Chương 159: Chương 159: Liên tục gặp xúi quẩy

Trần Tiểu Cửu vì chuyện Hồng Hạnh mà trong lòng trĩu nặng, lại thêm ban nãy cùng giao bái với cô gái xinh đẹp lạnh lùng dẫn đến bị chỉ trích, trong lòng thật là buồn rầu, muốn kiếm chuyện để giải xui.

Bỗng nhiền trong đầu hắn chợt nhớ tới thời gian hắn nắm chức tam trưởng cự của đại lý chi nhánh Thành Tây của Chu gia cũng không phải là ngắn ngủi, nhưng bản thân lại chưa một lần đi qua, thật sự đã phụ "lòng tốt" của Chu lão phu nhân, dù sao trong lúc rảnh rỗi, chi bằng đi tìm đại trưởng cự Mai Văn Hoa kiếm chuyện, tìm chút niềm vui.

Hắn không đi ngay đến đại lý chi nhánh Thành Tây mà vội vàng chạy tới Chu gia đại viện Văn Uyên các, hắn cũng không muốn một mình một người đi sờ mông Mai Văn Hoa, một cây làm chẳng nên non, không khéo còn bị Mai Văn Hoa đánh cho một trận, chẳng phải là tiền mất tật mang sao, chuyện tốt như vậy, hừ... , đương nhiên phải đưa Chu Ngộ Năng theo làm thần hộ mệnh cho hắn.

Lúc này Chu Ngộ Năng đang mồ hôi như tắm, khổ sở chịu dày vò ở Văn Uyên các, hai thầy đồ Mai Văn Hoa và Khổng Nghi Tần cũng đang mặt co mày cáu, đang tỉ mỉ chăm bón cây cỏ phân bón khó ngấm Chu Ngộ Năng kia.

- Khổng lão ca, tiểu đệ ta tới đây! - Trần Tiểu Cửu lật đật xuất hiện trong thư phòng của Văn Uyên các.

Chu Ngộ Năng đang cố gắng chịu trận những tiếng vo ve của muỗi, thi từ ca phú, luân sách quốc học mấy thứ này đối với y mà nói đều là những ngọn cỏ độc chí mạng, đọc cứ như ăn sáp, hết sức khó chịu.Chợt nghe được giọng nói quen thuộc của Trần Tiểu Cửu, y mừng rỡ trong lòng, để quyển sách xuống,thân hình béo phị đứng dậy thở hồng hộc chạy đến trước mặt Trần Tiểu Cửu nói : - Tiểu Cửu,ngươi chắc là tìm ta có chuyện gì quan trọng? Đừng lo lắng, bổn công tử ra tay, một có thể chọi hai! Nói xong còn không ngừng nháy mắt, cố gắng cho Trần Tiểu Cửu hiểu được tâm ý của y, cứu y khỏi tình thế nước sôi lửa bỏng này.

Trần Tiểu Cửu được hắn chi viện, giả bộ nói: - Đúng vậy, thiếu gia,ta vừa hay có chuyện gấp, xin thiếu gia giúp đỡ, nhưng lại làm ảnh hưởng đến chuyện học tập của thiếu gia, thật là khó xử a!

Trần Tiểu Cửu đúng là Trần Tiểu Cửu, thật là nhanh ý a, ta chen chỉ nhướn lông mi một cái là hắn biết tâm ý của ta ngay, thật là thần kỳ. Chu Ngộ Năng nghe xong mừng rỡ, dắt lấy cánh tay của hắn, nghiêm trang nói: - Đừng ngại, Tiểu Cửu đã có chuyện nhờ ta thì ta sẽ dốc sức giúp đỡ, xong việc rồi trở về đọc sách, cũng không muộn!

Ngươi trở về cái rắm ấy, nếu ngươi có thể trở về thì heo mẹ có thể leo cây. Hàn Mặc Tuần thầm cười nhạt, từ khi bị Trần Tiểu Cửu chọc tức, gã bệnh nhỏ mà nằm viện lớn, không bệnh giả có bệnh, không ngờ giả vờ mà thành thật, thực sự bị một trận phong hàn nặng, suýt nữa đi đời nhà ma,may mà trị liệu sớm, mới giữ được tánh mạng.

Nhưng, gã vẫn luôn canh cánh trong lòng sự chế giễu của thằng nhãi Trần Tiểu Cửu này, thậm chí hận đến tận xương tủy. Bởi vì Trần Tiểu Cửu bày ra cho hắn cái thế cờ "Tiểu Chinh Tây" kia, gã vắt hết óc, suy nghĩ ngày đêm cũng không giải được, vì suốt ngày suy nghĩ mà tóc đã trở thành màu hoa râm, trong vòng mười mấy ngày mà như đã già đi cả chục tuổi.

Nhưng cái thế cờ này dượng như một khối đá đè nặng ở trong lòng, ngày nào còn chưa giải được, ngày đó hắn còn thở không nổi. Đáng giận hơn chính là, thằng nhãi Hàn Thái này mặc dù là nhà nghiên cứu lý học, nhưng lại là một kẻ lắm chuyện đúng như mệnh danh, nó đã đem những ấm ức phải chịu khi ở Túy Hương Lầu thêm mắm thêm muối tố cáo với gã, ý chỉ Trần Tiểu Cửu không tôn trọng người tài, bất kính trưởng bối, lại càng không tôn trọng Hàn Mặc Tuần là đại biểu của học thuyết Lý Gia, những điều này khiến Hàn Mặc Tuần càng thêm tức giận.

