- Thật sự như thế?
Trần Tiểu Cửu kinh ngạc đến há hốc mồm.
- Con người Thạch Đầu Trù dã tâm rất lớn, y có ý tiến quân vào kinh doanh sòng bạc, nhưng dưới sự tiến công từng đợt của ta mà không thể thành, thất bại rút lui, vì vậy mà trong lòng oán hận ta, y tâm tính hiểm ác, liền lẳng lặng phá hoại, âm thầm kết bạn với nhị đệ ta, giả vờ thân thiết, đến mức không có gì không nói với nhau được!
- Làm sao huynh biết?
Trần Tiểu Cửu ngạc nhiên nói.
- Rất nhiều ông chủ phía sau các tửu lầu đều là do ta âm thầm quản lý!
Phan Tường cười bất đắc dĩ nói:
- Thạch Đầu Trù luôn đợi lúc nhị đệ ta uống say, liền thổi gió châm ngòi, nói gì đó một núi không thể có hai hổ, một nước sao có thể có hai vua? Còn nói thế lực ta dần lớn mạnh, một mình nắm quyền, sau này sẽ không còn những ngày yên lành cho nhị đệ, hừ…, thị phi đáng sợ, lòng người hiểm ác!
- Thạch Đầu Trù quả nhiên là người có dã tâm!
Trần Tiểu Cửu nghe đến đây, trong lòng thở dài nói.
Vẻ mặt Phan Tường sa sầm:
- Bản tính nhị đệ ta không tệ, chỉ là tính tình nóng nảy, lòng đố kị hơi lớn, nhưng có tên Thạch Đầu Trù kia thị phi sau lưng, nhị đệ càng bị quyền thế che mắt, âm thầm phát sinh ý nghĩ hại ta!
- Tính ra, lần này đã là lần thứ ba ta trải qua khảo nghiệm sinh tử, hai lần trước cũng đều dựa vào võ công cao cường của Tam thúc mà không có chuyện gì.
Phan Tường vẻ mặt cảm kích nói:
- Lần này nếu không phải trùng hợp có Trần huynh ra tay tương trợ, sợ rằng bây giờ ta đã xuống suối vàng rồi!
Trần Tiểu Cửu nháy mắt, lời nói khiến người ta kinh hãi:
- Phan huynh có từng nghĩ đến, xử lý nhị đệ của huynh đi, huynh càng có thể an tâm, không phải lo nữa?
- Như vậy sao được? Tình huynh đệ, sao có thể giết chóc lung tung, Phan Tường ta thà để nhị đệ phụ ta, ta cũng không phụ nó!
Phan Tường nghiêm túc nói:
- Hơn nữa, nhị đệ ta chỉ là một công cụ bị Thạch Đầu Trù lợi dụng, người thật sự muốn hại ta là cái tên đểu Thạch Đầu Trù kia! Sao có thể vu oán giá họa lên người nhị đệ chứ?
Trần Tiểu Cửu vỗ tay vui vẻ nói:
- Phan Tường, ngoại trừ bề ngoài gian thương của huynh, bên trong quả nhiên là người đàn ông trọng tình trọng nghĩa, thật khiến ta kính nể!
- Nhưng bây giờ Tam thúc đã trọng thương bỏ trốn, ta nghĩ chắc cũng không quay trở lại, chỉ sợ ta sau này lành ít dữ nhiều thôi!
Phan Tường lắc đầu thở dài nói.
Trần Tiểu Cửu nhìn lên mặt trăng thê lương, một chút hàn quanh chiếu xuống, vô cùng đẹp đẽ, hắn đột nhiên hỏi:
- Phan huynh, ta có một kế có thể giúp huynh giải quyết khó khăn này!
Phan Tường nghiêm túc chú ý, bước lên nắm lấy bả vai hắn, hai mắt thâm thúy, kích động kêu lên:
- Trần huynh, huynh có tài kinh thiên động địa, nếu chịu giúp ta, nhất định có thể qua được kiếp nạn này! Phan gia ta cơm no áo ấm, gia lớn nghiệp lớn, vàng bạc đồng sắt đối với ta như mây trời, nếu huynh có thể giúp ta gia đình hòa thuận, huynh đệ tốt đẹp như xưa, cái gì ta cũng có thể đáp ứng với huynh!
Trần Tiểu Cửu thấy cảnh này, vô cùng cảm động, khẽ cười:
- Kế này chia làm hai phần, một là đối phó tạm thời, hai là trị tận gốc, với tình thế bây giờ, cần phải đối phó tạm thời trước, trị tận gốc thì từ từ chuẩn bị!
- Trần huynh cứ nói, xin chăm chú lắng nghe!
