Chương 181: Chương 181: Chiến đấu

Nhị tiểu thư tập trung tinh thần nhìn vào sợi dây uyên ương trên cổ tay, thấy nó được làm ra thật tinh xảo, trên mặt lộ rõ vẻ vui mừng, nhất là trên mặt viên Phật châu nho nhỏ kia, được khắc thật tinh tế đẹp đẽ, những lời khắc trên đó, càng lộ ra sự quý báu của nó. Nàng vô cùng yêu thích, liền đó ngắm nghía, không cầm lòng lại đưa mắt liếc Trần Tiểu Cửu ở phía xa kia một cái, thấy cổ tay hắn cũng đeo một sợi uyên ương giống của mình như đúc, trong lòng khẽ do dự, cảm thấy không ổn, muốn tháo nó xuống, rồi lại vạn lần khó khan, giờ đang lúc khó xử, đột nhiên nghe được tiếng cười ầm ĩ từ trước mặt truyền tới, trong không khí mơ hồ tràn ngập một mùi mồ hôi rất thối.

Nhị tiểu thư bịt mũi, ngẩng đầu nhìn, đứng trước mặt mình là một hán tử cao lớn vạm vỡ, ngực to lưng nở, vẻ mặt của người đàn ông dữ tợn, đôi mắt trâu mở to quét lên người nàng không chút kiêng nể, hơn ba mươi người đàn ông phía sau, đều lộ một kiểu cười xấu xa, vừa nhìn cũng biết không phải người lương thiện.

Mùi mồ hôi chua thối xông vào mũi, đặc biệt buồn nôn, cái tay đang bịt mũi của nàng phải bỏ ra, người đàn ông vạm vỡ đứng đầu đưa hai tay ra ngăn đường đi của nàng, trên gương mặt dữ tợn lộ ra ánh nhìn tham lam, y nói:

- Người đẹp, nàng, chạy đi đâu? Thấy đại gia ta liền muốn chạy đi sao? Ha ha…, trước tiên nhận lấy sự đùa giỡn của ta, nếu đại gia cao hứng, sẽ thả nàng đi!

Đám người phía sau đều cười ha hả phụ họa Nhị tiểu thư tức giận trào sôi, mày liễu dựng ngược, một khuôn mặt nhỏ đẹp như hoa đào phút chốc tức giận đến trắng bệch, nói:

- Các ngươi là ai? Giữa ban ngày ban mặt, sủa oang oang giữa trời đất, còn dám vô lễ như vậy, trong mắt các ngươi có còn vương pháp hay không?

Người đàn ông nọ nghe xong những lời của Nhị tiểu thư, cười ha hả gập cả người, vẻ mặt kiêu ngạo:

- Người đẹp. Nàng, nàng không biết ta sao? Nói ra sẽ khiến nàng phải giật mình, ta là Vương đại đầu nam tử đệ nhất trong thành Nam, tại địa bàn này, ta dậm chân một cái, đất cũng phải run rẩy ba lần, chỉ cần nàng khiến cho ta vui vẻ, đại gia ta liền thả cho nàng đi, còn thưởng cho nàng vài lạng bạc. Nếu khiến ta mất hứng…cẩn thận ta trói nàng lại, bán cho kỹ viện để nàng đi tiếp khách!

Vương đại đầu giơ nắm đấm, ngang ngược nói những lời uy hiếp.

Nhị tiểu thư vừa nghe những lời nói của Vương đại đầu , trong lòng càng thêm phần khinh miệt, tên nhãi ranh hống hách nhất thành nam, làm bao việc ác, chắc hẳn có thế dựa vững chắc, cũng là gã ỷ vào thế lực của mình mà làm điều xằng bậy, vấy bẩn lên không ít nữ tử nhà lành.

Nhưng Nhị tiểu thư là người đã từng gặp qua, sao có thể rơi vào những tình huống đó, nàng cắn chặt hàm răng nói:

- Vương đại đầu , ngươi đúng là một kẻ to đầu, ngươi cũng biết hôm nay là ngày mấy chứ? Là ngày Long Nhị chém đầu, ngay đến ác bá như Long Nhị cũng phải đền tội, kẻ như ngươi cũng dám cầm đại đao đến nhảy nhót diễn kịch trước mặt bổn tiểu thư, chẳng lẽ ngươi chán sống rồi sao?

