Chương 227: Chương 227: Tư duy của kẻ điên

Trần Tiểu Cửu thấy vẻ mặt ngạc nhiên sửng sốt của mọi người, không khỏi mỉm cười nói:

- Ta nói không sai, đúng là đoán mò mà ra.

- Muốn giải được loại câu đó này, phải có ngộ tính và biết vận dụng rất kỳ diệu, đồi hỏi tâm tưởng không có chút tạm niệm, thanh tịnh vô vi, thì tâm trí mới sáng suốt được.

- Các tài tử thường thường càng là thông minh đến cực hạn,sự nhạy bén trời sinh đã bị sách vở lễ giáo ăn sâu vào trongrồi, đương nhiên cũng càng khó đoám được đáp án của câu đố. Ngược lại, một số người tư chất chậm chạp đần độn, bản tính lỗ mãng đa phần dựa vào cảm giác làm việc, cho nên sự nhạy bén vốn có vẫn còn tồn tại trong người, giải loại câu đố này sẽ thoải mái hơn các ngươi rất nhiều.

Mọi người bị những lời nói lạ lùng của Trần Tiểu Cửu làm cho kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm, gật đầu lắc đầu, ai ai cũng vậy.

- Theo như lời Trần công tử nói, chẳng phải là kẻ điên càng thích hợp ngộ đạo sao?

Một tài tử phản ứng nhanh nhẹn nói.

- Ngươi nói không sai, sự thật đúng là như vậy.

Trần Tiểu Cửu gật đầu nói.

- Vậy vì sao Trần công tử ngươi tài cao học rộng, kiến thức uyên bác lại có thể giải được câu đố này chứ? Cái này có mâu thuẫn với những lời ngươi vừa nói. Công tử có thể nói rõ hơn không?

Gã tài tử vừa rồi lại hỏi, mọi người sau khi nghe xong đều thấy có lý, vẻ mặt tràn đầy thắc mắc nhìn về phía Trần Tiểu Cửu.

- Hỏi rất hay!

Trần Tiểu Cửu thong thả bước vài bước cười nói:

- Người khác chê cười ta bị điên, ta cười kẻ khác nhìn không thấu.

- Ta không phải là tài tử gì cả, ta chỉ là một kẻ điên có lý trí. Tuy rằng ta rất nho nhã, nhưng trong ta, vẫn là một kẻ điên chính hiệu. Nguồn: http://truyenfull.vn - Khi ngươi cần ta nho nhã lễ độ, ta liền là một người bình thường, khi ngươi cần ta ương bướng vô lễ thì ta sẽ trút bỏ sự giả tạo, trở lại một kẻ điên chính hiệu.

Mọi người nghe mà thấy giật mình, đều dùng ánh mắt hết sức ngạc nhiên nhìn kẻ điên này. Thôi Viễn Sơn mới đầu không hiểu, nhưng sau đó lại chậm rãi gật gật đầu. Đôi mắt hẹp dài của Tiểu đạo đồng lại chăm chú nhìn Trần Tiểu Cửu, muốn xem rõ kẻ điên này rốt cuộc điên cỡ nào.

Trần Tiểu Cửu thấy mọi người vẫn mờ mịt không hiểu, không khỏi lắc đầu cười khổ, ta và bọn họ nói những thứ không liên quan để làm gì? Tinh hoa của phá mật mã chính là ở đây, nếu như người nào cũng có thể hiểu thấu được, vậy thì trên đời này làm gì còn có bí mật nữa.

Mục đích ban đầu hắn vượt qua các cửa ải chỉ là vì tên tiểu đạo đồng để đổi lại tin tức của Hồng Hạnh, nhưng hiện tại hắn mơ hồ đoán được thân thế của Thôi gia lão tổ, trong lòng cảm xúc trào dâng, rất vội vàng chỉ muốn nhanh chóng vượt thành công các cửa ải, gặp chân dung thật của Thôi gia lão tổ. Hắn nhíu mày nói với Thôi Viễn Sơn:

- Thôi đại gia, hiện tại ta có thể vào cửa ải thứ năm không?

Thôi Viễn Sơn khẽ mỉm cười nói:

- Công tử vội gì chứ? Ngươi chuẩn bị sẵn sàng chưa?

- Chuẩn bị cái gì?

Trần Tiểu Cửu nhìn xung quanh nói:

- Thang trời ở đâu, chúng ta mau lên đi.

Thôi Viễn Sơn thần bí nháy nháy mắt, vỗ tay ba lần, đột nhiên mười ngọn nến trên cao đột nhiên tắt đi, Trích Tinh lầu to lớn biến thành cả một vùng đen kịt, các giai nhân hoảng sợ kêu lên, tiếng kêu thê lương vọng lại hồi lâu không dứt.

