Chương 222: Chương 222: Thời khắc kinh hồn!

Trần Tiểu Cửu quả thật bị tiểu đạo đồng dạo phải kinh sợ, lúc đó lẳng lặng ngồi xuống chỗ đó, trong đầu hiện lên hình ành thế cờ " Thất tinh tụ hội", mỗi một quân cờ trong thế cờ đó dường như đều mọc thêm tay chân vậy, trong đầu hắn những quân cờ này đi những nước nào đều nằm trong sự khống chế của hắn, lúc thì những quân cờ đi nhanh thần tốc, lúc thì án binh bất động. Một lát sau, trong đầu bỗng thay đổi một bộ mặt...

Tuy hắn ngồi ở đó không động đậy gì, trong đầu hoàn toàn nhập vào một trạng thái rất nhanh nhậy, nhập vào trạng thái quên bản thân và ngoại cảnh, ánh mắt chăm chú hồn nhiên, vô cùng trong sáng không có chút tạp niệm nào. Bộ dạng này như thâm nhập vào một cảnh giới tự nhiên không hề có người vậy, hoàn toàn nhập vào thế không bị tạp niệm của thế giới bên ngoài.

Mọi người đều cảm nhận được một không khí rất hồn nhiêu tươi tắn, tài tử giai nhân đều nín thở ngưng thần, không còn cảnh cãi cọ ầm ĩ nữa rồi, tất cả đều sợ rằng mình sẽ làm ảnh hưởng tới không khí thuần khiết này.

Tiểu thử đồng khẽ ngẩng đầu lên, mỉm cười, đôi mắt đẹp như gợn sóng, ngẩn ngơ nhìn vẻ đang suy tư của Trần Tiểu Cửu, trong đầu lóe lên từng đợt kinh ngạc. Nàng đột nhiên phát hiện khi Trần Tiểu Cửu nhập vào trạng thái vô ngã này, thần thái yên tĩnh thuần khiết này, trong chốc lát đã thâm nhập vào trái tim được canh phòng nghiêm ngặt của nàng, rồi hòa quện với sự dịu dàng của trái tim nàng, cứ đan vào nhau không chịu rời khỏi.

Cảm nhận được những tình cảm có chút vi diệu này, nụ cười trên khuôn mặt nàng cười tươi tắn, có chút ửng đỏ, giống như một đóa hoa hồng kiều mỹ diểm lệ vậy.

Thần sắc của Viên Tử Trình vẫn cứ lạnh như băng, Trần Tiểu Cửu nhập vào trạng thái suy tư tĩnh mịch, hắn thấy khinh thường không thèm để ý, ánh mắt đầy vẻ lạnh lùng, không ngừng lướt qua người Trần Tiểu Cửu và tiểu thư đồng, trong lòng thấy thần cơ diệu đoán của Thiếu chủ càng thêm sùng bái, hừ... có Thiếu chủ bày mưu tính kế, thì lo gì nghiệp lớn không thành chứ?

Trong không khí yên tĩnh vi diệu này, một canh giờ đã trôi qua, đám tài tử đang chìm vào sây mê, bóng dáng của Thôi Châu Bình xuất hiện làm phá vỡ vẻ yên tĩnh hiếm có này.

Ánh mắt của mọi người lập tức bị hút vào, chỉ thấy quần áo trên người hắn xộc xệch, cổ ái bị rách một miếng lớn, tay áo cũng bị rách một nửa, nhìn dáng vẻ vô cùng lôi thôi và bề bộn.

Thấy cảnh tượng này, mọi người đều khẽ thì thầm với nhau, trào phúng và nói móc không dứt.

Lúc Thôi Châu Bình lôi Thôi Tư Quý vào trong phòng, muốn mây mưa với hắn, đã xả những ngọn lửa trong lòng, không ngờ Thôi Tư Quý lại không hề tỏ ra nhu nhược mềm yếu như thường ngày mà phối hợp với hắn, trong lúc bức bách hắn chỉ còn cách dùng sức mạnh, nhưng không biết chuyện gì xảy ra, bản thân đột nhiên mắt tối sầm lại, rồi hôn mê bất tỉnh.

