Nhị tiểu thư đứng trên hòn đá cao, nhìn vào một đám đông đen nghịt người, trên mặt tất cả người dân ai nấy đều rất háo hức, vui mừng và hưng phấn.
Nàng hận Long Nhị thấu xương, y và Mai Văn Hoa cấu kết với nhau, đổi trắng thay đen đã làm hại Chu gia nhiều năm, y đã giúp cho Mai Văn Hoa có vẻ kiêu ngạo, nhưng lâu dần cũng lòi đuôi cáo ra.
Mà kết cục bị thảm hiện tại của Long Nhị, là do tội ác chồng chất của y, ứng với luân hồi. Mất y, Mai Văn Hoa coi như mất đi một trợ thủ vô cùng đắc lực, sau này càng dễ đối phó.
Khi nàng đang vẩn vơ suy nghĩ, bỗng cúi đầu xuống nhìn thấy bóng Trần Tiểu Cửu, ánh mắt nghiêm nghị, trong lòng kinh ngạc vô cùng.
Vừa liếc nhìn, không ngờ thấy Trần Tiểu Cửu và đại công tử đất Hàng Châu Chung Việt đang đứng cùng một chỗ, nhìn kĩ nàng còn thấy hai người đang ôm vai nhau, ghé vào tai thì thầm, vẻ mặt của cả hai đều đầy quỷ dị và tà ác.
Nhìn bằng mắt thường, trong lòng Chu Mỵ Nhi dậy sóng, nàng run rẩy giật mình, hóa ra thằng nhãi Trần Tiểu Cửu cũng không phải tên đầu đường xó chợ Nàng thở phào một cái, bình tĩnh lại sau một cơn kinh ngạc, nhưng vẫn thấy thấp thỏm không yên.
Nếu nói Trần Tiểu Cửu cùng hòa mình vào đám người nô bộc là có nguyên nhân, trong tầng lớp thấp nhất của xã hội, giúp đỡ lẫn nhau dễ sản sinh phản ứng cộng hưởng, tiến tới kết bè kết phái củng cổ thế lực.
Nhưng, thân phận của Trần Tiểu Cửu thực hèn mọn, vô danh tiểu tốt, mà Chung Việt lại là giới quý tộc, là một công tử quyền quý, hai người không cùng tầng lớp, lại đứng cùng nhau, tựa như huynh đệ đang vui vẻ với nhau.
Nàng trầm tư suy nghĩ hồi lâu, lẩm bẩm:
- Trần Tiểu Cửu, đại dâm tặc, càng ngày ta càng không hiểu nổi ngươi.
Trần Tiểu Cửu vẻ mặt mãn nguyện cười nói:
- Sau khi giết xong Long Nhị, uy danh của Chung đại nhân lên như diều gặp gió, trong lòng dân chúng, Chung đại nhân chính là ông trời rồi.
Chung Việt cảm thán nói:
- Gia huynh được như hôm nay, có không ít công lao giúp đỡ của Cửu ca, bằng không, hậu quả khó có thể lường được.
-Tiểu Việt, người trong nhà cả, không cần phải khách sáo!
Trần Tiểu Cửu vỗ vai gã nói.
Chung Việt cười cười, trong lòng rất ấm áp.
- Cây muốn lặng mà gió chẳng đừng.
Trần Tiểu Cửu lại đắn đo:
- Uy danh của Chung đại nhân đột nhiên bay xa, chắc chắn phải đề phòng có kẻ hãm hại. Sau khi Long Nhị chết, Long đại tất sẽ trả thù, cấu kết cùng Tôn Khoa, sớm muộn gì cũng giở trò, đó cũng là một vấn đề nan giải. Chi bằng, càng sớm càng tốt tóm được điểm yếu của Long Đại, không thể lưu lại hậu họa về sau.
Lời nói này của hắn thực ra có mưu lợi cá nhân, thứ nhất cố nhiên là bầy mưu cho Chung Bân, hai là dọn đường cho mình. Chỉ có Long Đại giằng co, sứt đầu mẻ trán, hắn rảnh rỗi, nhân cơ hội này phát triển kinh doanh vận tải thủy. Nếu không Long Đại kinh doanh vận tải thủy bao nhiêu năm, thâm căn cố đế, có tài thế nào cũng không cạnh tranh được.
Chung Việt cười hì hì nói:
- Cửu ca chớ có lo lắng, gia huynh dĩ nhiên sẽ giải quyết việc này thỏa đáng, chờ chém Long Nhị xong, tất sẽ có dân đen đứng ra kêu oan. Cửu ca người yên tâm chờ tin tốt lành đi.