Vương đại đầu vừa nghe, trong lòng có chút không yên, tức giận bốc lên ngùn ngụt nói:

- Cô nương này, nhanh mồm nhanh miệng, khẩn trương hầu hạ đại gia vui vẻ, nếu không ta sao có thể nhận được hảo ý của nàng!

Nói xong liền tiến tới bắt lấy Nhị tiểu thư.

Nhị tiểu thư băng thanh ngọc khiết thân mình ngoại trừ bị Trần Tiểu Cửu bám dính lấy hưởng lợi, những người khác ngay cả bàn tay bé nhỏ của nàng cũng chưa từng chạm qua, sao có thể để gã đàn ông thối này nắm được. Nàng xoay tay tung một chưởng hung hăng tặng lên gương mặt dữ tợn của Vương đại đầu . Theo đó một tiếng "bốp" trong trẻo vang lên, nửa mặt bên kia của Vương đại đầu đã sung lên. Mà trên cổ tay nàng sợi dây uyên ương theo lực đó, cũng run lên kịch liệt, rơi trên mặt đất.

Vương đại đầu bị đánh cho kinh ngạc, vẻ mặt dữ tợn nói:

- Đàn bà thối, ngươi dám đánh ta, ta giết chết ngươi!

Gã tiến tới muốn chộp lấy Chu Mị Nhi.

Hộ vệ duy nhất của Nhị tiểu thư dũng mãnh vọt lên, lao vào Vương đại đầu như pháo thăng thiên, sau đó hắn cùng đám người Vương đại đầu gắt gao quần đảo cùng một chỗ.

Nhị tiểu thư vẻ mặt giận dữ, muốn tránh xa khỏi chiến trường, cúi đầu đã không còn thấy sợi dây uyên ương trên cổ tay, trong lòng kinh hoảng một trận. Chớp mắt trên đầu đã toát mồ hôi lạnh, nước mắt trào dâng lã chã rơi không ngừng.

Sợi dây uyên ương của ta đâu? Nó rơi ở nơi nào rồi? Đây là vật yêu thích của ta, đánh mất cả tính mạng, ta cũng phải tìm được nó. Nàng không để ý tới nguy hiểm, cúi đầu tìm kiếm ở xung quanh. Liền đó nhìn thấy sợi dây của mình đang nằm im lặng trong chiến trường. Dường như nó đang điềm tĩnh chờ nữ chủ nhân tới nhặt mình về vậy. Nhị tiểu thư lau nước mắt, nhấc mình xông tới, liều lĩnh cướp sợi dây uyên ương về.

Đột nhiên thân thể nàng bị bóng dáng một người cao lớn ngăn lại, bóng dáng cao lớn đẹp đẽ lại dịu dàng, ôm chặt lấy vòng eo của nàng. Nàng nhìn lại, hóa ra Trần Tiểu Cửu. Trong lúc đau buồn bộc phát, cũng không phân biệt nam nữ, dựa vào lồng ngực rộng lớn của hắn, đôi mắt nhòa lệ nói:

- Sợi dây uyên ương của ta.

Trần Tiểu Cửu vừa mới cùng Tiểu Đạo Đồng thương lượng xong đại sự, trở lại liền nhìn thấy cảnh tượng khó coi này, nghe được tên Vương đại đầu thành nam, trong lòng hắn liềnrung động một hồi. Thằng nhãi này, thế lực không thể coi thường.

Hắn ôm lấy vòng eo mềm mại của Nhị tiểu thư, ngửi được hương thơm trên người nàng, trong lòng một gợn sóng lại trào dâng. Thấy nàng khóc nước mắt như mưa, tim như dao cắt, hắn đau thương, đưa tay, dịu dàng lau đi nước măt trên mặt nàng, nói lời son sắt;

- Nhị tiểu thư, nàng đứng yên bên này, chớ làm điều gì dại dột. Nếu chẳng may có chuyện xảy ra, ta sẽ đau lòng muốn chết. Đợi ta đi tìm sợi dây uyên ương về cho nàng!

