Chương 164: Chương 164: Hạ bệ

Mai Văn Hóa xanh mét mặt, tức dựng râu trợn mắt, thở gấp, hắn cứ tưởng rằng tên Củi khô là người của mình, lẽ ra sẽ đứng về phía mình mà hành sự, không ngờ gã lại trở mũi giáo, đâm thêm một nhát vào trái tim vốn đã tổn thương của hắn.

Hắn thấy trong lòng rất đau, đồng thời nhận ra rằng, không biết tự lúc nào cái tên Củi khô này đã bị Trần Tiểu Cửu mua chuộc rồi, bây giờ ba chỗ dựa của hắn đã mất một, chỉ còn lại hai anh em Chu Bình và đám người trong cửa hàng đã được hắn mua chuộc bằng tiền.

Nhưng hai chỗ dựa này nếu sử dụng hợp lý thì có thể phản bại thành thắng, chỉ là cần nhiều thời gian hơn một chút, không thể tốc chiến tốc thắng được.

Cao Sơn đăm chiêu suy nghĩ rồi khẽ mỉm cười, vội đứng gia làm hòa nói: - Thiếu gia và tam trưởng cự xin bớt giận, tổn hại đến sức khỏe, vừa rồi chỉ là chút hiểu nhầm, không phải sự thật, xin hãy nghỉ ngơi đã, Cao Sơn sẽ mang trà ngon lên cho mọi người thưởng thức!

Gã vội mang trà ngon lên ngồi tiếp đón, Chu Ngộ Năng, Trần Tiểu Cửu và Mai Văn Hóa, không khí căng thẳng được sự ôn hòa của Cao Sơn làm vợi đi rất nhiều.

Trần Tiểu Cửu trong lòng thấy thật là thoải mái, tên Củi khô kịp thời đến hóa giải áp lực lớn cho hắn, đồng thời ngầm khen mình đã chuẩn bị chu đáo, sớm thu phục tên ngựa đen Củi khô.

Hắn uống một ngụm trà, ra ý với Chu Ngộ Năng rằng chính lúc này đây là cơ hội tốt nhất để đại thiểu gia thể hiện.

Chu Ngộ Năng xưa nay thường chịu ấm ức, rất ít khi được mở mày mở mặt, nếu không phải là bị lão phu nhân chửi, thì là bị tên Lý Bá Thiên đánh cho xanh mày tím mặt, nhưng từ khi Trần Tiểu Cửu xuất hiện, số phận hắn đã sáng sủa hơn nhiều, chỉ cần Trần Tiểu Cửu ra mặt, mọi chuyện sẽ gặp hung hóa cát, gặp nạn hóa tường.

Tiểu Cửu đúng là quý nhân của ta a, y chần chừ hồi lâu, suy tính kỹ một lần nữa những lời đã bàn bạc với Trần Tiểu Cửu, rồi ra dáng thiếu gia nói: - Mảnh đất phồn hoa Thành Tây, người đông nghìn nghịt, nhốn nháo hỗn loạn, chi nhánh Thành Tây cũng là một trong những chí nhánh quan trọng nhất của Chu gia, mấy năm nay Mai đại trưởng cự đã khổ tâm quán xuyến nhiều năm, bỏ ra không ít tâm huyết...

Mai Văn Hóa thấy con lợn béo này ở đây bày đặt văn vẻ, thầm khinh bỉ, cái thứ văn ngươi đọc ra đây không đủ cho ta nhét kẽ răng, ngươi làm bộ cái gì chứ, hắn khoát tay cắt ngang lời nói: - Đại thiếu gia, ngài có lời gì xin cứ nói thẳng, vòng vo tam quốc không phải là hành động của người quân tử, ta còn rất nhiều việc, không có nhiều thời gian để thừa lời với ngài!

Lão tiểu tử ngươi cuống cái gì chứ? Bà nó chứ ta nhổ vào ngươi, Chu Ngộ Năng tức giận đặt mạnh ly trà xuống bàn, nước trà văng tung tóe, y tục tĩu nói: - Bà nó chứ, ta nói thẳng cho ngươi biết, chính thức thông báo cho ngươi, sau này việc nợ nần sẽ giao cho Cao Sơn, các việc khác bao gồm tiêu thụ hàng hóa sẽ giao cho Trần Tiểu Cửu phụ trách, việc bảo tiêu sẽ do tên Củi khô toàn quyền xử lý!

Mai Văn Hóa nghe thấy vậy, đặt ly trà xuống tức giận vỗ bàn nói: - Vậy lão phu làm gì chứ?

- Ông... ông làm... ông làm... Chu Ngộ Năng không biết nói thế nào, mặt ngơ ngác nhìn Trần Tiểu Cửu.

Tiểu tử ngươi, đòi đánh bùn lên tường, ta còn chưa nói ngươi đó, nhưng dù sao cũng đã nói ra được đại thể sự việc, chưa ảnh hưởng đến toàn cục. Trần Tiểu Cửu lắc đầu cười, hơi chút ngạo mạn nói: - Mai đại trưởng cự mắt sáng như đuốc, tự nhiên việc toàn cục sẽ do ngài tổng giám sát, một chút chuyện nhỏ không cần ngài phải hao tâm, nếu có chỗ nào không hợp lý, ông nhắc nhở một chút là được!

