Trần Tiểu Cửu cũng không ngoại lệ, hắn sợ đến mức sởn tóc gáy, nổi hết cả da gà, mặc dù lúc vừa rồi nhìn thấy ma chơi, hắn đã ý thức được nhất định có những thứ u ám như quan tài xuất hiện, nhưng khi chiếc quan tài đỏ rực thực sự xuất hiện trước mặt, trong lòng vẫn có sự thấp thỏm và sợ hãi.
- Lão... Lão là Lão tổ tông phải không? Lão là người... hay là ma?
Trần Tiểu Cửu run run hỏi.
- Không phải người... Không phải ma!
Một giọng nói già nua từ trong quan tài truyền ra, giọng điệu tràn đầy sầu não thương cảm, như khóc như bày tỏ.
Trần Tiểu Cửu lấy dũng khí, lôi hỏa lôi đạn ra run run nói:
- Lão là... là Lão tổ tông phải không? Mau trả lời ta.
- Người trẻ tuổi, ngoài ta ra, còn ai có thể tồn tại trong trạch trận âm u thế này?
Trong quan tài truyền ra một giọng nói.
Trần Tiểu Cửu kinh hãi, mồ hôi chảy đầm đìa, vỗ ngực nói:
- Như vậy, lão nhất định là Thôi Lão tổ rồi?
- Người trẻ tuổi, có thể mở quan tài của ta ra, để ta hít thở hít thở?
Giọng nói đó khẩn thiết cầu nói:
- Thực ra, ta đợi ngươi lâu lắm rồi...
Tuy rằng Trần Tiểu Cửu muốn tiến lên mở quan tài ra, nhưng cảnh vật xung quanh âm u kì dị như vậy làm hắn kinh hãi đến mức hai chân run bắn, căn bản không bước nổi.
- Ài, người trẻ tuổi, ngươi nhát gan vậy sao? Cái này quả không giống bản tính vốn có của ngươi, khụ khụ..., xem ra... Vẫn phải để lão già ta đích thân mở quan tài rồi.
Giọng nói già nua từ bên trong quan tài chầm chậm truyền ra, sau đó là chiếc nắp quan tài nặng trĩu kèo theo một cỗ âm u chậm rãi mở ra, một bóng người giống như ma cũng không phải là ma từ bên trong quan tài nhẹ nhàng bay ra.
Trần Tiểu Cửu chỉ nhìn về phía bóng dáng kì quái này một cái, liền không tự chủ được sợ tới mức ngồi xuống đất, má ơi một tiếng.
- Người trẻ tuổi, không cần sợ hãi, ta vừa rồi chỉ là đùa ngươi thôi, gặp được cố nhân, khó tránh khỏi tình ý muốn trêu đùa mà, ha hả...
Bóng dáng kia chau mày lại, thở dài một tiếng nói:
- Ta đã đợi ngươi lâu lắm rồi... Nếu ngươi không đến, ta thật biến thành ma rồi.
Giọng nói của lão đôn hậu, hoàn toàn không giống như vẻ khủng bố tang thương vừa rồi.
Trần Tiểu Cửu kêu lên sợ hãi trước bóng dáng sợ hãi lửng lơ trước mặt, chỉ thấy lão có mắt không có con ngươi, một đôi mắt trống rỗng, tất nhiên là bị mù rồi. Không tay không chân, lẻ loi trơ trọi trên không trung trông như một người khúc gỗ.
- Lão đúng là người? Không phải đến hại ta chứ?
Trần Tiểu Cửu hoảng hồn nói.
- Một lão già nếu giả sẽ được đổi lại, ngươi lo lắng cái gì?
Người khúc gỗ thở dài nói.
Trần Tiểu Cửu nghe thấy giọng nói của lão trở nên hiền từ hòa nhã, không giống vẻ khủng bố vừa rồi, lấy dũng khí tiến lên tỉ mỉ nhìn, thấy khuôn mặt lão tang thương đầy những vết hằn sâu, đỉnh đầu sáng loáng, đôi lông mày màu trắng dài đúng một thước, rủ xuống, đôi mắt trống rỗng không có gì chiếm nửa lớn khuôn mặt, còn thân hình lão thì lại không có tay chân, trông có vẻ rất thần bí và khủng bố.
