Chương 20: Chương 20: Ngẫu hứng đối thơ
  • Cái này không được hay cho lắm.

Trần Băng do dự nói. Nói về thơ ca gì đó thì quả thực hắn không biết, tuy trí nhớ của hắn rất tốt, chỉ số thông minh cũng tương đối cao, có khi còn gọi là biến thái nữa ý, ngay cả dùng bộ máy tính để phân tích chỉ số thông minh của Trần Băng thì cũng khó mà chuẩn xác được. Nhưng thơ ca thì không liên quan tẹo nào tới trí thông minh cả, cái đó chỉ cần ý cảnh và linh cảm, nói thẳng ra là cần phải " Ngộ", cho dù học táo lý hóa có mù tịt đến đâu nhưng về văn học thì cũng có ối người nổi tiếng nổi danh đó chứ. Nhưng nếu để hắn học thuộc thơ, thì đúng là có liên quan tới trí thông minh, trí nhớ, đầu óc của Trần Băng như một bộ máy tính cấu hình cao vậy. Với trí nhớ của Trần Băng, đã từng đọc lướt qua rất nhiều lĩnh vực, nên để học thuộc thơ ca thì cũng chỉ là con tép mà thôi, những thơ Đường, thơ Tống rồi thơ Nguyên, đều nằm hết trong não hắn rồi, hoàn toàn cũng chẳng phải ôn tập làm gì, khi cần vẫn có thể nhớ từng câu từng từ.

Hàn Mặc Tuân thấy Khổng Nghi Tần đứng đó kích động, cũng thấy tức giận, thấy lão Khổng này, ngày ngày chỉ lúc nào cũng ngâm gió ngợi trăng, thương xuân thu buồn, trong đầu lúc nào cũng nhớ nhung tới mỹ nữ hoa lầu, dù sao cũng chỉ là một văn nhân trong phạm vi tình ái yêu đương mà thôi, trong lòng thấy không coi lão Khổng ra gì, liền mỉm cười nói với Khổng Nghi Tần:

- Khổng phu tử không ngờ lại có hứng như vậy, chi bằng lão và vị Trần công tử này cùng làm thơ cho vui, thơ ca của Khổng lão tử cũng rất nổi tiếng, chắc thêm một vài câu vế tiếp theo chẳng thành vấn đề gì.

Thường ngày Khổng Nghi Tần và Hàn Mặc Tuân cũng đấu đá nhau, cũng biết lão Hàn này văn thơ lai láng, có sở trường về viết thơ văn đối đáp, khí thế rất ghê gớm, rất có âm yêu sát phạt quyết đoán, nhưng mình thì là một văn sĩ chỉ thiên về nam nữ hoa lâu, nên văn thơ có vẻ đối lập nhau, nhưng nếu luận trong ý cảnh thì cũng sàn sàn nhau thôi, khó phân thấp cao.

Bây giờ Hàn Mặc Tuân đang có ý muốn thử tài văn chương của Khổng Nghi Tần, đương nhiên Khổng Nghi Tần không hề cự tuyệt rồi, lúc đó liền xem qua một lượt rất tỉ mỉ vế thơ trước, trong lòng không khỏi toát mồ hôi hột, thầm than rằng, lão tiểu tử này đúng là cũng có vàn phần công lực đó chứ. Vế trên đề rằng:

Nam nhi hùng trí phá biên quan.

Ngựa chiến phong hành ngập trời xanh.

Đây là cảnh miêu tả quân nhân đang tỏ chí khí và quyết tâm trên sa trường, tuy chỉ có hai câu ngắn ngủi đó thôi, nhưng cái ý của nó còn kéo dài ngàn dặm, trong đó ẩn chứa cả một thiên hạ, dựa vào cảnh giới này thì đúng là vượt quá phạm vi thực tế rồi, hoàn toàn là ngộ tính của tâm linh, đây không phải là những hứng thú vụt lên ngâu nhiên đâu, rõ ràng là những vần thơ này đã từng ngẫm nghĩ suy sét rât lâu rồi, cái tên lão tiểu tử Hàn Mặc Tuân đáng ghét này, lão cố ý giả ngây giả ngô để hạ uy thế của ta chứ gì.

