Chương 199: Chương 199: Lưu luyến không rời

Tiểu thư đồng hai mắt đẫm lệ, nhìn đám chim con đang rên rỉ trên cây lớn nói:

- Chim con ơi, chim con à, nếu ngươi không có mẹ, ai chăm sóc cho ngươi đây? Ngươi không giống ta, ta còn có một ca ca rất thương ta, mà ngươi đến một ca ca cũng không có!

Trần Tiểu Cửu nghe thấy lời ngốc nghếch của nàng, một nửa cảm thấy đáng yêu, một nửa lại thấy thương tiếc, vuốt ve khuôn mặt nhỏ của nàng, an ủi nói:

- Tiểu muội muội, hay là ta lấy chim con xuống, muội nuôi chúng nó?

- Đại ca ca, huynh nói thật sao?

Tiểu thư đồng nín khóc mỉm cười, nhìn lên cây to lại lắc đầu nói:

- Cả hoa viên này chỉ có một cây to, lại mọc cao như vậy, ca ca huynh leo lên không được đâu, vẫn là không cần phải khó xử, để tránh việc ca ca bị thương!

- Tiểu muội muội, đại ca ca nhất định sẽ lấy xuống cho muội!

Trần Tiểu Cửu chỉ là nhất thời nói đùa, không ngờ tiểu thư đồng lại cho là thật, thấy vẻ mặt vừa khó xử vừa kì vọng của nàng, hắn đã quyết tâm, chim con này dù thế nào cũng phải lấy xuống cho tiểu muội muội.

Tiểu thư đồng ngẩng đầu nhìn cây lớn, có chút khó xử nói:

- Đại ca ca, huynh cũng đâu biết bay, phải lên bằng cách nào đây?

Trần Tiểu Cửu đi mấy vòng quanh cây lớn, đo đạc bằng mắt mấy cái, cây lớn này cao khoảng mười trượng, từ gốc lên trên khoảng mười thước hoàn toàn trơn tuột, không có chỗ nào có thể mượn sức được, như thế này đối với một người không biết võ công như hắn thì thật đúng là khó khăn. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m Hắn chạy đến một bên tìm thấy một sợi dây thừng, thử qua một chút về mức độ cứng cáp của dây, cảm thấy khá là chắc chắn, hắn lại tìm được một cây gậy dài khoảng một thước, liền lấy một đầu dây cột vào cây gậy.

Tiểu thư đồng chớp chớp mắt nhìn hắn bận bịu, trong lòng tò mò, ngọt ngào hỏi:

- Đại ca ca, huynh đang làm gì vậy?

- Một lát muội sẽ biết thôi!

Trần Tiểu Cửu xem chỗ cột giữ gậy và dây thừng có chắc chắn chưa, sau đó cầm lấy cây gậy, dùng sức ném tới trước, cây gậy bay lên cao hơn mười thước, rơi vào chỗ cành lá xum xuê, mắc lên một cành cây mọc ngang, nghe được vài tiếng đang đang vang lên, cây gậy đã kẹt ngay giữa một chẻ cây, Trần Tiểu Cửu dùng sức thử vài cái, thật là chắc chắn!

Tiểu thư đồng thấy cảnh này, vừa vỗ tay vừa nhảy nhót nói:

- Đại ca ca, huynh thật thông minh, còn thông minh hơn ta nhiều.

Trần Tiểu Cửu khẽ mỉm cười, túm lấy dây thừng giống như một con khỉ, chỉ sau một lát đã leo lên được nhánh cây, sau đó giẫm lên cành cây, khó khăn leo lên tiếp, cây to cành lá xum xuê, trong quá trình leo trèo, quần áo bị cà rách nhiều chỗ nhưng để hoàn thành tâm nguyện của tiểu muội muội, cũng không thể quan tâm quá nhiều.

Mất rất nhiều sức lực, cuối cùng cũng trèo lên đến nhánh cây mang tổ chim, đám chim con thấy tên quái vật to lớn là hắn liền kêu gào dữ dội hơn.

Trần Tiểu Cửu vừa muốn đem tổ chim xuống dưới, chợt thấy bên trái thân cây có khắc một hàng chữ, nét chữ xinh đẹp, vừa nhìn đã biết là do nữ nhi viết, trong lòng hắn vô cùng tò mò, rốt cuộc là cô gái nào rảnh rỗi tới mức viết chữ trên ngọn cây, hắn tập trung nhìn vào, lòng kinh ngạc đến mức suýt ngã xuống dưới, chỉ thấy trên đó khắc chữ:

- Khi núi không còn ngọn, trời đất hợp nhất, nước sông cạn kiệt, mùa đông có sét, mùa hạ có tuyết, mới dám tuyệt tình cùng chàng.