- Người trẻ tuổi, ngươi ngắm lão quái vật tanh xong chưa? Ta chính là Thôi gia Lão tổ tông, nói ra, hiện tại cũng hơn một trăm tuổi rồi.
Lão cảm thán nói.
- Thôi lão tổ, lão có thể nhìn thấy ta? Mắt của lão...
Trước mặt Lão tổ tông Trần Tiểu Cửu khua khua tay, dò hỏi.
- Mắt của ta mặc dù bị mù rồi, nhưng trong lòng ta lại có con mắt thứ ba! Cho nên trong lòng ngươi nghĩ gì, ta đều biết rất rõ.
Thôi gia lão tổ cảm thán nói.
- Ngài biết ta suy nghĩ gì?
Trần Tiểu Cửu hiếu kì hỏi.
- Đương nhiên, ngươi nhất định đang nghĩ lão già ta từ đâu đến, muốn đi đâu? Cái bộ dạng người không phải người ma không phải ma rốt cuộc là sao vậy?
Thôi lão tổ xảo quyệt mỉm cười rồi nói:
- Ồ đúng rồi, ngươi còn muốn biết ta vì sao có thể bay giữa không trung.
- Thôi lão tổ, lão thật biết rõ ta đang nghĩ những gì.
Trần Tiểu Cửu vỗ tay tán thưởng nói:
- Ta có thể mạo phạm đoán thân phận của lão?
- Cứ nói đừng ngại.
Thân hình của Thôi lão tổ như ma quỷ chậm rãi hạ thấp xuống, đứng vững vàng ở quan tài nói.
Trần Tiểu Cửu và Thôi lão tổ đã tiếp xúc được một lúc, vô hình trung cảm thấy người khúc gỗ này không hề đáng sợ như trong tưởng tượng, khắp người đều lộ ra sự hiền từ, hắng kiềm vẻ mặt kích động nói:
- Ta cảm thấy Thôi lão tổ và ta cùng một loại người, đều không nên tồn tại trong không gian hư ảo này, chỉ là ngẫu nhiên mới đến thế giới này, Thôi lão tổ, ta nói đúng không?
Thôi lão tổ ha hả cười lớn nói:
- Người trẻ tuổi, ngươi nói rất đúng, trước tiên giới thiệu thân thế của lão già ta đây, ta sinh năm 1900, ở ẩn trong rừng sâu, cả đời nghiên cứu về các chòm sao, tu thân dưỡng tính, hầu nhưkhông ăn thịt, tu luyện đến cảnh giới trường sinh bất lão.
Trần Tiểu Cửu chăm chú lắng nghe.
Thôi lão tổ nói tiếp:
- Nhưng đáng tiếc, số phận đã định có một đại họa giáng xuống, tất cả đều do năm 1937 đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất!
- Vì sao lại là năm 1937? Lẽ nào là lúc Oa Khấu xâm lấn Trung Nguyên?
Trần Tiểu Cửu kinh ngạc nói.
Thôi lão tổ hung hăng gật đầu nói:
- Đúng là bởi vì sự kiện bi thảm này, lúc đó ta đang trong rừng sâu tu luyện, không quan tâm đến việc đời, nhưng người thân của ta lại bị Oa Khấu giết hại, cả một thôn nam nữ già trẻ tổng cộng 345 người, ngay cả một người cũng không buông tha. Ta vô cùng phẫn nộ, dùng thủ đoạn giết chết một lữ đoàn binh lực hơn hai nghìn người của bọn họ. Nhưng cuối cùng vì ít người không đánh lại được đông, bị quân đoàn của Oa Khấu bao vây trong rừng sâu, ào ào bắn đại bác, muốn lấy tính mạng của ta.
Trần Tiểu Cửu nghe cảm thấy hết sức li kì, ngướn cổ hỏi:
- Vậy về sau thì thế nào?
- Lúc đó công lực của ta thâm hậu, tu luyện đã lâu.