Khổng Nghi Tần ung dung lắc lư đầu, lão vốn không có sở trường về làm thơ vế như vậy, hơn nữa cảnh giới của câu thơ này quá cao siêu, khí độ như những ngọn núi mờ mờ ảo ảo. Lão định thần lượn lờ quanh thư phòng vài vòng, nghĩ được vài câu nối vế, định viết vào, nhưng lại cảm thấy ý tứ không đủ độ, rồi lại ngoảnh đầu lại ngẫm nghĩ, bỗng nhiên linh cảm lại tới, lại định cầm bút lên viết, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không được hoàn mỹ cho lắm, lại đặt bút xuống, tiếp tục ngẫm nghĩ, thi thoảng lại lầu bà lầu bầu, tự như tên ngốc vậy.

Vẻ mặt Hàn Mặc Tuân mỉm cười, dương dương tự đắc uống một ngụm trà, cũng chẳng thèm đảo mắt nhìn mặt mày ướt đẩm mồ hôi của Khổng Nghi Tần lấy một cái, trong lòng không khỏi hừ lạnh lùng, để cho lão tiểu tử như ngươi còn dám cậy tài khinh người nữa không, ngẫu nhiên ta mới nghĩ ra được hai câu thơ tuyệt diệu như vậy, còn vế sau tới tận bây giờ ta còn chưa tìm ra được câu này để hợp vế nữa là, đang định xem xem tài năng của lão tiểu tử ngươi thế nào nào, thử xem lúc nữa ngươi có viết ra được vế sau không?

Đôi mắt của Trần Băng cứ trừng mắt nhìn Khổng Nghi Tần, không biết tự bao giờ lão tiểu tử này lại giống như một con khỉ đi đi lại lại khắp thư phòng này chứ, hơn nữa càng lượn lờ càng nhanh hơn, lẽ nào cái vế sau khó như vậy sao? Hắn đi tới bên án thư xem, thấy nét chữ rất ngay thẳng, nhìn thì nét chữ đẹp đó, nhưng trong những nét chữ đó nhìn ra được sự cổ quái tử khí, quả thật nét chữ như nét người. Nhìn thấy câu thơ không khỏi lạnh hết người, với trí thông minh và ngộ tính siêu cường của hắn, cũng nhận thấy trong đó có manh mối gì đó. Hắn ngẩng đầu lên nhìn thấy vẻ amwtj tự cao tự đắc của Hàn Mặc Tuân, rồi lại nhìn Khổng Nghi Tần cứ lượn lờ khắp thư phòng này, trong lòng không khỏi buồn cười, hai lão này, đấu đá nhau như cơm bữa vậy, thần tiên chiến đấu thì đừng có hại tới người vô tội nhé, mình vẫn nên tránh ra xa là hay nhất.

Song Nhi cũng là người được đọc qua sách thánh hiền, rồi lò dò đi tới bên cạnh Trần Băng, lúc này cũng đã quên tình cảnh khó xử trước kia rồi, nhìn câu thơ đó, ngẫm nghĩ tỉ mỉ, cũng cảm thấy hàm ý cao sâu, không khỏi khẽ lè lưỡi ra, rồi khẽ mỉm cười nói với Trần Băng:

- Công tử, người có đối được vế sau không?

Song Nhi mỉm cười, nhưng nhìn bộ dạng vẫn còn thẹn thùng lắm, Trần Băng thấy vẻ mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Song Nhi, trong lòng thấy vô cùng lẳng lơ, quả thật cũng muốn vuốt ve một chút, để cảm nhận sự mềm mại mịn màng đó, một cô gái đáng yêu như vậy, đúng là khiến người khác thèm muốn à. Mình nhất định phải làm theo những gì Khổng Nghi Tần dạy bảo, sớm muốn gì cũng học được ba mươi sáu kế để ngắt được hoa tươi, để từ biệt đời trai tân của mình, trong lòng Trần Băng thầm thề, nhìn Song Nhi nói:

- Tiểu Song Nhi, nếu ta mà học được những kế đó, thì nàng nhất định phải đồng ý với ta một việc nhé?