- Phan An bản chất không xấu, chỉ là lòng dạ hẹp hòi, ganh ghét nhưng không ác ý, tình nghĩa giữa huynh đệ hai người vẫn còn, chỉ là bị kẻ gian ly gián, xúi bậy thôi! Bây giờ ta có một kế, lấy tình công kích tình, hóa giải thù hận và hiềm khích giữa hai người, khiến huynh đệ hai người tốt đẹp như xưa!
- Lấy tình công kích tình?
Phan Tường nghi ngờ không hiểu, Trần Tiểu Cửu ghé vào tai hắn nhẹ nhàng chỉ điểm, Phan Tường nghi ngờ không yên nói:
- Kế này thực hiện được sao?
- Đương nhiên, đây vốn là diệu kế để biến thù thành bạn!
Trần Tiểu Cửu dõng dạc nói.
- Kế này nếu có thể thành công, Phan Tường ta nhất định sẽ báo đáp hậu hĩnh!
Phan Tường vẻ mặt vui sướng, hứa chắc nói:
- Trần huynh nếu cần vàng bạc, ta nhất định sẽ hết sức giúp đỡ.
- Người làm ăn nói chuyện làm ăn, làm việc nhân nghĩa sẽ không nhường ai!
Trần Tiểu Cửu cười gian tà nói:
- Phan huynh, bạc vàng ta cũng không cần dùng đến, huynh tặng ta hai trăm con thuyền lớn là được.
- Hai trăm con thuyền lớn?
Phan Tường thở ra một hơi, đột nhiên hiểu ra nói:
- Trần huynh quả nhiên đúng như lời đã nói trong tửu lầu, muốn phân một phần với Long Đại, tranh giành tuyến đường thủy vận này sao?
- Tất nhiên!
Trần Tiểu Cửu lớn tiếng tự tin nói:
- Ta bây giờ muốn người có người, muốn thương có thương, duy nhất chỉ thiếu thuyền thông thương. Cho dù ta có vàng bạc, nhất thời cũng không thể mua được thuyền lớn, Phan huynh học rộng biết nhiều, giao du rộng khắp, chỉ cần chuẩn bị tốt các thuyền lớn đó cho ta, chính là đã giải nguy nan cho ta rồi!
Sau khi Phan Tường nghe xong, ngẩng đầu lên trời, cười nói:
- Trần huynh, huynh và ta quả nhiên là người có duyên, dưới quyền quản lý của ta ở Mai thành vừa khéo có một xưởng làm thuyền, mọi thứ đều đủ, chỉ cần ta truyền lệnh xuống một tiếng, liền có thể trong vòng một tháng, làm được một trăm thuyền lớn!
- Không ngờ lại trùng hợp như thế, sản nghiệp ẩn phía sau của Phan Tường quả nhiên kinh người!
Trần Tiểu Cửu nói.
- Ta cũng từng muốn tiến quân vào thủy vận, cho nên mới bố trí thế này, chỉ là Long Đại có thế mạnh, nên chỉ có thể chờ đợi. Bây giờ Trần huynh nhanh chân đến trước, ta tất nhiên sẽ nhượng bộ lui binh, hộ tống cho Trần huynh, sau này nếu Trần huynh phát đạt rồi, ta sẽ báo cáo gia phụ, bán rẻ xưởng đóng tàu cho huynh, giúp huynh một tay!
- Bán cho ta thì được, báo cáo Phan đại chưởng quỹ thì không cần đâu, nếu lão hồ ly phụ thân huynh biết được chuyện này, nói không chừng lại cố tình làm khó!
Trần Tiểu Cửu bất đắc dĩ nói.
Phan Tường nghe vậy lắc đầu cười khổ.
Trần Tiểu Cửu lại nói:
- Huynh giúp ta ổn định tuyến đường thủy vận này, đợi ta nghỉ ngơi lấy sức, nhất định sẽ hết sức tương trợ, giúp huynh lật đổ Thạch gia, triệt để giải quyết mối lo này cho huynh!
- Lời này thật chứ?
Phan Tường vui mừng kinh ngạc nói.
- Đương nhiên! Huynh và ta liên minh, liền vô địch mọi hướng!
Trần Tiểu Cửu khí thế hăng hái, nghiêm túc nói:
- Hàng Châu tương lai, sợ rằng sẽ không còn là thiên hạ của tứ đại gia tộc nữa!
Phan Trường sửng sốt:
- Ý của Trần huynh là… Trần Tiểu Cửu vỗ lên vai hắn, tao nhã cười nói:
- Hàng Châu trong tương lai, chỉ có ba đế quốc thương nghiệp tồn tại, đó chính là Chu gia, Phan gia và Trần Tiểu Cửu ta!
Phan Tường nghe xong liền hít vào một hơi lạnh: Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn - Ý của Trần huynh là, Thạch gia, Lý gia đều không được tồn tại nữa?
- Chuyện này đâu có gì kì lạ?