Thôi lão tổ hừ lạnh một tiếng nói:
- Mặc dù tiếng đại bác ầm ầm, nhưng ta không thèm để ý, lúc đó ta bày ra thất tinh bắc đấu trận, nghịch thiên cải mệnh, mặc dù lúc đó thân thể của ta đã bị đại bác đánh tan tành, nhưng linh hồn của ta sớm đã lìa khỏi thân rồi, dựa vào năng lượng của trận pháp, xuyên việt đến triều đại hiện tại này, nhập vào người con trai cả của Thôi gia đang sắp chết, cũng là ta hiện tại.
Trần Tiểu Cửu nghe mà liên tục lắc lắc đầu, nhưng thấy bộ dạng bay lượn trên không trung của Thôi lão tổ vừa rồi, trong lòng không khỏi tin vài phần.
- Lão tổ vì sao lại biết bay?
Trần Tiểu Cửu nhìn từ trên xuống dưới Thôi lão tổ một lượt, ánh mắt tràn đầy ngạc nhiên.
Thôi lão tổ thản nhiên cười nói:
- Đây là thuật bàn vận của một môn đạo gia, không coi là phi hành, chỉ có thể kéo dài một lúc, không thì sao ta lại để ngươi và ta mở nắp quan tài ra chứ?
- Hóa ra là vậy, đây chính là thuật bàn vận danh tiếng lẫy lừng, hôm nay, ta cuối cùng cũng được mở rộng tầm mắt.
Trần Tiểu Cửu tán thưởng nói.
Thôi lão tổ nhìn Trần Tiểu Cửu, thâm ý nói: Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn - Người trẻ tuổi, đây đều là đạo thuật nho nhỏ, không được coi là thần kì, ha hả... Từ khoảnh khắc ngươi đến triều đại này, ta đã mơ hồ cảm giác được tin tức của ngươi, cố nhân đến đây, lão già tanh trong lòng thật sự rât vui mừng.
- Thôi lão tổ làm sao mà biết?
Trần Tiểu Cửu nghi ngờ hỏi.
- Biển trời mênh mông, bất luận chuyện gì cũng không thoát được lòng bàn tay của ta.
Ngẫm lại rồi đau khổ thở dài nói:
- Nhưng tay chân ta đều không còn, sống sờ sờ trở thành một khúc gỗ.
Trần Tiểu Cửu cười khổ, đem những việc kiếp trước mình đã trải qua, rồi việc nhảy xuống biển tự tử, ngẫu nhiên xuyên việt đến triều đại này nói hết ra.
Thôi lão tổ ha ha cười lớn nói:
- Đó là hai chúng ta có duyên, thời khắc mà ngươi vừa mới tiến vào Trích Tinh lầu, ta đã cảm nhận được hơi thở mãnh liệt trên người ngươi không giống như của bọn họ, cho dù ngươi không có năng lực vượt qua 5 cửa ải, ta cũng sẽ không để ngươi đi. Người trẻ tuổi, ngươi là ân nhân của ta đó.
- Ân nhân?
Trần Tiểu Cửu ngỡ ngàng hỏi.
- Lát nữa ngươi sẽ hiểu ta muốn nói gì.
Thôi lão tổ dò hỏi:
- Người trẻ tuổi, kiếp trước vẫn tốt chứ? Thiên hạ thái bình không?
- Oa Khấu sớm đã bị đuổi về, đất nước giờ đã bình yên, phồn hoa hưng thịnh.
Trần Tiểu Cửu đáp.
Thôi lão tổ cười to, vẻ mặt vui mừng nói:
- Như vậy thì ta yên tâm rồi.
Trần Tiểu Cửu nhìn người khúc gỗ không tay không chân, mắt trống rỗng một lượt, không đành lòng nói:
- Thôi lão tổ vì sao lại thê thảm thành bộ dạng thế này?
Thân hình một khúc của Thôi lão tổ đột nhiên bay đến trước mặt Trần Tiểu Cửu nói:
- Việc này, phải từ rất lâu trước nói ra.
- Từ khi ta xuyên việt đến làm lão tổ của Thôi gia, trong lòng vô cùng hận Oa Khấu, nếu như không phải đám chó má này, người nhà ta làm sao mà phải chết chứ? Hàng xóm láng giềng cũ của ta sao lại phải chết chứ? Ta sao lại phải xuyên việt đến triều đại này? Từ lúc đó, trong lòng ta thầm thề, ta nhất định phải báo thù.
Thôi lão tổ nghiến răng nghiến lợi nói.