Hắn sờ tay vào trong túi, thầm kêu không xong, dùi cui không nay ra đi không mang theo, ai… Thời khắc quan trọng thế này, có thể nào lại rơi mất vòng trang sức. Hắn chạy tới nhặt lấy một cây gậy lớn, lắc mình lại lao tới hướng đám người Vương đại đầu .

Nhị tiểu thư thấy Trần Tiểu Cửu vì mình mà liều mạng, cảm động và ấm áp trào dâng trong lòng nàng. Nghĩ tới những lời nói vừa rồi của hắn, thời khắc hỗn loạn không ngờ kiểm nghiệm được cảm giác được một người quan tâm hạnh phúc như vậy. Cũng chỉ một câu nói, liền đem hành động chiếm tiện nghi của Trần Tiểu Cửu với nàng ở trong đám người xóa sạch sẽ, vội dặn với thêm:

- Tiểu Cửu, cẩn thận chút, ngàn vạn lần chớ để bị thương.

Trần Tiểu Cửu nghe xong lời Nhị tiểu thư ở ngay trên đường lộ ra sự quan tâm với hắn, giống như vừa dùng xong thuốc kích thích, khí phách hào hùng hiên ngang, giống như một con sư tử, liều lĩnh rống giận lao về phía trước.

Lưu Tứ kẻ vũ phu em của Lưu Tam, tuy rằng đã luyện qua vài món công phu mèo cào, nhưng so với đại ca của gã, thật là đồ ăn hại. Vương đại đầu một kẻ cậy người đông thế mạnh, cao lớn vạm vỡ, một thân dữ tợn. Lưu Tứ chỉ là ở lúc ban đầu của trình tự chiếm chút tiện nghi. Nhưng đám người Vương đại đầu ùa lên, vài kẻ đối mặt đã đánh gã ngã lăn ra đất. Sau đó quyền cước xuất ra, xuống tay không chút lưu tình.

Tống Dương sao có thể bận tâm sống chết của Lưu Tứ, thấy sợi dây uyên ương ở dưới chân mấy gã thanh niên cao to, vội vàng nhấc thắt lưng xông lên phía trước, đối với bắp gã thanh niên to cao xoay một cái. Chỉ nghe một tiếng rắc trong trẻo vang lên, gã đàn ông kia đã kêu thảm một tiếng, thân hình vô lực ngã ụp trên mặt đất.

Quả thực là sung sướng quá thôi. Hắn cười lớn trong lòng, làm cái gì vậy, không có côn điện, Lão tử cũng giống lão hảo hán đầu đội trời, chân đạp đất.

Hắn không cho đám thanh niên kia chút cơ hội, rèn sắt phải làm khi còn nóng, cánh tay lại xoay sang một tên béo hơn một chút, hai gã thanh niên cao to khác khẩn trương chạy trối chết, hỗn loạn mà chạy.

Trần Tiểu Cửu mừng rỡ, sợi dây uyên ương màu đỏ rực im lặng nằm trên mặt đất, đợi hắn nhặt về. Hắn thấy không có người vội càng lao tới, vội vàng xoay người nhặt sợi dây lên, trong lòng mừng rỡ. Đột nhiên một nắm đấm như cái bát lớn lao thẳng mặt mà tới, Trần Tiểu Cửu nghe được thần hồn nát thần tính, vội vàng nghiêng đầu, tuy rằng tránh được toàn bộ lực đạo, nắm tay đó vẫn cào một miếng trên miệng hắn. Hắn ngẩng đầu lên, vẻ mặt Vương đại đầu hung ác dắt theo một đội an hem nhe răng cười độc ác nhìn hắn.

Trần Tiểu Cửu đưa mắt nhìn sang đã thấy Lưu Tứ ngã trên mặt đất, đầy mặt máu tươi, vẫn không nhúc nhích, hắn cho rằng gã chỉ bị đánh ngất thôi. Hăn lau khóe miệng còn nóng bỏng, nhổ ra một ngụm máu tươi, cười lạnh nói:

- Vương đại đầu , ngươi nhớ kỹ, đối nghịch với ta, ngươi sẽ phải trả giá đau đớn, thê thảm!