Vừa tỉnh dậy, dục vọng đang như lửa đốt trong người bỗng tiêu tan hết, nhưng hắn cũng không cảm thấy bình tĩnh và vui sướng gì, trong đầu cứ phảng phất hình ảnh mất mặt trước đám tài tử, lúc này chỉ muốn tìm một cái hố nào đó rồi nhảy xuống thôi.

Đây là sự nhục nhã vô cùng, tất cả những thứ này nguyên do vì sao đây?

Tất cả, tất cả những thứ này, đều do tên Trần Tiểu Cửu dựng lên cả, nếu không phải hắn, thì làm sao ta có thể bị nhục nhã như vậy chứ?

Hiện giờ hắn đã bị thù hận bao trùm tất cả rồi, nhưng đột nhiên hắn không thể ngờ được rằng chén hương trà đó lại do chính bản thân hắn khởi xướng ra. Lúc này vẻ điên dại lúc trước cũng đã trầm tĩnh lại, đôi mắt đỏ bừng lên, lóe lên một tia tức giận ngập trời, hắn nhìn đám tài tử một cách đầy lạnh lùng, trong mắt chứa đầm sự hận thù, nhìn tới khi đám tài tử không còn dám xì xào nữa thì mới thôi.

- Sợ quá... hắn...hắn định làm gì với đại ca ca sao?

Tiểu thư đồng chỉnh lại quần áo rồi khẽ nói với Viên Tử Trình.

Vương Tử Trình vẻ khinh khỉnh cười, nói:

- Có ta ở đây, ai có thể hại được hắn chứ?

Đúng lúc đó, từ trong tay áo Thôi Châu Bình rút ra một con dao găm sắc bén, giống như một con chó dại lao vào Trần Tiểu Cửu, dường như chỉ có Trần Tiểu Cửu chết thì vết thương trong lòng hắn mới vơi đi được.

Một cảnh tưởng vô cùng nguy hiểm vậy, quả thật rất bất ngờ, Thôi Viễn Sơn già cả sức yếu, tuy trong chốc lát phát hiện ra điều nguy hiểm này, nhưng cũng không kịp để ngăn Thôi Châu Bình lại, lão kêu lên một tiếng: Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn - Nghịch tử, không được vô lễ!

Đầu óc Thôi Châu Bình đang đầy thù hận làm sao để ý những lời lão nói chứ, vẫn chứ lao về phía Trần Tiểu Cửu mà đâm tới, mọi người đều không kịp trở tay.

- Đại ca ca...

Tiểu thư đồng sợ hãi thất sắc, kêu lên một tiếng kinh hãi, nước mắt bắt đầu tuôn ra.

Đám tài từ nắm chặt tay nhau làm hàng rào, không ai muốn ở một thánh địa như Trích Tinh Lâu này lại bị thù hận mà nhuốm máu tươi cả.

Trần Tiểu Cửu đã nhập vào trạng thái suy nghĩ, không còn vương vấn đế những gì diễn ra bên ngoài rồi, đối với những hiểm họa trước mắt hắn không thể nào nhận biết được, khó mà tránh được nhát dao oan nghiệt này của Thôi Châu Bình rồi.

Tiểu thư đồng cũng không vội vàng ra tay cứu giúp, vẫn bỉnh thản đứng ở phía chếch chếch với Trần Tiểu Cửu, vẻ mặt nở nụ cười lạnh lùng và khinh khỉnh, cứ nhìn chằm chằm về Thôi Châu Bình vẻ đầy căm hận.

Với thân thủ của hắn, thì có vô số cách để đánh bại Thôi Châu Bình, nhưng hắn không làm như vậy, chỉ có điều hắn chán ghét vinh hoa phú quý, ẩn núp phố phường, đóng vai hãm hại lừa gạt, không chuyện gì là không dám làm, hắn không muốn để bại lộ công phu tuyệt đối của mình.

Ánh mắt hắn liếc nhìn Thôi Tư Quý đứng bên cạnh tiểu thư đồng, với ánh mắt độc đáo và khí chất ở đây, cũng biết rằng trong người Thôi Tư Quý chứa chất đây kịch tình. Nếu hắn ra tay thì có thể phá vỡ được thế nguy hiểm ở đây.

