Chu Mỵ Nhi ngồi trong xe ngựa, nhớ lại cảnh Trần Tiểu Cửu và Chung Việt thân mật trò chuyện, liền hỏi:
- Ngươi và Chung Việt quen biết như thế nào?
- Nhị tiểu thư muốn biết thật sao?
Trần Tiểu Cửu quất roi cười đáp. Chu Mỵ Nhi bĩu môi nói:
- Bổn tiểu thư hỏi, ngươi dám không trả lời à?
- Ta quen với Chung Việt khi vui chơi ở Túy Hương lâu!
Trần Tiểu Cửu cười xấu xa.
- Trần Tiểu Cửu, ngươi là tên đại dâm tặc, Túy Hương lâu là chỗ nào mà ngươi cũng đến được?
Chu Mỵ Nhi vừa nghe nói, giơ tay vén rèm, nổi giận lôi đình nói.
Trần Tiểu Cửu ngoái đầu nhìn lại, nháy mắt cười nói:
- Đại thiếu gia muốn đi Túy Hương lâu tìm cảm giác, ta là thầy của đại thiếu gia, làm sao lại không cùng đi được.
Chu Mỵ Nhi trừng mắt tức giận trước nụ cười ác ý của Trần Tiểu Cửu, buông rèm xuống lẩm bẩm:
- Một đôi đại dâm tặc… Khuôn mặt xinh đẹp của nàng tái nhợt, thiếu sức sống, tối qua mất ngủ vừa rồi lại bị cảnh đầu rơi máu chảy kia làm cho kinh hãi. Cơ thể nàng mỏi nhừ, liền cuộn người ngồi dựa vào thùng xe mơ màng ngủ.
Trần Tiểu Cửu đánh xe đi, nửa canh giờ sau, người đi đường thưa dần, hai bên đường cỏ cây um tùm, hàng liễu xanh êm ả đung đưa đùa dưới gió xuân ấm áp, lòng hắn phơi phới khó tả, ngồi trên ngựa, hắn dường như đang chìm đắm vào cảnh sắc hai bên đường, chậm rãi mà đi.
Trên đường đi đập vào mắt là cảnh núi non trùng điệp, con suối nhỏ trước mặt uốn lượn quanh co, có cây cầu đá cong cong, trên cầu có một bảng hiệu lớn, khắc bốn chữ: Cẩm Tú sơn trang, bốn chữ như phượng múa rồng bay, hàm ý sâu xa mờ ảo. Trần Tiểu Cửu xoay người xuống ngựa, đến nhìn kĩ, nhìn thấy ba chữ lạc khoản "Khổng Nghi Tần".
Khổng lão ca thật là tài giỏi! Trần Tiểu Cửu ngắm nhìn bức họa của Khổng Nghi Tần một lúc lâu, vô cùng thán phục. Không biết từ lúc nào, Chu Mỵ Nhi bước ra, nhẹ nhàng nói:
- Khổng đại gia, học thông kim cổ, trình độ thư pháp không giống người thường. Ngươi tự xưng là tam giáo cửu lưu, không có gì không biết, ngươi có thể viết được những chữ có thần như vậy được không?
Trần Tiểu Cửu nghe Chu Mỵ Nhi khiêu khích, hăm sở vung tay nói:
- Nhị tiểu thư nếu muốn biết, không cần sốt ruột, lát nữa đàm đạo văn thơ, ta sẽ múa bút vẩy mực, để tiểu thư xem!
Hai người tiếp tục đi qua cầu, đường hẹp quanh co, xe đi rất chậm, Trần Tiểu Cửu nhìn ra xa, đưa tay chỉ:
- Nhị tiểu thư, chúng ta đến rồi!
Chu Mỵ Nhi khẽ vốt tóc, nhìn theo hướng Trần Tiểu Cửu chỉ, chỗ đập vào mắt, theo hướng bảng chỉ dẫn, trong lòng vô cùng thư thái, thốt lên thán phục:
- Quả thật là một nơi rất tuyệt! Sơn trang này vốn là tài sản riêng của danh kỹ Mộ Dung lạc nguyệt, không biết vì nguyên cớ gì, Mộ Dung lạc nguyệt đem bán sơn trang này cho Thôi gia, Oa… Thôi gia có thể có được nơi này, thật khiến cho người ta ngưỡng mộ!
- Khối tài sản này không ngờ là tài sản riêng của Thôi gia?
Trần Tiểu Cửu nghe vậy, nhìn ra xung quanh, thấy cảnh sắc rất khác biệt, vô cùng thích thú, hắn trầm tư cúi đầu rất lâu, lạnh lùng nói:
- Không bao lâu sau, cảnh đẹp nơi đây sẽ đổi chủ!
