Chương 233: Chương 233: Niềm vui bất ngờ
  • Oan nghiệt! Oan nghiệt!

Đôi mắt trống rỗng của Thôi lão tổ chớp mạnh, khe rãnh trên khuôn mặt dường như lại sâu thêm mấy phần:

- Lưỡng tình nhược thị cửu trường thì, hựu khởi tại triều triều mộ mộ Trần Tiểu Cửu ngỡ ngàng không hiểu vì sao, Thôi lão tổ là người tu đạo, sao lại có cảm giác mà xướng lên những câu thơ tình ái chứ? Hắn tiến lên vui mừng nói:

- Thôi lão tổ, lẽ nào lão nhớ lão bà rồi? Một người tu đạo như lão...

- To gan!

Thôi lão tổ hừ lạnh một tiếng, thở dài nói:

- Tất cả nội dung được ghi lại trong quyển sách này, là từ rất lâu trước ta dựa theo Bắc Đẩu Thất Tinh trận pháp, giúp người khác xây một lăng mộ. Chỉ là không ngờ vì cấm cung phòng thủ kiên cố, vẫn không thể địch lại được tình duyên mặn nồng, thôi, coi là tâm ý của ta tặng ngươi.

Thôi lão tổ nói xong, giữa đôi lông mày lão phát ra ánh hào quang màu tím chói mắt, trong không gian hóa ra hình rực rỡ vô số ngôi sao, những ngôi soa nhỏ trông có vẻ lộn xộn xoay chuyển xung quanh quyển sách cũ nát này, càng xoay càng nhanh, cho đến khi hình thành thành thành một chùm ánh sáng không thể phân biệt.

Thật lâu sau qua đi, ánh hào quang của tử khí đột nhiên biến mất, nhập vào bên trong quyển sách cũ nát. Trong nháy máy quyển sách cũ nát biến thành mới, toàn bộ quyển sách phát ra ánh hào quang màu tím, rồi chầm chậm bay tới trước mặt Trần Tiểu Cửu.

Trần Tiểu Cửu bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ ngây người, làm sao mà một quyển sách cũ nát lại biến thành hàng vạn tử khí? Lẽ nào là bảo vật gì? Hắn giơ tay ra cầm lấy quyển sách đang lơ lửng trước mặt, gãi gãi đầu, ánh mắt toát ra sự tham lam nói:

-Thế này... Thế này là thế nào? Lẽ nào quyển sách này là của ta?

- Chỉ sợ ngươi không có phúc hưởng thụ.

Thôi lão tổ hừ lạnh một tiếng nói:

- Ngươi đem quyển sách này trả lại cho tiểu đạo đồng, việc nhiều năm trước ta làm sai, cuối cùng hôm nay ngay cả gốc lẫn lãi bồi thường lại cho tiểu đạo đồng đó, cũng coi như một chuyện đẹp.

- Quyển sách này ghi lại việc năm đó ta xây một ngôi mộ cổ, ta đã hồi phục lại như cũ. Các loại cạm bẫy, các bộ phận quan trọng, ta đều đánh dấu rõ ràng trên đó rồi, hừ..., ngươi có thể an tâm ăn nói với tiểu đạo đồng đó rồi.

Cứ như vậy ngươi đem trả quyển sách này cho hắn, chẳng phải là quá dễ dãi cho tiểu đạo đồng này? Ta nhất định phải làm trò gì đó, khiến hắn phải nhớ rõ ân tình của ta.

Thôi lão tổ nhíu mày, dường như nhìn thấu tâm tư hắn, nói:

- Ngươi đừng có mà có ý đồ gì, tiểu đạo đồng này tuyệt đối không phải là nhân vật đơn giản, ngươi dùng chút thủ đoạn, chữa lợn lành thành lợn què, mất nhiều hơn được đấy.

- Đặc biệt là sư phụ của hắn, võ công tuyệt đỉnh, cho dù là ta năm đó, nếu như không phải đạo thuật của ta tinh xảo, thật sự không được coi là đối thủ của hắn. Hài, đã qua nhiều năm, cũng không biết lão quái vật này rốt cuộc đã chết hay là vẫn còn sống...

Trần Tiểu Cửu bị nói trúng tim đen, ngượng ngùng nói:

- Là ta nói đùa với lão thôi, võ công của hắn cao như vậy, ta sao mà dám đắc tội hắn chứ.