Tim Song Nhi đập thình thịch, chớp chớp rồi hỏi Trần Băng:

- Công tử, người có làm được không vậy?

- Cũng qua loa thôi.

- Công tử muốn Song Nhi đồng ý chuyện gì vậy?

Song Nhi hiếu kỳ hỏi.

- Bây giờ ta vẫn chưa nghĩ ra, đợi ta nghĩ ra sẽ nói với cô.

Trần Băng giảo hoạt nói.

- Vậy không được, bây giờ người nói mới được, nếu không thiếp sẽ không làm đâu, Song Nhi bưng trà rót nước cho người thì không soa cả, nhưng người muốn Song Nhi làm những việc thẹm với lòng người thì Song Nhi không làm đâu.

Nói tới đây, bỗng nhớ lại cảnh ôm ấp vừa nãy, không khỏi đỏ bừng cả mặt.

Cái cô gái này ngày càng hiểu biết phong tình rồi đó. ta cũng không có khả năng như phong hoa tuyết nguyệt mà, thế mà cái cô gái này đã biết phòng bị rồi đó, hơn nữa bản công tử là người thế nào chứ? Ta cũng không phải là dạng vớ vẩn mà.

- Yên tâm đi, Song Nhi, sẽ không làm cô khó xử đâu, cô phải tin ta, biết chưa? Bản công tử là một người tốt, cực tốt.

Trần Băng trợn trừng mắt lên, nhìn vẻ xấu hổ của Song Nhi.

Song Nhi không thể ngăn được ánh mắt trong suốt của Trần Băng, ngượng ngùng cúi gầm mặt xuống, đôi tay nhỏ nhắn cứ bứt bứt vạt áo, thầm nói:

- Vậy được, Song Nhi đồng ý với người.

Tiếp đó nhìn thấy trong ánh mắt trong sáng của Trần Băng có điệu cười giảo hoạt, đôi tay của Song Nhi bỗng chốc lạnh buốt ra, cảm giác mình như một con dê mềm nhũn không có xương cốt gì vậy.

- Công tử, người mau làm thơ đi, làm ra vần thơ xuất chúng thì mới tính đó nha.

Song Nhi cảm thấy hơi hối hận vì không hiểu gì đã đồng ý ngay với hắn rồi, bây giờ trong lòng lại không hề muốn Trần Băng làm được vế sau, như vậy thì nàng mới cảm thấy đỡ lo lắng.

Tuy trình đô làm thơ của Trần Băng không cao gì, nhưng, người như hắn như vậy rồi nên cũng chẳng phải nghĩ ngợi làm gì nhiều, với trí nhớ siêu phàm của Trần Băng, lại làm trong cục an ninh quốc gia, văn hóa năm ngàn năm đều nằm trong đầu hắn hết rồi. Trong lúc này, cho dù thơ ca của Lý Bạch, Đỗ Phủ, Tô Thức... chỉ có hắn biết mà thôi, nên hiện giờ hắn giống như một chiếc máy tính vậy, phân tích từng từ từng chữ trong hai vần thơ đó, bỗng nhiên Trần Băng cường ngây ngo, thốt lên:

- Có rồi!

- Khổng lão tử, lão cũng không cần phải nhễ nhại mồ hôi đi vòng vòng quanh đây làm gì nữa, còn lão Hàn, lão cũng đừng giả bộ đang thưởng thức trà đạo làm gì nữa, ta đã nghĩ ra một vế sau rồi, không biết có viên mãn không, hai vị tham khảo giúp ta nhé. Song Nhi, mài mực cho ta.