Đang lúc hai người bàn bạc, đám dân chúng sôi sục, giơ nắm tay chen chúc tiến về phía trước, hô to:
- Chung đại nhân tới, Chung đại nhân tới.
Trần Tiểu Cửu và Chung Việt nhìn nhau cười hiểu ý, đưa mắt nhìn về phía xa.
Long Nhị như cái xác không hồn quỳ trên đoạn đầu đài, hai tên lính tốt hung hăng đè lên cánh tay y, đứng phía sau y là một tên đồ tể khuôn mặt hung ác, tay dữ tợn nắm cây đao, nhằm vào cổ Long Nhị chằm chằm như hổ rình mồi, giống như là để xem xem chặt ở chỗ nào thì có thể hoàn thành sứ mệnh một cách nhanh chóng.
Cách xa Long Nhị mười trượng, trên một tòa cao khác, Chung Bân ngồi ngay ngắn ở chính giữa, vẻ mặt nghiêm nghị, kiên định. Còn Tôn Khoa cũng bất đắc dĩ phải ngồi cạnh Chung Bân, chỉ có điều khuôn mặt oán hận, thấp thỏm, bất an.
Mặc dù Tôn Khoa và Long Nhị quan hệ rất tốt, vốn không nên xuất hiện trên pháp trường, nhưng lão gian ngoan quỷ quyệt, lão suy tính kiên trì ra pháp trường, để cho dân chúng nhớ kĩ, Tôn Khoa cũng là một đại thanh quan vì dân vì nước.
Chung Bân vô cùng uy lực, nhìn Tôn Khoa, mặt mày hớn hở nói:
- Tôn đại nhân, ngài có tài ăn nói, lúc này mời ngày nói vài câu, biểu hiện uy nghi của triều đình.
Tôn Khoa vừa nghe, liền chau mày, mặt lão có dày như thế nào cũng không dám so tài lúc này, lại bẩm báo về sau có hoàng thượng ở đó, chịu không nổi, liền xua tay nói:
- Tuyệt đối không được, Chung đại nhân là quan phụ mẫu của Hàng Châu, ngài huấn thị lão bách tính, càng thể hiện sự tôn nghiêm của triều đình.
- Nếu đã như vậy ta không khách sáo nữa.
Chung Bân biết quỷ kế trong lòng gã, cười nhạt một tiếng, nói giọng yết hầu:
- Các vị lão phụ hương thân, xin mọi người yên lặng!
Dân chúng nghe Chung Bân nói, vội vàng im lặng lắng nghe lời huấn thị.
Chung Bân thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng xúc động, chỉ cần nắm được lòng dân, có thể bình yên vô sự vượt qua được cửa ải khó khăn. Gã bình tĩnh lại nói: Nguồn: http://truyenfull.vn - Ta Chung Bân được điều nhiệm làm quan ở Hàng Châu hai năm có dư, tự hỏi chưa từng vi phạm pháp lệnh, ăn của đút, chưa từng ỷ vào quan uy hoành hành ngang ngược, tác oai tác quái. Ta tuy rằng trong sạch, nhưng đứng trước các vị phụ lão hương thân ta vẫn thấy áy náy trong lòng. Vì sao? Vì sao? Vì sao?
Giọng nói của Chung Bân nhanh dần, đầy mạnh mẽ.
Chung Bân nhìn ra xa, không có ai đáp lại, liền đứng dậy, đi đến bên Long Nhị chỉ vào bóng dáng uể oải của y, mắt giận dữ nói:
- Chính là vì tội ác của Long Nhị, khiến bọn đạo chích hoành hành ngang ngược, trêu hoa ghẹo nguyệt, khiến lòng dân oán thán, thê ly tử tán. Hơn nữa đám người cặn bã này, sau lưng còn có một số quan viên không có lòng tự trọng làm chỗ dựa, khiến cho phụ lão hương thân hận mà không dám nói, hỏi sao mà không giận nổi.
Dân chúng nghe thấy lời nói đó, bao tủi nhục trong lòng, những người bị Long Nhị ức hiếp càng đau khổ, nhất loạt đều khóc rống lên.
Tôn Khoa nghe thấy lời nói của Chung Bân, run như cầy sấy, như ngồi trên đống lửa, nhìn thấy trong đám dân chúng có ánh mắt sắc như dao đâm về phía lão. Mồ hôi hắn ướt đẫm, vội vàng giả bộ che áo lau mồ hôi để giấu đi vẻ kinh hãi.
Trần Tiểu Cửu nghe xong, tán thưởng với Chung Việt:
- Chung đại nhân túc trí đa mưu, xưa nay chưa từng có, ta vô cùng cảm phục!