Trong lòng lại thầm nghĩ, lát nữa nhất định phải thổi phồng lên, khiến cho tiểu đạo đồng này nhớ kĩ ân tình của hắn, võ công của hắn cao như vậy, một khi mình gặp phải nguy hiểm, nhờ hắn giúp đỡ, không phải là lại thêm một viện trợ mạnh sao?

- Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.

Thôi lão tổ nhìn chằm chằm vào Trần Tiểu Cửu trong lòng đầy suy tính, bất đắc dĩ lắc lắc đầu nói:

- Hiện tại, những việc vặt đã kết thúc, đến lúc ta cho ngươi niềm vui bất ngờ rồi.

Trần Tiểu Cửu vừa nghe thấy Thôi lão tổ cho hắn niềm vui bất ngờ, vẻ mặt vui như hoa nở!

- Ta cho ngươi hai niềm vui bất ngờ, ngươi có thể chọn một trong hai thứ đó.

Chòm râu của Thôi lão tổ bay lên, có khí phách hào hùng phóng khoáng.

- Hai chọn lựa nào, lão nói xem nào.

Trần Tiểu Cửu vội hỏi nói.

- Thứ nhất, ta vận công pháp, có thể cùng dẫn ngươi quay về thế giới trước kia, ngươi đồng ý không?

Thôi lão tổ dụ nói.

- Quay lại thế giới trước kia?

Cả người Trần Tiểu Cửu cứng ngắc, ngay tức khắc ngây ngẩn cả người.

Thế giới trước kia thật là tuyệt vời! Nhà cao chọc trời, đèn điện sáng trưng. Nhưng ngoài những thứ này ra, còn có cái gì lưu luyến chứ? Mà ở thế giới hiện tại này, tràn ngập ấm áp, có Song Nhi xinh đẹp đáng yêu, Đan Nhi lạnh lùng đẹp xinh, nhị tiểu thư bướng bỉnh, Tuệ Nương tân tiến hiện đại, còn có Hồng Hạnh cô nương, còn có v.v... Tất cả những thứ này chân thực như vậy, làm cho người ta lưu luyến như vậy, ta sao mà lỡ lòng bỏ đi chứ?

Trần Tiểu Cửu khẽ mỉm cười, không nói gì, chỉ hướng về Thôi lão tổ lắc lắc đầu.

Thôi lão tổ cười ha ha nói:

- Người không phải là cỏ cây, nào có thể vô tình. Ta sớm đã biết sẽ có kết quả thế này, ngươi à ngươi, nghiệt duyên quả thực quá nhiều...

Trần Tiểu Cửu tiến lên một bước, sốt ruột nói:

- Thôi lão tổ, lão mau nói cho ta biết niềm vui bất ngờ còn lại đi. Đọc Truyện Online Tại TruyệnFULL.vn Thôi lão tổ mỉm cười nói:

- Ở thế giới này, chỉ có hai chúng ta là không thuộc thế giới này, ta đi rồi, chỉ còn lại một mình ngươi cô độc, ta thật sự có chút không đành lòng...

- Thôi lão tổ, lão đừng nói vòng vo nữa, ta sốt ruột không chịu được nữa rồi, lão còn nói lằng nhằng...

Thôi lão tổ bất đắc dĩ nhíu nhíu mày nói:

- Thôi được, là cố nhân, ta cho ngươi một chút hạt giống bảo vệ mạng sống. Cũng có thể để ngươi suốt đời ghi nhớ ta.

- Hạt giống bảo vệ mạng sống?

Trần Tiểu Cửu khó hiểu nói.

Thôi lão tổ cười thần bí nói:

- Hạt giống bảo vệ mạng sống này, chính là chút linh khí mà ta tu luyện đã nhiều năm, có hạt giống này, chỉ cần ngươi biết cách dùng, biết sử dụng đúng lúc, luyện được đến tận cùng, sẽ có được đôi mắt của chim ưng, tai của sói, tốc độ của báo và lực lượng của gấu.

- Cái gì? Lão nghĩ ta là gì chứ?

Trần Tiểu Cửu sợ tới mức vội vàng lui về sau một bước nói, lén lút lôi hỏa lôi ra.