- Trần Tiểu Cửu, ngươi có bản lĩnh gì mà sắp xếp chức vụ của ta? Mai Văn Hóa nhìn thẳng vào Trần Tiểu Cửu, nét mặt vô cùng nặng nề.

- Sai rồi, đây không phải là do Trần Tiểu Cửu ta muốn như vậy, mà đó là ý muốn của lão phu nhân, lẽ nào ông nghi ngờ cả ý nguyện của lão phu nhân? Trần Tiểu Cửu phản ứng cực nhanh, vội lấy lão phu nhân ra để mượn cái uy của bà lấn át Mai Văn Hóa.

- Lão phu nhân? Sao lão phu nhân lại làm vậy, khiến ta thật khó hiểu! Mai Văn Hóa thẫn thờ nói.

- Lão phu nhân trịnh trọng nói với ta chuyện này, Mai đại trưởng cự kinh nghiệm dày dạn, năng lực xuất chúng, điều này ai cũng biết. Lại là người rất mực trung thành, không ngại khó ngại khổ, việc gì cũng đều dốc sức làm, rất xứng đáng là đệ nhất trưởng cự của Chu gia. - Trần Tiểu Cửu nói mát.

- Lão phu nhân nói vậy không sai! Mai Văn Hóa cười nhạt, vuốt vuốt chòm râu, thần sắc khá đắc ý.

Trần Tiểu Cửu lại vô cùng tôn kính nói: - Cũng chính vì nghĩ đến việc Mai đại trưởng cự ngày đêm phục vụ, cống hiến cho Chu gia sẽ ảnh hưởng rất không tốt đến sức khỏe của ngài, nên trong lòng lão phu nhân rất áy náy. Bởi vậy mới quyết tâm, nhất định phải để cho Mai đại trưởng cự có đủ thời gian để nghỉ ngơi, và đã sắp xếp như vậy!

Bà nó chứ, ta bị tên tiểu tử này xỏ mũi rồi, Mai Văn Hóa vô cùng buồn, lúc này có muốn thề thốt phủ nhận thì cũng đã muộn, đó chẳng phải là tự vả vào miệng mình sao? Hắn chỉ biết thở dài, nuốt hết ấm ức vào lòng. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m Trần Tiểu Cửu ranh mãnh nhìn hắn nói: - Hơn nữa, lão phu nhân còn nói, Mai đại trưởng cự tuy cúc cung tận tụy, quản lý rất khoa học, nhưng điều này cũng đã khiến chảy máu nhân tài, nếu có một ngày ông cưỡi hạc về trời tây, những chuyện rắm rối ở chi nhánh Thành Tây ai có thể đứng ra thu xếp? Vì vấn đề này mà lão phu nhân đã suy nghĩ cả một ngày trời, vì vậy, muốn Mai đại trưởng cự ngồi ở màn sau, để tạo cơ hội cho những người trẻ tuổi, nếu có chỗ nào sai sót, nhắc nhở một chút là được, không cần ngài phải đích thân xử lý!

- Cái tên tiểu tử này, lại còn dám rủa lão phu chết à? Mai Văn Hóa nghe đến đây, tức giận vỗ bàn, đứng dậy chất vấn.

- Những lời này không phải do ta nói, mà là từng lời dặn dò của lão phu nhân, ta chỉ là người truyền đến Mai đại trưởng cự mà thôi, không tin ông có thể hỏi đại thiếu gia! Trần Tiểu Cửu bật cười, quay sang Chu Ngộ Năng ngầm ra hiệu.

- Không... không sai, mẹ ta đúng là đã... đã nói như vậy! Chu Ngộ Năng trộm cười trong lòng, đây đâu có phải là lời mẹ ta nói, rõ ràng là tên tiểu tử ngươi tự biên tự diễn, ta thật khinh thường ngươi! Nhưng nghĩ đến điều vui, y đưa ly trà lên uống một ngụm lớn, rồi bật cười haha.

Trần Tiểu Cửu nhìn Chu Ngộ Năng nghiêm nghị, cố nhịn cười nói: - Lão phu nhân cũng là căn cứ vào hai điểm trên mới xét đến để cho ta và Cao Sơn lần lượt xử lý công việc trong chi nhánh này, thứ nhất là có thể giải thoát cho Mai đại trưởng cự khỏi những công việc phức tạp, mà nghỉ dưỡng, hai là vừa để rèn luyện năng lực và khí phách cho ta và Cao Sơn nhị trưởng cự, đây thật là kế sách vẹn toàn a!

Vẹn toàn cái đít, bà ngươi chứ, nói trắng ra là bức cung cướp quyền rồi. Mai Văn Hóa tức giận ngậm ngùi, đúng là mình đã sơ ý không điều tra cho rõ, rơi vào bẫy của Trần Tiểu Cửu rồi, không thể thoát ra được.