Trần Tiểu Cửu nhìn bài thơ này, trong lòng trăm mối ngổn ngang, thơ này chính là hắn vì Hồng Hạnh cô nương mà viết, người khác không thể nào thấy qua bài thơ này, nhưng bài thơ này sao lại xuất hiện trên cây to này chứ? Khả năng duy nhất là Hồng Hạnh cô nương đã từng đi ngang, theo dấu vết còn xanh trên vỏ cây mà nói, thời gian không cách quá lâu, cũng trong vòng hai ngày thôi.

Trong lòng hắn vô cùng bất ngờ, Hồng Hạnh cô nương vì sao vô duyên vô cớ lại chạy đến Cẩm Tú đình chứ? Lại còn khắc bài thơ này lên cây to? Nếu đã không rời xa quê hương, vì sao lại không gặp hắn? Lại liên tưởng đến Khổng Nghi Tần vì Cẩm Tú đình đề tự, liên tưởng đến sau khi Hồng Hạnh biến mất, ánh mắt khó rời của Khổng Nghi Tần, trong một lúc mà khổ tâm trăm bề, trong đầu phức tạp, không biết nên thế nào cho phải.

Nghĩ qua nghĩ lại, phiền muộn khó hiểu, bây giờ hắn chỉ hi vọng xông qua Trích Tinh lâu, sau đó sai tiểu đạo đồng tìm được tung tích của Hồng Hạnh, hắn thở dài một hơi, cầm tổ chim lên, lại leo leo trèo trèo rồi buồn bã trượt xuống dưới.

Tiểu thư đồng vỗ tay, nhận lấy tổ chim con đang líu ríu kêu, cẩn thận nhìn một lúc lâu, lại vẻ mặt tha thiết nói với hắn:

- Đại ca ca, huynh đối với ta thật tốt!

Trần Tiểu Cửu lòng có bi thương, chỉ vừa xoa đầu nàng vừa mỉm cười bất đắc dĩ.

Tiểu thư đồng nhìn ra tâm tư của hắn, vừa nghiêng đầu vừa cầm tay hắn lắc lắc, nói:

- Đại ca ca, huynh sao vậy? Có chuyện gì không vui à? Huynh nói với ta, nói không chừng ta có thể giúp huynh đó!

Trần Tiểu Cửu nghe lời nói đáng yêu của nàng, trong lòng vô cùng cảm động, tự gãi vào khuôn mặt sáng mịn của mình nói:

- Vợ của đại ca ca biến mất rồi, muội giúp đại ca ca tìm về sao?

- Là thật sao?

Tiểu thư đồng chớp mắt nói:

- Đại ca ca, đại tỉ tỉ nhất định rất xinh đẹp rồi? Huynh là người tốt, đại tỉ tỉ sao không cần huynh nữa vậy?

- Ta cũng không hiểu nổi.

Trần Tiểu Cửu lắc đầu cười khổ.

- Đại ca ca, huynh yên tâm đi, ta nhờ ca ca ta giúp huynh tìm, huynh ấy rất lợi hại, chỉ cần là việc huynh ấy muốn làm, nhất định sẽ thành công!

- Ca ca muội là ai?

Trần Tiểu Cửu thuận miệng hỏi.

- Ca ca ta là… - Muội không đi hái hoa à?

Trong nháy mắt, một thân hình cao lớn đẹp trai đi tới, ngắt lời của tiểu thư đồng.

Tiểu thư đồng hiểu ra, lè lưỡi một cái, cười nói:

- Đại ca ca, đừng buồn, huynh chắc chắn sẽ tìm được mà!

Nàng nhìn về phía Trần Tiểu Cửu, len lén bĩu môi một cái với Viên Tử Trình rồi vui vẻ đi vào bụi hoa chơi đùa.

- Viên huynh, ta biết huynh từng gặp ta ở đâu rồi, huynh che giấu làm ta thật khổ đó!

Trần Tiểu Cửu rút tên trên thân diều hâu ra, nhìn vào vết máu trên mũi tên mà nói:

- Tiễn pháp thật lợi hại!

Viên Tử Trình lạnh lùng nói:

- Trong vòng hai trăm thước, mắt có thể thấy được thì tên luôn bắn trúng!

Vừa nói vừa nhận lấy mũi tên, giống như dùng ảo thuật để cất mũi tên vào trong ống.

- Lợi hại!

Trần Tiểu Cửu nghe vậy, không khỏi hít một hơi, bằng tiễn pháp này, cũng lợi hại như dân bắn tỉa ở kiếp trước vậy.

- Công tử không cần gọi ta là Viên huynh, ta còn chưa xứng, huynh gọi ta Tử Trình được rồi.