Chung Việt khẽ mỉm cười, ngấm ngầm gật đầu công nhận.
Chung Bân liếc nhìn Tôn Khoa, tỏ vẻ lãnh đạm:
- Tôn đại nhân, ta nói có đúng không? Xin ngài chỉ giáo thêm.
Tôn Khoa trong lòng tức giận, mặt đỏ bừng bừng, cố làm ra vẻ nói:
- Chung đại nhân nói rất đúng, tên quan đó dám vì tư lợi mà làm rối kỉ cương, dung túng cho ác bá làm bậy, tuyệt đối không thể buông tha!
Chung Bân liếc lão một cái, cười mỉa, lại bước đi thong thả đến trước mặt các vị phụ lão hương thân nói:
- Tội ác của Long Nhị chồng chất, ta đã dâng sớ lên hoàng thượng, nhưng đường đến kinh thành xa xôi, hồi âm phải mất thời gian dài. Mà tội ác của Long Nhị không thể dung tha, sống thêm một ngày, khiến lòng dân oán thán, lòng ta bất an. Hôm nay ta tự đứng ra làm chủ, trảm trước tâu sau, giệt trừ loài ác bá là việc quan trọng hơn. Nếu hoàng thượng trách tội xuống, Chung Bân ta một mình chịu trách nhiệm!
Vẻ mặt Chung Bân nặng nề, lời nói hùng hồn pha lẫn bi tráng. Dân chúng nghe xong cũng cảm thấy ấm lòng, cảm động.
Chung Bân ngửa mặt lên trời, ánh dương chiếu sáng, đúng lúc buổi trưa. Gã bước nhanh về phía công án, tay cầm bản ký, gấp giọng nói:
- Đao phủ nghe lệnh, giờ ngọ đã đến, có thể hành hình!
Bản ký cùng với lời nói quyết tuyệt của y, keng một tiếng rơi xuống đất.
Tôn Khoa nghe thấy lời ấy, nhắm chặt mắt không dám nhìn, còn đám dân chúng thì đều mở to mắt, chăm chú nhìn giờ phút Long Nhị bị chặt đầu.
Tay đao phủ lực lưỡng dồn sức vào bắp tay cuồn cuộn, vung dao dưới ánh mặt trời sáng lấp lánh, hung hăng nhằm vào đầu Long Nhị chém xuống.
Nhưng, đao phủ không nghe thấy tiếng "phịch" đầu rơi xuống đất như thường lệ, cúi đầu nhìn thấy không ngờ quỷ đầu đao còn mắc trên cổ Long Nhị, máu chảy ròng ròng theo mũi dao nhuốm đỏ cả mặt đất, đọng thành vũng trên pháp trường.
Cảnh tượng này, mọi người thấy nghẹn họng kinh sợ. Nhị tiểu thư sợ đến nỗi hai mắt nhắm chặt, chân đứng không vững, lảo đảo như sắp rơi xuống đất, Trần Tiểu Cửu vội vàng ôm lấy Nhị tiểu thư, vỗ vào lưng nàng, khẽ cười an ủi:
- Sợ gì? Đã có ta ở đây!
Nhị tiểu thư mặt mũi tái nhợt, mắt nhắm chặt ôm ngực, tựa vào người Trần Tiểu Cửu, yếu ớt nói:
- Đã chết chưa?
- Chưa chết, còn phải chém một lần nữa!
Trần Tiểu Cửu nói đùa. Nhị tiểu thư nghe xong vô cùng sợ hãi, thân thể trắng ngần của nàng lại nhũn ra, Trần Tiểu Cửu vội vàng ôm chặt nàng vào lòng, không để ý đến giáo điều cứng nhắc "nam nữ thụ thụ bất thân".
Xương cổ của Long Nhị đã gẫy, chỉ có mấy sợi gân là còn dính lại, y ngáp ngáp, tuy rằng đôi mắt đã mù nhưng vẫn trợn tròn nhìn đao phủ, há mồm lè lưỡi, dường như muốn nói điều gì nhưng lại không rõ, chỉ vang lên tiếng rên, máu trong miệng và yết hầu cùng trào ra.
Đao phủ kinh hãi, lật dao, nhằm cổ y chém mạnh một lần nữa, chỉ nghe thấy tiếng bong bong, máu tươi nhuộm đỏ cả đài cao. Đầu Long Nhị lăn lông lốc trên mặt đất như quả bóng cao su. Dân chúng vỗ tay như sấm, tất cả cùng trầm trồ khen ngợi. Lính tốt định đi nhặt đầu y, bỗng có một con chó hoang lao ra ngoạm lấy đầu Long Nhị chạy đi mất.