Trần Tiểu Cửu nhìn xung quang bốn phía, cả một màu đen kịt, trong lòng thầm nghĩ Thôi đại gia lại cố làm ra vẻ huyền bí, không để ý đến tiếng bánh xe cắn hợp vào nhau vang lên bên tai.

- Ka ka ka ka...

Loại âm thanh như mài răng này kết hợp với tiếng kêu chói tai của giai nhân khi nghe khiến người ta sợ sởn tóc gãy, nổi da gà.

Thật lâu sau, mười ngọn nến phía trước đột nhiên sáng lên, giải thoát sự sợ hãi trong lòng mọi người.

Trần Tiểu Cửu nhìn về phía trước, bức rèm màu đỏ vốn treo trên không trung đã biến mất không thấy, nhưng lại đập vào mắt lại là một bức tường đá cao lớn.

Thôi Viễn Sơn cất cao giọng nói:

- Đây là cửa ải thứ năm "thạch cung", qua được cửa ải này, cần phải trong thời gian hai canh giờ.

Trần Tiểu Cửu chậm rãi đi lên, dùng tay nhẹ nhàng đập vỗ vào tường đá, bức tường truyền ra âm trầm đục, có thể thấy là vô cùng dày nặng, rất khó di chuyển, sức người không thể phá hỏng được.

Trên tường đá lại có bảy chiếc cửa đá vừa nặng vừa dày, đã lâu lắm rồi, dường như chưa từng mở ra lần nào.

Thôi Viễn Sơn nhìn ánh mắt kì dị của mọi người, trong lòng thấy bất đắc dĩ, ông đi đến bên Trần Tiểu Cửu, chỉ vào tường đá nhỏ giọng nói:

- Trần công tử, vừa rồi nói qua với ngươi, ta sở dĩ không có cách nào mời Lão tổ tông ra, chính là bởi vì cửa ải thứ năm này – "thạch cung". Phía sau bức tường này, còn có một thạch trận bày chi chít các chòm sao, ta đã hao hết tâm lực, ngay cả cửa đá này cũng không mở được ra, sao mà mời được Lão tổ ra chứ?

Trần Tiểu Cửu điềm tĩnh gật gật đầu nói:

- Chỉ cần qua được cửa ải này là có thể thấy được chân dung thật của Lão tổ sao?

Thôi Viễn Sơn gật gật đầu nói:

- Đúng vậy, Lão tổ ở phía sau thạch trận, chỉ cần xông qua thạch cung, hiển nhiên có thể nhìn thấy chân dung thực của Lão tổ.

- Nếu như vậy, ta sẽ thử xem.

Trần Tiểu Cửu đi qua bảy chiếc cửa đá, thấy trên cửa viết:

- Bá ấp kỳ thi, Khương Tử Nha, Bỉ Can, Cơ Phát, Đát Kỷ, Hoàng Phi Hổ, Trụ Vương.

Trần Tiểu Cửu thấy những tên húy thân thiết như vậy, ánh mắt tràn đầy ý cười.

Thôi Viễn Sơn không biết vì sao, kinh ngạc nói:

- Công tử cười gì vậy? Lẽ nào công tử biết hàm ý của những chữ này? Ta nghĩ đi nghĩ lại, cũng không hiểu được Lão tổ tông rốt cuộc là có dụng ý gì?

Trần Tiểu Cửu đi đến chỗ chiếc cửa đá thứ nhất, giơ tay ra sờ vào mười chỗ hình vuông rộng một tấc nổi lên ở trên tường đá, hiểu ý cười nói:

- Mặc dù người khác không biết, nhưng ta là một kẻ điên, lờ mờ lại có thể đoan được hàm nghĩa trong đó.

Thôi Viễn Sơn ánh mắt đẫm lệ, lộ ra vẻ vui sướng nói:

- Nếu công tử biết những chữ này, thì đương nhiên có thể mở được cửa đá ra.

Trần Tiểu Cửu khẽ mỉm cười nói:

- Những chữ này mặc dù ta biết, nhưng không liên quan nhưng đến cửa đá. Muốn mở chiếc cửa đá này ra, cũng không phải khó, thức ra Thôi gia Lão tổ đã đưa ra cách rồi.

- Cách gì? Sao ta lại không biết?

Thôi Viễn Sơn kinh ngạc nói.

- Câu đố ở cửa ải thứ tư vừa rồi là gì?

Trần Tiểu Cửu xảo quyệt cười nói:

- Theo ý ta, đáp án của câu đố ở cửa ải thứ tư này chắc chắn là cách để mở cửa đá ra.

Thôi Viễn Sơn nghe mà cảm thấy vô cùng mơ hồ, vò đầu nói:

- Trần công tử vì đâu mà lại khẳng định như vậy?