Viên Tử Trình với ánh mắt nghiêm nghị nói.

- Sao lại nói vậy?

Trần Tiểu Cửu không hiểu.

- Người có thể trở thành bằng hữu với thiếu chủ nhà ta, ta nào dám đứng trên một bước?

Viên Tử Trình vô cùng bình tĩnh nói.

- Thiếu chủ? Ai là thiếu chủ?

Trần Tiểu Cửu vội hỏi.

- Quân lệnh như núi, bây giờ không thể nói với công tử, nhưng, có lẽ, công tử lập tức sẽ biết thân phận của thiếu chủ nhà ta!

Viên Tử Trình vẫn với vẻ mặt nghiêm nghị nói.

- Thú vị, thú vị!

Trần Tiểu Cửu đột nhiên hỏi:

- Huynh hôm nay sao lại dẫn theo muội muội của thiếu chủ đến đây, chẳng lẽ là do thiếu chủ của huynh cố ý sao?

Viên Tử Trình rõ ràng là hơi sửng sốt, trong ánh mắt lộ ra vẻ không tin nổi, Trần Tiểu Cửu trong nháy mắt liền hiểu ngay ý của Viên Tử Trình:

- Thiếu chủ nhà huynh vì sao lại để huynh dẫn muội ấy tới đây?

Viên Tử Trình trầm ngâm nói:

- Ta không rõ, ta cũng chỉ là phụng mệnh hành sự.

- Muội ấy rất đáng thương, nhưng dường như rất thích huynh, huynh tuyệt đối không được làm tổn thương muội ấy!

Viên Tử Trình lại nói.

Tiểu thư đồng hái được mấy đóa hoa, vui vẻ chạy đến trước mặt Trần Tiểu Cửu nói:

- Đại ca ca, nhìn đẹp không?

- Đẹp, nhưng cho dù có đẹp hơn nữa, cũng không đẹp bằng tiểu muội muội!

Trần Tiểu Cửu nói lời ngon tiếng ngọt.

- Đại ca ca thật biết nói chuyện!

Tiểu thư đồng thẹn thùng, lắc người nói.

Viên Tử Trình nhìn vẻ mặt của hai người, trong lòng mừng thầm, hướng về phía tiểu thư đồng dịu dàng nói:

- Chúng ta nên đi thôi!

- Đi?

Tiểu thư đồng nhìn Viên Tử Trình, lại nhìn nhìn Trần Tiểu Cửu nói:

- Bây giờ phải đi sao?

Viên Tử Trình không nói lời nào, nhẹ nhàng gật đầu một cái.

- Nhất định phải đi sao?

Tiểu thư đồng vò vò tay áo, lưu luyến khó rời.

- Ca ca muội rất lo cho muội, chúng ta nhất định phải đi!

Viên Tử Trình nói.

Trong mắt tiểu thư đồng tràn đầy bi thương, đặt hoa trước mắt Trần Tiểu Cửu nói:

- Đại ca ca, hoa này tặng cho huynh, lúc huynh nhớ ta, nhìn hoa này là được; ta nếu nhớ huynh, ta sẽ nhìn đám chim con này, nghe thấy tiếng kêu của chúng, ta liền có thể nhớ đến bộ dạng của đại ca ca.

Trần Tiểu Cửu thấy nàng nói thật cảm động, dịu dàng xoa nhẹ vào sóng mũi nàng nói:

- Đại ca ca sẽ nhớ muội, ta ở trong Chu gia, nếu muội có rỗi, có thể tìm ta chơi!

Tiểu thư đồng cúi đầu, mắt đã rơi lệ:

- Đại ca ca, ta một năm chỉ có thể ra ngoài chơi một lần, lần sau gặp lại, nhanh nhất cũng phải đợi đến năm sau!

- Trong nước có tri kỉ, ở chân trời cũng như bên cạnh thôi! Tiểu muội muội, có duyên chúng ta sẽ gặp lại mà!

Trần Tiểu Cửu sầu não nói.

- Đại ca ca, huynh nói thật đúng, ta… ta sẽ vĩnh viễn nhớ huynh! Chúng ta nhất định… nhất định sẽ gặp lại!

Tiểu thư đồng tay cầm tổ chim, đi theo phía sau Viên Tử Trình từng bước đi xa, đột nhiên lại quay đầu lại, nói trong mắt nước mắt giàn giụa:

- Đại ca ca, chúc huynh sớm ngày tìm được đại tỉ tỉ!

Tiểu cô nương này thật thiện lương! Trần Tiểu Cửu nhìn theo bóng dáng ảo não của nàng, lắc đầu cười khổ nói.