngươi và người phụ nữ mà ngươi yêu, khi đang làm chuyện ấy, tự nhiện sẽ cảm nhận được chỗ tuyệt diệu của phòng trung thuật.
Chuyện ấy? Không phải chính là lão Hán đẩy xe hự hự hự hự! Trong lòng Trần Tiểu Cửu cười thầm, muốn luyện phòng trung thuật, hiển nhiên là tìm cô gái võ nghệ cao cường để luyện là có hiệu quả nhất. Bản thân có tiếp xúc thì có hai, một là Hồng Hạnh, còn có Đan Nhi ương bướng. Nhưng hai cô bé này một xa cuối chân trời, một gần ngay trước mắt, nhưng đều muốn ăn cũng không ăn được, phải làm sao đây?
Đang trong lúc nghĩ ngợi lung tung, Thôi lão tổ thở dài một tiếng nói:
- Ta đã cho ngươi niềm vui bất ngờ, bây giờ sẽ xem ngươi có thể cho ta niềm vui bất ngờ không nào.
- Thôi lão tổ, bây giờ lão muốn lấy máu của ta sao? Nếu như lão muốn, cứ lấy đi.
Trần Tiểu Cửu hiên ngang lẫm liệt nói.
- Không phải vậy!
Thôi lão tổ nhìn lên bầu trời đầy sao, thở dài nói:
- Ban đêm ta quan sát thiên văn, Đế tinh mịt mờ u ám, Tướng tinh dao động, triều đình Đại Yến tất có đại sự phát sinh. Mà Uy quốc Đế tinh lấp lánh rực rỡ, long mạch sau mười năm bị thương đã hồi phục lại như cũ. Trong nước vô cùng phồn hoa, có dã tâm chiếm Đại Yến. Hung Nô phương Bắc, mặc dù sao biểu hiện đang nghỉ ngơi dưỡng sức, nhưng vẫn có thế rụch rịch muốn xâm chiếm, hài..., tóm lại, thiên hạ này sắp không thái bình nữa rồi.
Trần Tiểu Cửu giật mình nói:
- Lão tổ, ta chỉ là một gia đinh cỏn con, lão nói những thứ này, chỉ sợ chẳng có quan hệ gì với ta cả. Ta chỉ có thể buôn bán lặt vặt, kiếm được chút bạc mọn là cảm thấy rất hạnh phúc rồi.
- Không thể nói như vậy được!
Đôi mắt sâu thẳm của Thôi lão tổ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Trần Tiểu Cửu, từng chữ từng chữ nói:
- Vận mệnh của con người không thể do một mình ngươi có thể nắm bắt được, hừ..., có một số việc, ngươi muốn trốn cũng không trốn được.
- Vì sao muốn trốn cũng không trốn được?
Ánh mắt Trần Tiểu Cửu lóe lên ánh hào quang.
Thôi lão tổ chắc như đinh đóng cột nói:
- Tất cả, đều bởi vì một chữ tình, nếu không phải vì ta có tình, làm sao thân thể bị phá thành mảnh nhỏ mà xuyên việt đến thế giới này; nếu không phải vì ta có tình, sao mà có thể mạo hiểm phá hoại long mạch của Uy quốc khiến cho bản thân thê thảm.
Trần Tiểu Cửu ngạc nhiên.
Thôi lão tổ lại nói:
- Còn ngươi, mặc dùgian xảo giả dối, hãm hại lừa gạt, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, nhưng ngươi đích thị là một người cực kì trọng tình, không thì sẽ không cam nguyện ở lại thế giới này, ta nói có đúng không?
Trần Tiểu Cửu không chút do dự giơ ngón tay cái ra, tán thưởng nói:
- Lão tổ quả hiểu ta!
Thôi lão tổ buồn bã nói:
- Bất luận tình bạn, tình yêu, thân tình đều trở thành gánh nặng trên người ngươi. Sẽ có một ngày nào đó, ngươi vì những tình nghĩa này mà đi làm những việc ngươi không thể không làm, đến lúc đó, ngươi sẽ hiểu được hàm ý trong ta nói trong đó.
Trần Tiểu Cửu lắc đầu cười nói:
- Không cần Thôi lão tổ nhiều lời, thực ra hiện tại ra đã cảm nhận được ít khổ sở. Hài..., những người bạn và địch bên cạnh ta, đều không có nhân vật nào đơn giản cả, kỳ thật ta đã bị lún sâu vào trong đó không thể thoát ra được.
Thôi lão tổ mỉm cười nói:
- Không sao, ngươi nhớ kĩ lời ta nói, chỉ cần ngươi có một trái tim hướng thiện, cho dù ngươi ở tình cảnh khó khăn khốn khổ thế nào, cũng sẽ có được mùa xuân tươi mới.
- Chỉ mong như những lời Thôi lão tổ nói.
Trần Tiểu Cửu nói.
Thôi lão tổ suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên như nhớ ra chuyện gì, vội vàng nói:
- Trong chiếc nhẫn thạch anh tím ẩn giấu một long khí, ngươi có từng chú ý?
Trần Tiểu Cửu vừa rồi phảng phất phát hiện như là giam cầm một con rồng, cẩn thân nhìn lại chiếc nhẫn lần nữa nói:
- Lão tổ, quả thật có một con rồng, thế này là chuyện gì?
Thôi lão tổ tàn nhẫn nói:
- Đó không phải là rồng, đó chỉ là một chút long khí của long mạch Uy quốc, đầu rồng đó rốt cuộc vẫn hướng về hướng long mạch Uy quốc, mẹ kiếp, nếu ngươi có cơ hội, nhất định phải diệt trừ long mạch của Uy quốc, vì sự bình yên của Đại Yến.
Trần Tiểu Cửu sợ hãi, thầm nghĩ cái nơi tử vong chi cốc đó tràn ngập khói độc, lại có hoang dã nữ vu hung ác quỷ dị bảo hộ long mạch, khác nào mình lao vào chỗ chết? Hắn chỉ khẽ mỉm cười, không đáp lại.
Thôi lão tổ rất sâu xa, khẽ mỉm cười nói:
- Người trẻ tuổi, những lời lão phu nói đều quý báu, mặc dù hiện tại ngươi rất không tình nguyện, nhưng sau này ngươi tất sẽ hiểu được thế là nào không tự chủ được.