Vương đại đầu nhe răng cười độc ác:

- Tiểu cô nương đó là người thế nào với ngươi, không ngờ ngươi liều mạng tìm mọi cách che chở cho nàng? Nếu ngươi muốn chết, ta sẽ toàn thành cho ngươi, các huynh đệ, cho các ngươi giết chết hắn!

Nỗi phẫn nộ trong lòng Trần Tiểu Cửu bùng lên, Lăng Nhiên không sợ, giơ tay tiến lên đón lấy, trong lòng thầm nghĩ, Nhị tiểu thư hỡi Nhị tiểu thư, ta tuy rằng chiếm tiện nghi của nàng, lần này anh dũng hiến thân, chúng ta xem như hòa nhau nhé!

Đang lúc hắn định anh dũng hy sinh, bỗng nhiên một người cao lớn đẹp trai dáng vẻ phong độ đứng chắn ngay trước mặt hắn. Một cước liền đem đại hán trước mặt đá bay, sau đó hai tay thủ trước ngực, một mái tóc bồng bềnh đón gió tung bay, tức giận phừng phừng cao giọng quát:

- Vương đại đầu , dám đánh Cửu ca ta, lúc này ngươi cách cái chết không xa rồi!

Đoàn quân Anh Mộc! Trần Tiểu Cửu vui mừng quá đỗi, tiến tới vỗ vai Anh Mộc, theo sau đoàn quân Anh Mộc còn có bốn người khác đang đuổi tới, Củi khô cũng mang theo huynh đệ tới rồi.

Trần Tiểu Cửu ngẩng đầu nhìn các huynh đệ, sắc mặt tràn đầy vui mừng. Vừa rồi còn nhìn Vương đại đầu ngơ ngác đợi người tới giúp, hắn híp mắt lại bắn ra những tia phẫn hận, phun ra ngụm máu lạnh lùng nói:

- Anh Mộc, Cửu ca ta bị đánh rồi, các người xem mà xử lý.

- Cửu ca yên tâm, Anh Mộc ta nhất định báo thù cho huynh!

Anh Mộc nắm đấm rung lên roạt roạt, nhìn Vương đại đầu cười lạnh nói: Đọc Truyện Online Tại TruyệnFULL.vn - Đại Đầu ơi Đại Đầu, ngươi quả nhiên không hổ danh là tên to đầu. Thật sao quá ngốc nghếch. Hừ…, bắt đầu từ hôm nay, danh tiếng Vương đại đầu thành nam biến mất từ Hàng Châu!

Vương đại đầu vốn chỉ định đùa giỡn với giai nhân một chút, không ngờ sự việc rắc rối lan ra, còn trêu tới tận sát tinh quân đoàn Anh Mộc này, y kinh hãi đảm chiến, vẻ mặt hối hận. Quân đoàn Anh Mộc tuy chỉ có năm người, nhưng uy danh lan xa, mỗi người đều là cao thủ lấy một địch mười.

Y nhìn kỹ, thấy dáng vẻ còm nhom, Củi khô không ngờ mang theo vẻ mặt bỉ ổi cùng huynh đệ tới đây, trong lòng mừng rỡ, vội vàng lôi kéo người quen làm lành:

- Huynh đệ, chúng ta lúc trước quan hệ vô cùng tốt, ngươi hãy nói giúp ta chút chuyện, nói đỡ vài câu với quân đoàn Anh Mộc giúp ta xem sao? Ngày sau ta nhất định hậu tạ ơn này!

- Làm vài việc giúp ngươi sao ? hừ…, hồ đồ vọng tưởng.

Củi khô khoa tay múa chân gầy gò trong không trung, lạnh lùng nói :

- Ta đã là quân sư của quân đoàn Anh Mộc, sao có thể làm bạn với ngươi ?

Vương đại đầu nghe được lời này, cái miệng hôi thối há hốc ngửa lên trời, lộ ra mấy cái răng cửa ố vàng, ngơ ngác đứng ở đó, không biết nên làm thế nào cho phải.