Trần Băng mỉm cười nói.

- Cái gì, nghĩ ra nhanh như vậy rồi sao?

Hai lão cùng sửng sốt. Khổng Nghi Tần nhanh chóng chạy tới trước mặt Trần Băng, rất vui mừng nói:

- Tiểu huynh đệ, ngươi quả thật nghĩ ra rồi sao? Câu thơ này cảnh giới rất cao đó, thế mà cũng không làm khó được ngươi sao, trong chốc lát mà đã nghĩ ra vế sau rồi. Ta ngẫm nghĩ lát cả óc ra cũng không tìm ra được câu nào vừa ý nhất, ngươi mau viết ra đi, để ta thưởng mạn một chút.

Còn Hàn Mặc Tuân tỏ ra rất kinh ngạc nhưng vẫn giữ thái độ đó, thơ ca là phải có ý cảnh, không có ngộ tính nhất định, ngay cả đại sư Khổng Nghi Tần cũng không nghĩ ra, cho rằng rất khó, cho dù ngay cả Hàn Mặc Tuân bản thân còn chưa nghĩ ra được vế sau. Cái tên tiểu tử như ngươi đúng là không biết trời cao đất dầy là gì, cho rằng cứ viết bừa hai câu thơ vào vế sau là coi như qua rồi sao? Hàn Mặc Tuân nghĩ tới đây, cũng chẳng thèm phản bác làm gì nữa, cứ xem tên Trần Băng này có làm ra cái trò gì nữa không nào.

- Chỉ là tự nhiên trong chốc lát, nghĩ ra, không biết có được hay không nữa, mong hai vị đừng chê cười nhé.

Nói xong liền cầm bút viết lên hai câu đối vế.

- Chữ đẹp quá đẹp quá, còn hơn cả nhà thư pháp ý chứ.

Khổng Nghi Tần thốt ra tự đáy lòng, đúng là nét người nét chữ, chỉ cần nhìn vào chữ đã biết Trần Băng nhất định không phải là người phàm rồi.

Tướng quân hùng trí phá biên quan.

Ngựa chiến phòng hành ngập trời xanh.

Chôn xương vùi cốt nới khách người.

Nhân sinh đâu đâu cũng là Thanh Sơn. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn Hiển nhiên hai câu sau là do Trần Băng viết, về hoài bão, về chí khí, hai câu thơ vế sau đúng là thăng hoa, tuy nhiên đối không được tinh tế cho lắm, nhưng xét về cảnh giới ý cảnh thì cũng đat tới cảnh giới cao ngất rồi.

Khổng Nghi Tần vỗ vào án tán dương nói:

- Thơ hay thơ hay.

Rồi hưng phấn ôm trầm lấy bả vai của Trần Băng nói:

- Tiểu huynh đệ, quả nhiên là diệu thủ ngẫu hứng, đúng là ý cảnh không bằng ngộ tính.

- Trần công tử mời ngồi, mời uống trà.

Khổng Nghi Tần vội vàng kêu tiểu đồng mang một chiếc ghế vào đây rồi tiến lên đổ bã trà trước đi thay vào đó là một loại trà khác.

Trong lòng Trần Băng cảm thấy có chút buồn cười, quả thật hắn cũng chỉ tùy tiện viết lên hai câu đó thôi, cũng may trong đầu Trần Băng cũng đã có đủ loại thơ ca trù phú của các đại danh trong đầu rồi, nhưng danh nhân này chỉ cần tùy ý lấy ra một vài câu thơ thì làm sao không khiến người khác phải tán thưởng được chứ.

- Câu thơ này quá hay, nên đặt cho cái tên hay mới đây, hay là đặt tên là" Tướng quân lệnh" thế nào?

Khổng Nghi Tần ngâm một hồi rồi nói.

- Tên hay đó, cứ đặt là Tướng quân lệnh đi.

Trần Băng liền phụ họa thêm nói.