Các tài từ cũng không hiểu, ai nấy đều lắc đầu.

Trần Tiểu Cửu mỉm cười nói:

- Chỉ là hiểu ý, không thể nói truyền, ta có thể nhìn thấu rõ mọi thứ, chỉ bởi vì ta là một kẻ điên khiêm tốn. Cho dù ta nói cho các ngươi biết, các ngươi cũng không lý giải được.

- 09876 Trần Tiểu Cửu lẩm bẩm đọc đi đọc lại hàng số này, hắn có một đầu óc liên tưởng phong phú, không thì sao mà trở thành đặc công phá mật mã của quốc gia được chứ? Những thứ không có căn cứ, chưa chắc không có nguyên nhân, trong tiềm thức hắn đã cảm nhận được, những con số giống như mật mã này nhất định có liên hệ đến thạch cung.

Mười ô vuông một tấc nồi lên ở trên tường đá xếp thành hàng ngay ngắn, dương như đang vẫy hắn, cái này chắn chắn là hàm ý từ 0 đến 9, hắn khẽ mỉm cười, cẩn thận theo thứ tự dãy số "09876" ấn từ trái sang phải.

Mọi người thấy bộ dạng tự tin như vậy của hắn, trong lòng đều ngạc nhiên thán phục không hiểu, nhưng đợi một hồi lâu, cánh cửa đá vẫn đóng chặt như cũ, không hề có chút âm thanh chuyển động nào.

Tài tử giai nhân đều lộ ra nụ cười khinh miệt.

- Trần công tử? Không phải ngươi nghĩ ra cách gì rồi sao? Cửa đá vì sao không mở ra?

- Trần công tử, lẽ nào ngươi đang nói khoác? ...

Trong lòng tiểu đạo đồng là sốt ruột nhất, hắn ngẩn ngơ nhìn ngón tay của Trần Tiểu Cửu, căng thẳng đến mức toát mồ hôi ướt đẫm cả người.

Dựa vào võ công tái thế của hắn, lên trời xuống đất, không gì làm không được, duy nhất đối với thạch cung được tạo ra từ đá này là không thể làm gì được. Nhưng khi nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt Trần Tiểu Cửu, trong lòng hắn khẳng định, tên tiểu tử thối cố ý làm thần bí này nhất định có cách mở ra.

Thôi Viễn Sơn hơi nghi ngờ nhìn vẻ mặt đầy tự tin của Trần Tiểu Cửu nói:

- Trần công tử, cánh cửa đá này vì sao... Vì sao vẫn chưa mở ra, ngươi... Ngươi khiến lão phu sốt ruột quá.

Trần Tiểu Cửu thong thả mỉm cười nói:

- Thôi đại gia, ta có một yêu cầu thế này, không biết Thôi đại gia có thể đồng ý không?

- Mời công tử nói.

Thôi Viễn Sơn kinh ngạc nói.

- Các vị tài tử giai nhân đến từ khắp nơi, nhưng lại đều phải dừng lại ở cửa ải đầu tiên, không có cách đích thân cảm nhận được chỗ thần kì của lầu Trích tinh, nếu tanh mở được cửa đá này ra, sẽ mời các vị tài tử cùng đi vào thạch cung này, cảm nhận sự bày bố trận địa kì diệu của Thôi gia Lão tổ tông, mọi người thấy thế nào?

Các tài tử sau khi nghe xong, đôi mắt lóe sáng, hoan hô vỗ tay cao giọng nói:

- Trần công tử, vẫn là công tử hiểu được chỗ khó của bọn ta, câu nói này của công tử nói trúng tâm ý của chúng ta rồi.

- Thôi đại gia, ngài hãy phá lệ khai ân đi, cho chúng ta vào đi mà.

- Thôi đại gia...

Thôi Viễn Sơn bất đắc dĩ cười nói:

- Chỉ cần Trần công tử có thể mở được cửa đá, thì sẽ cho các ngươi cảm nhận một chút sự kì diệu của thạch cung.

Các tài tử lớn tiếng reo rò nói:

- Trần công tử, Thôi đại gia đã đồng ý rồi, ngươi mau nghĩ cách mở cửa đá đi!

- Chuyện này thì khó gì.

Câu nói này Trần Tiểu Cửu khiến mọi người thán phục trầm trồ, trong lòng mừng rỡ, vẻ mặt hào hùng nói:

- Thực ra đây là hai mật mã song song, vừa rồi ta đã giải ra một nửa.

Hắn vừa nói, vừa theo dãy số "09876" ấn ngược lại một lần từ bên phải sang trái.

Sau một lát, dưới ánh mắt sốt ruột tha thiết của mọi người, bảy cửa đá cọt kẹt...cọt kẹt... mở ra, bên trong cánh cửa cả một vùng đen tối.