- Thu lại cái viên thuốc dọa người của ngươi đi.

Thôi lão tổ khinh thường cười một cái nói:

- Ta có thể cho ngươi cũng chỉ nhiều như vậy thôi, rốt cuộc ngươi có lấy không?

Mình lấy... Hay là không lấy đây? Tcc bối rối nói:

- Lão tổ, nếu như nuốt hạt giống này, dung mạo khôi ngô tuấn tú phóng khoáng của ta liệu có bị biến thành khuôn mặt đầy khe rãnh sâu giống lão không?

Thôi lão tổ không hề ý đến sự soi mói của Trần Tiểu Cửu , chỉ thần bí cười nói:

- Có hạt giống này, ngươi sẽ trẻ mãi không già, dung mạo vĩnh cửu, càng có một việc tốt hơn...

Trần Tiểu Cửu nghe thấy Thôi lão tổ nói thế, trong lòng mừng quýnh, vội vàng hỏi tiếp:

- Còn có việc tốt gì?

Thôi lão tổ thần bí nói:

- Ngươi cũng biết, đạo gia có một loại tu luyện công pháp trong chuyện phòng the chứ?

- Hình như... Láng máng... Khả năng là có.

Trần Tiểu Cửu do dự nói.

- Hạt giống này có bao hàm loại công pháp đó, chỉ cần ngươi nuốt hạt giống này vào, thì sẽ có hàng ngàn người đẹp vây quanh, lưng không đau, chân không mệt, lại còn có thu hoạch không ngờ tới nữa.

Trần Tiểu Cửu nghe đến đây, hai mắt lóe ra sự khát vọng như của lang sói vậy, lại cảm thấy Thôi lão tổ không hề đáng sợ chút nào, tiến lên lắc thân hình khúc gỗ của Thôi lão tổ nói:

- Lão tổ, ta lấy... Ta lấy... Ta sẽ lấy...

Thôi lão tổ tức giận nhíu nhíu mày, tiểu tử này, cũng dám đùa giỡn ta? Lão xảo quyệt cười một cái, nói:

- Ngươi thực sự... Nghĩ xong rồi.

- Không cần nghĩ, đại ân của Thôi lão tổ, suốt đời khó quên.

Trần Tiểu Cửu chắc như đinh đóng cột nói.

- Được, nếu đã như vậy, ta sẽ theo ý ngươi.

Thân hình khúc gỗ của Thôi lão tổ đột nhiên bay lên không trung, một tốc độ nhanh chóng xoay tròn mà mắt thường không phân biệt được rõ ràng quanh người lại phát ra hàng ngàn tử khí. Cỗ tử khí đó càng ngày càng sáng, dần dần nở rộng bao trùm lấy toàn thân Trần Tiểu Cửu.

Trong lúc tâm linh Tiểu Cửu chấn động dữ dội, trên người hắn bị cỗ tử khí cuồn cuộn dồi dào này bao lấy chậm rãi bay lên giữa không trung.

- Tẩy tinh!

Thôi lão tổ chậm rãi nói, Cỗ khí hào hùng này đột nhiên hình thành thành hàng vạn kiếm sắc, hướng thẳng thân hình của Trần Tiểu Cửu mà đâm đến, trong lúc hắn kinh hãi kêu gào thảm thiết, vô số kiếm khí trong người hắn cứ đâm đi đâm lại vô số lần.

Sau khi Trần Tiểu Cửu qua đi, toàn thân có một loại cảm giác thoải mái nhẹ nhõm mà trước đây chưa từng có.

- Phạt tủy!

Thôi lão tổ nhẹ giọng tự nói, " thiên nhãn" giữa hai mắt bỗng mở ra, từ trong thiên nhãn toát ra một quang cầu như giọt nước.

Quang cầu vừa ra, tinh quang bắn ra bốn phía, làm sáng toàn bộ không gian, Trần Tiểu Cửu vội vàng lấy tay che mặt, để tránh bị ánh sáng đâm mù mắt.

Trong miệng Thôi lão tổ đọc niệm chú, quang cầu sáng long lanh bay lên trước mặt Trần Tiểu Cửu, sau khi đứng yên một lúc, liền nhẹ nhàng không một tiếng động nhập vào hai mắt của hắn.