Chu Mỵ Nhi nghe nói thế kinh ngạc, băn khoăn không hiểu vì sao Trần Tiểu Cửu lại có thể ăn nói ngông cuồng kiêu ngạo đến thế.
Đình Cẩm Tú nằm ở phía bắc Cẩm Tú sơn trang, nương theo địa thế tự nhiên mà xây dựng. Đi tiếp một đoạn không xa, chợt nghe thấy tiếng ngâm thơ làm phú văng vẳng vang lại, đình Cẩm Tú đã ngay trước mắt, phòng khách của đình Cẩm Tú được xây dựng bằng ngọc thạch, lầu gác thấp thoáng trong rừng trúc dày đặc, cây cối rừng um tùm, phong cảnh như tranh vẽ.
Bỗng nhiên có một tên thư đồng chặn ở cửa, nghiêm mặt với Trần Tiểu Cửu, ngẩng đầu ưỡn ngực, giống như con vịt đực ra oai nói:
- Ta là Thôi Tư Quý thư đồng của Thôi Châu Bình, các ngươi là ai?
- Thôi Tử Quỷ?
Trần Tiểu Cửu thấy hắn chỉ là một tên thư đồng vô danh tiểu tốt mà đã kiêu ngạo, ngông cuồng như vậy trong lòng không khỏi coi thường Thôi Châu Bình. Tên thư đồng nhãi nhép mà hống hách như vậy thì phẩm đức của Thôi Châu Bình cũng chẳng ra gì?
Hắn cười nhạt, bất thình lình vút mạnh một roi vào mông ngựa, ngước mắt lên.
Mắt ngựa vằn lên sự đau đớn, không chịu nổi cú vút, đột nhiên nhằm thẳng vào phía Thôi Tư Quý. Thôi Tư Quý đang chống tay bên hông vênh mặt hất hàm giáo huấn, chợt thấy xe ngựa lao tới, vô cùng hoảng sợ, không tránh kịp, chỉ nghe thấy tiếng hét to, Thôi Tư Quỷ bị đầu ngựa đụng trúng văng ra xa, càu nhàu thêm mấy tiếng rồi chuồn mất.
- Trần Tiểu Cửu, không được vô lễ!
Nhị tiểu thư cũng thấy sự kiêu ngạo, ngông cuồng vô lễ của Thôi Tư Quý, thấy Trần Tiểu Cửu ra tay dạy cho gã một bài học, trong lòng rất thoải mái, chỉ có điều phải ra vẻ quý phái, làm bộ đe nẹt một chút.
- Trần Tiểu Cửu, ta nhắc lại ngươi đang là phu xe của Chu gia đó!
Trần Tiểu Cửu làm ra vẻ luống cuống chạy đến trước mặt Thôi Tư Quý, nịnh hót:
- Tử Quỷ huynh, thật xin lỗi quá, con ngựa của ta điên rồi, làm huynh bị thương, có lẽ do uy danh của huynh rất lớn, khiến con ngựa cái đang thời kì động dục, nảy sinh tình ý với huynh, muốn xông lên thân mật với huynh một phen. Huynh rộng lòng đại lượng, tha cho tấm chân tình của con ngựa cái này. Tử Quỷ huynh chắc sẽ không chấp với nó chứ?
Chu Mỵ Nhi đỏ bừng mặt, nghe Trần Tiểu Cửu bịa chuyện, khuôn mặt cố làm ra vẻ lạnh lùng vốn dĩ của nàng không nhịn nổi cười, tên đại dâm tặc này quả thật không phải là một chiếc đèn cạn dầu!
Thôi Tứ Quý tuy không bị thương nặng vào xương cốt, nhưng không tránh khỏi bị thương ngoài da, da trên mặt gã bị mài xuống đường máu rỉ đỏ cả khuôn mặt vốn xấu xí,gã phủi bụi trên mặt, nghe Trần Tiểu Cửu bịa đặt lếu láo, giận tím mặt nói:
- Ngươi cho ta là tên ngốc à? Còn dám già mồm cãi lý, rõ ràng là ngươi cố ý đâm vào ta. Ta vốn dĩ đẹp trai phong lưu, ai gặp cũng thích, nhưng con ngựa cái kéo xe của ngươi chỉ là đồ súc sinh, chỉ có thể thích ngựa đực, sao lại có thể thích ta được?
- Tử Quỷ huynh nói sai rồi!