Tiểu thư đồng nhìn xung quanh, hừ một tiếng lạnh lùng, do dù gã đàn ông lạnh lùng này không ra tay cứu giúp, cho dù con dao trên tay Thôi Châu Bình chỉ cách Trần Tiểu Cửu một gang tấc, thì hắn cũng có thể tự tin mà dùng điện quang mà đả bại Thôi Châu Bình, cứu Trần Tiểu Cửu ra khỏi cảnh nguy hiểm này.

Đôi mắt hắn mê ly, vô cùng sắc bén, với thân hình nhanh nhẹn của Thôi Châu Bình đối với hắn mà nói thì cũng chỉ như con ốc sên mà thôi, trong thời khắc lưỡi dao trên tay Thôi Châu Bình đâm vào trước ngực của Trần Tiểu Cửu, hắn nhíu mày lên, liền ra tay.

Chỉ mành treo chuông gió, chợi nghe một âm thanh chói tai, một viên đá vô hình bay từ hàng rào tới, vô cùng mau lệ trúng con dao găm trên tay của Thôi Châu Bình.

Trong lòng tiểu thư đồng cười lạnh lùng, cảm thấy rất hài lòn với những tính toán của mình, cái gã đàn ông máu lạnh này, quả nhiên là vô cùng quan tâm tới Trần Tiểu Cửu.

Viên đá tuy nhỏ, nhưng lực nặng ngàn cân, trúng vào dao găm của Thôi Châu Bình không chỉ dao găm bay lên, ngay cả Thôi Châu Bình cũng bị ngã lăn xuống đất.

Thôi Châu Bình vô cùng đau đớn kêu lên một tiếng, mồm miệng đầy máu me, cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều vô cùng khó chịu, dĩ nhiên không còn lòng dạ nào để suy nghĩ xem rốt cuộc ai đã phá vỡ kế hoạch của hắn.

Tiểu thư đồng trải qua đại bi và đại hỉ, vẻ mặt ửng đỏ, rồi lại ngất lịm, Thôi Tư Quý dường như đã dự liệu được tiểu thư đồng sẽ phản ứng như vậy, rồi nhét một viên hoàn vào miệng nàng.

Mọi người cũng đều cảm thấy cảnh tượng vừa rồi thật kích thích, tay vỗ vào ngực đồng thời nhìn trước nhìn sau, muốn tìm được kẻ nào đã nghịch chuyển càn khôn, trong thời gian như chỉ mành treo chuông mà có thể ra tay cứu Trần Tiểu Cửu được. Nhưng trong sự tìm kiếm đó chẳng cho ra kết quả nào, trong lòng thầm nghĩ rằng đây là ý trời.

Nhưng tiếng nói ồn ào đã khiến Trần Tiểu Cửu từ cõi quên mình trở về hiện tại, hắn có vẻ kinh ngạc nhìn cảnh tượng khó hiểu trước mắt, khi hắn nhìn thấy một con dao găm đang còn lay động cắm trên bàn, và thấy Thôi Châu Bình mặt mày đầy máu me, hắn liền hiểu ra được những sự việc vừa xảy ra vừa nãy.

Hắn cũng không vội vàng ra đấm đã Thôi Châu Bình, trong lòng hắn, Thôi Châu Bình chỉ như một cái cây bèo, không thể coi như một nhân vật lớn được. Còn suy nghĩ của hắn đều đang nghĩ về tiểu thư đồng kia, với sự hiểu biết của hắn về tiểu thư đồng, trong lúc hắn vừa trải qua thời khắc nguy hiểm vừa rồi, thì tiểu thư đồng sẽ lại kích động và sẽ ngất lịm tiếp thôi.

Hắn đi tới chỗ hàng rào, liền thấy tay tiểu thư đồng đang vịn vào hàng rào, toàn thân không còn chút sức lựa nào ngồi xuống ghế, mặt mày tái mét, đôi lông mày nhíu lại, trong ánh mắt lóe lên ánh hào quang, rồi nhìn chằm chằm vào hắn, dường như vẫn đang nghĩ tới cảnh tượng nguy hiểm vừa rồi.