Trần Tiểu Cửu lạnh lùng nói:
- Thạch gia xem huynh là địch, tất nhiên phải biến chúng trở lại nguyên hình, mà Lý gia, đắc tội với Trần Tiểu Cửu ta, hừ… Ta là tiểu nhân có thù nhất định phải báo, nhất định phải đem cái hận này nhổ tận gốc, không để lại một chút hậu họa nào!
Phan Tường nhìn vẻ mặt kiên nghị của Trần Tiểu Cửu, thở dài tự đáy lòng:
- Trần huynh chí hướng cao xa, Phan Tường ta tự thấy không bằng, lúc huynh san bằng Lý gia, ta nhất định ra tay tương trợ!
- Một người hảo hán giúp ba cái, có Phan huynh tương trợ, mã đáo thành công!
Trần Tiểu Cửu và Phan Tường bốn mắt nhìn nhau, cười ha hả.
Hai người trở lên xe, Trần Tiểu Cửu trêu chọc nói:
- Tam thúc bị thương bỏ chạy, không người lái xe, cũng may còn có phu xe ta ở đây!
Phan Tường cười, vội vàng tiến lên trước giành lấy roi da nói:
- Có thể lái xe cho Trần huynh, thật là một việc vinh hạnh!
- Phan huynh cương quyết như vậy, ta đành nghe theo vậy!
Trần Tiểu Cửu nằm lên xe, trong đầu nghĩ đi nghĩ lại, vô cùng mệt mỏi, liền ngủ say!
Phan Tường đưa Trần Tiểu Cửu đến Chu gia, đánh xe rời đi. Trần Tiểu Cửu ngủ say sưa trên đường, lúc này tinh thần tỉnh táo, không hề buồn ngủ. Đêm khuya tĩnh lặng, ánh trăng như nước, gió đêm lạnh lẽo thổi bên tai, vô cùng mát mẻ.
Hắn đi dọc theo con đường đá xanh, nhàn nhã đi về hướng hậu hoa viên, xa xa đã thấy Chu Mỵ Nhi mặc trang phục Mãn tộc màu xanh, đứng trong bụi hoa, đúng là người đẹp hơn hoa, khuynh quốc khuynh thành.
Nhị tiểu thư này lại tái phát bệnh gì, sao nửa đêm không ngủ, vô duyên vô cớ chạy tới hoa viên phơi trăng thế này?
Hắn nấp sau một cái núi giả, đang chăm chú nhìn cảnh tượng tuyệt đẹp này, nhìn khuôn mặt xinh đẹp huyền ảo của nàng, trong lòng bất giác phát sinh kích động muốn ôm nàng vào lòng.
Lúc này, hắn thấy Chu Mỵ Nhi đang nhìn trăng sáng, ngẩng đầu thở dài nói:
- Cảm thì hoa tiên lệ, hận biệt điểu kinh tâm...
Trong đôi tay nhỏ còn đang cầm một bó hoa tươi, nàng nhìn chăm chú thật lâu sau rồi bỗng nhiên gắt gỏng:
- Không phải chỉ là một bó hoa nát sao? Có gì quý hiếm đâu, ta đạp nát ngươi!
Nàng vừa nói vừa ném hoa tươi xuống đất, dồn dập giẫm lên, khiến hoa tươi tan nát cả.
Giẫm lên, giẫm lên, nàng đột nhiên ngồi xổm xuống, khóc nức nở:
- Tiểu Cửu thối, đại dâm tặc, chỉ biết… biết ức hiếp ta, ngươi không biết… biết ta là nhị tiểu thư sao? Ta… ta mà độc ác, thì… thì cho người đi dọn phân đi!
Tiếng khóc kia trầm thấp, uyển chuyển, dưới ánh trăng như hát như kể chuyện, làm người ta vô cùng đau lòng!
Cô nàng này, chẳng lẽ đang diễn xuất vở kịch dưới trăng nhớ chồng? Trần Tiểu Cửu kinh ngạc không hiểu, không ngờ là nhị tiểu thư lại nửa đêm không ngủ, chạy đến đây mắng hắn.
Nàng khẽ giọng khóc nức nở một lúc lâu, đứng dậy trở lại, chậm rãi đi về hướng khuê phòng, ánh trăng càng làm lộ rõ bóng dáng hoàn mỹ không tì vết của nàng, có chút cô đơn và bất lực mà không thể nào diễn đạt thành lời.
Haiz… Dưới bề ngoài kiên cường của nàng, vẫn mong đợi người khác che chở và quan tâm, Trần Tiểu Cửu ngóng theo hình bóng nàng một lúc lâu, cho đến khi hoàn toàn biến mất vào trong bóng đêm.
Hắn nghĩ ngợi nhanh chóng, nghĩ ra một phương pháp để lấy lòng nhị tiểu thư.