Trần Tiểu Cửu nghiêm mặt nói:
- Con ngựa này rất thông minh, bác ái phi phàm, tình yêu của ngựa huynh không biết, giữa ngựa với ngựa sinh ra ngựa, giữa ngựa với lừa sinh ra la, giữa ngựa với người cũng sinh ra một thứ, gọi là thảo nê mã! Tử Quỷ huynh không cần hoang mang, tóm lại về con ngựa cái và huynh mà nói, chắc chắn là có khả năng.
Thôi Tư Quý nghe Trần Tiểu Cửu cả vú lấp miệng em, xảo quyệt đạo đức giả, trong lòng căm tức, muốn bẻ lại, lại không biết ra tay như thế nào, đành hung hăng trừng mắt nhìn về phía con ngựa.
Chu Mỵ Nhi thấy Thôi Tư Quý bị Trần Tiểu Cửu chọc giận đến á khẩu, không nói được gì, trong lòng khoái trá. Nàng bình tĩnh nhẹ nhàng ra lệnh cho Trần Tiểu Cửu:
- Thôi công tử và mọi người đang ở bên trong, chúng ta mau vào đi!
Trần Tiểu Cửu vâng lời, liền muốn đi vào, Thôi Tư Quý đảo mắt nói:
- Thôi công tử của chúng ta nói rồi, phàm là người vào được đình Cẩm Tú đều phải là bác học đa tài, hoặc là phú thương đại cổ!
Thôi Tư Quý liếc xéo Trần Tiểu Cửu một cái, lấy lại vẻ cao ngạo nói:
- Chu Nhị tiểu thư là khách mời của công tử nhà ta, đương nhiên có thể vào, nhưng tên tiểu tử này, thứ nhất vô học, thứ hai không thân phận, thứ ba không ngân lượng, ngươi dựa vào cái gì mà dám bước vào cửa này?
Chu Mỵ Nhi tức giận nhíu mày, chỉ vào Thôi Tư Quý quát:
- Ngươi thật to gan, còn dám miệt thị Chu gia chúng ta, ta sẽ không tha cho ngươi!
Nói xong, vung tay sấn lên phía trước định ra tay.
Trần Tiểu Cửu vội chạy lên trước ngăn Chu Mỵ Nhi lại nói, cười nói:
- Tử Quỷ huynh có cao kiến gì, không cần thừa nước đục thả câu, huynh cứ nói ra, ta sẽ cố gắng đáp ứng.
Thôi Tư Quý không biết lấy từ đâu ra một chiếc quạt, khe khẽ phe phẩy. Toàn thây đầy bụi, thật là thảm hại nhưng lại cứ làm ra vẻ ta đây là người có học, khiến người ta vừa nhìn đã không nhịn được cười.
Gã sờ lên vết thương trên mặt, mắt đầy vẻ phẫn uất và có chút kiêu ngạo bước đi nói:
- Cũng đơn giản thôi, nếu ngươi có thể đối được ba câu đối của ta, ta sẽ thả cho ngươi đi, nếu ngươi không đối được, đừng có mơ vào được đình Cẩm Tú!
Trần Tiểu Cửu vừa nghe thấy vậy, khí thế hiên ngang, tự tin hết sức. Bất kể lời nói này của Tử Quỷ là thật hay giả, nếu gã đã nói ra, không ứng chiến cũng phải ứng chiến. Hơn nữa mục đích quan trọng nhất của hắn đến đây là trước mặt các tài tử, làm nhục uy phong của Thôi Châu Bình, khiến y biết sự lợi hại và khí phách của Trần Tiểu Cửu. Nếu tên thư đồng Thôi Tử Quỷ của Thôi Châu Bình muốn thử độ sắc dao của ta, biết làm thế nào được, Trần Tiểu Cửu ta đành phải mài dao trên cổ ngươi thôi.
Nhị tiểu thư thấy Thôi Tư Quý kiêu ngạo, không có một chút lịch sự nào, chẳng nể mặt Chu nhị tiểu thư, chỉ muốn nhảy lên gây chiến với gã. Trần Tiểu Cửu vội vàng kéo lấy cánh tay trắng như ngọc của nàng, dịu dàng nói:
- Nhị tiểu thư, hoàng thượng chưa vội thái giám đã vội gì! Ta tam giáo cửu lưu, không chỗ nào không thông, đối chữ có gì là khó? Tiểu thư cứ chờ xem kịch hay đi!
- Thật là ngươi đối được? Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn Chu Mỵ Nhi tròn mắt ngạc nhiên nói.
- Đối được, đối được!
Trần Tiểu Cửu cười khẩy, quay người lại, hành động kiêu ngạo của học giả Thôi Tư Quý đứng trước mặt hắn nói:
- Tử Quỷ huynh, huynh ra câu đối đi, ta sẽ tiếp huynh!