Nhưng hắn cũng không hề chán nản thất vọng, bao năm khổ tâm tu luyện, sớm đã trở thành một cục sắt trong công việc kinh doanh của chi nhánh Thành Tây, từ trên xuống dưới, không ai là không có quan hệ với hắn, ngay cả cái rắm của hắn cũng không có ai không nói là nó thơm.

Nhất là cái gã Cao Sơn to con này, cũng là một đại tướng tâm phúc dày dạn kinh nghiệm của gã, với sự ngang ngược vốn có của hắn, sở dĩ có thể chứa chấp tên Cao Sơn này làm nhị trưởng cự, hoàn toàn là do sự phục tùng tuyệt đối của Cao Sơn đối với hắn, hắn bảo đi về phía Đông thì Cao Sơn đi về phía Đông, hắn chỉ lừa bảo ngựa thì Cao Sơn cũng gật đầu cho là ngựa, không dám nghịch lại.

Một kẻ tâm phúc như vậy bây giờ là lúc cần đến nhất, chỉ cần Cao Sơn đứng ra cầm đầu một đám người phản đối sự sắp xếp của lão phu nhân, thì ý dân khó chống, bản thân hắn sẽ đành phải gắng gượng mà tiếp tục nắm chức đại chưởng cự.

Lão phu nhân kia dù có kiêu ngạo thế nào đi chăng nữa, lẽ nào không biết ý dân lớn hơn cả trời, sẽ không thể làm điều ngược lại.

Hắn nghĩ đến đó, bất giác cười lên một tiếng.

- Mai đại trưởng cự, sao lại cười? Xin hãy chỉ giáo! Trần Tiểu Cửu cười nhạt hỏi, trong lòng biết rõ tên cáo này cuối cùng đã sắp xuất chiêu rồi.

- Ta đây trước sau quyết phục tùng ý chỉ của lão phu nhân, chỉ là muốn hỏi ý kiến mọi người ở đây, cứ khăng khăng làm theo ý mình, độc đoán độc hành không phải là tác phong của ta! Hắn chậm rãi uống một ngụm trà, rất là tự nhiên nói: - Cao Sơn, ông nghĩ thế nào?

Mai Văn Hóa biết rõ, chỉ cần Cao Sơn lên tiếng đứng về phía mình thì quỷ kế của Trần Tiểu Cửu coi như công cốc.

Trần Tiểu Cửu hít một hơi thật sâu, thời khắc then chốt đã tới, thắng bại lần này chỉ trong một niệm của Cao Sơn.

Cùng lúc, Mai Văn Hóa và Trần Tiểu Cửu đều tập trung nhìn về Cao Sơn, đôi mắt Mai Văn Hóa đầy sự tự tin, còn Trần Tiểu Cửu thì đầy hy vọng.

Trần Tiểu Cửu luôn cảm thấy con người Cao Sơn này không hề đơn giản, cũng rất mong gã sẽ quay mũi giáo về phía Mai Văn Hóa. Nhưng nếu Cao Sơn làm theo đúng ý nguyện của Mai Văn Hóa, thì mình cũng đã có hậu trước. Tranh thủ cơ hội này, cho tên Củi khô dẫn theo một đám lưu manh đến dùng vũ lực ép Mai Văn Hóa phải từ chức. Nhưng hệ quả của việc đó chắc chắn không ít phiền hà, chưa đến lúc cần kíp thì không thể dùng.

Cao Sơn nhìn Mai Văn Hóa một cái, rồi quay sang nhìn Trần Tiểu Cửu, cười thâm hiểm nói: - Chu lão phu nhân hiểu cho sự vất vả ngày đêm của đại trưởng cự, tấm lòng cao cả ấy, Cao Sơn vừa hâm mộ lại thêm bội phục! Đâu dám không nghe theo?

Lời vừa nói ra, ai nấy đều kinh ngạc, Mai Văn Hóa tức tối hai mắt long sòng sọc, run rẩy chỉ vào Cao Sơn nói: - Ngươi... ngươi thử nói lại một lần nữa coi!

- Cao Sơn rất lo lắng cho sức khỏe của đại trưởng cự, xin đại trưởng cự hãy nghỉ ngơi, như vậy cũng là làm đúng với ý nguyện của lão phu nhân! Cao Sơn ngoài mặt rất chân thành, lại khom lưng nói.

Mai Văn Hóa nghe vậy, tức tối nghiến răng kèn kẹt, chỉ vào mặt Cao Sơn, nhổ một bãi nước miếng vào mặt gã, nói: - Cao Sơn, đồ lòng lang dạ sói!

Cao Sơn không hề giận dữ, nhẹ nhàng lau sạch nước bọt, nét mặt vẫn vô cùng cung kính cười cười, trông thật đáng yêu.

Trái tim Trần Tiểu Cửu như nhảy ngược lên, cái tên Cao Sơn này, tuyệt không phải là một nhân vật đơn giản.