Thằng nhãi ranh cũng đòi cuồng vọng, có cơ hội nhất định phải để cho hắn thấy.

Khi nghe thấy Trần Tiểu Cửu trò chuyện với Chu Ngộ Năng, y tức lắm, lạnh lùng hừ một tiếng nói: - Dạy không đúng là cái sai của thầy, học không đúng là cái sai của trò. Ta thân là thầy của ngươi, đem tinh hoa truyền thụ cho ngươi, vậy mà một kẻ tuổi còn nhỏ như ngươi lại không cầu tiến bộ, còn ra thể thống gì, việc này quyết không thể được!

Chu Ngộ Năng nghe vậy, cảm thấy tức giận, khuôn mặt béo phệ đỏ bừng, ngượng ngùng không biết đối đáp như thế nào!

Trần Tiểu Cửu thấy tình cảnh này, vỗ vỗ bả vai Chu Ngộ Năng tỏ ý an ủi. Tiểu tử ngươi thực không biết điều, thỉnh thoảng trốn học thì là không cầu tiến bộ sao? Phàm là kẻ nào ra vẻ lên giọng đạo đức, Trần Tiểu Cửu đều rất là khinh bỉ.

- Aiza, đây không phải Hàn đại gia sao? Chà chà... Ngài tinh thần khỏe khoắn như vậy, lẽ nào bệnh hoa liễu của ngài đã khỏi rồi?

- Bệnh hoa liễu cái gì, ngươi dám trêu chọc lão phu? Hàn Mặc Tuần sắc mặt giận dữ nói.

- Ồh? Có lẽ ta nhớ nhầm rồi? Chắc không phải loại bệnh lậu, bệnh giang mai nhỉ? Trần Tiểu Cửu vẻ mặt bỉ ổi nói, Chu Ngộ Năng nghe thấy vậy, cười phì một tiếng, Khổng Nghi Tần cũng nhịn không được, che miệng lắc đầu không thôi.

- Một tiểu bối như ngươi thật là không có tôn ti, lão phu một thân chính khí, tác phong chính trực, không gần nữ sắc, chỉ là thỉnh thoảng bị cảm thương hàn, ít ngày nữa khỏi hẳn, ngươi cho ta là hạng người trêu hoa ghẹo liễu như Khổng Nghi Tần sao? Hàn Măc Tuần thấy Trần Tiểu Cửu bịa chuyện, cảm thấy rất là tức giận, vội vàng thề thốt phủ nhận, trong lúc bối rối lại lôi cả Khổng Nghi Tần đa tình vào.

Nói vừa xong thì cảm thấy không ổn lắm, quay đầu lại nhìn Khổng Nghi Tần, thấy hắn sắc mặt giận dữ, trong mắt phát ra ánh nhìnlạnh lùng, nhìn thẳng vào hắn thì thấy hắn lông tóc dựng đứng.

Trong lòng hắn thầm mắng Trần Tiểu Cửu thằng nhãi này thật không tốt đẹp gì, muốn vãn hồi lời của mình, nhưng nước đổ khó hốt, chỉ biết đỏ mặt ngượng ngùng, nhìn Khổng Nghi Tần, ngập ngừng muốn giải thích vài câu, nhưng lại tái mặt không dám nói gì.

Khổng Nghi Tần trong lòng thầm chửi Hàn Mặc Tuần nhiều chuyện, Khổng Nghi Tần ta đâu có đắc tội ngươi, thằng nhãi ngươi rõ ràng là loại người không ăn được bồ đào thì nói bồ đào còn xanh, dám ỉa vào đầu ta khấu như vậy, ta tuy rằng lúc tuổi còn trẻ phong lưu đa tình, nhưng có khi nào ta mắc phải bệnh hoa liễu chứ? Hắn cười ha ha một tiếng nói: - Khổng mỗ người tuy bất tài, nhưng tự tin cũng có chút tài hoa,cũng có thể được những cô gái làng chơi ngưỡng mộ. Nhưng nổi tiếng bảo thủ như Hàn đại gia, thân thể lại thở không ra hơi thì dù có muốn mắc bệnh hoa liễu e là cũng không một cô gái nào muốn lên giường với ông?

Lời vừa nói ra, mọi người cười ngặt nghẽo, chỉ có Hàn Mặc Tuần mặt tái mét, chỉ vào mặt Khổng Nghi Tần, không biết nói gì.

Trần Tiểu Cửu trong lòng rất là khoái chí, gừng càng già càng cay, Khổng Nghi Tần ngôn ngữ sắc bén, chửi thẳng Hàn Mặc Tuần vụng về, yếu đuối, không thể hoàn thành sự nghiệp vĩ đại cùng đàn bà một vào một ra thân thiết, ngôn ngữ sắc bén vô cùng ngoan độc.

Trần Tiểu Cửu xoay động chòng mắt, tận dụng triệt để nói : - Lời Khổng đại gia nói có hơi thiên vị rồi, Hàn đại gia xưa nay rêu rao rùm beng bản thân đại thành lý học, không thích nữ sắc, ai ai cũng biết. Hơn nữa tuyển chọn đồ đệ cũng rất nghiêm khắc, cao đồ của ngài ấy đều là người khiêm tốn, phẩm đức cao thượng, được Hàn đại gia chân truyền rất nhiều!

Nghe những lời ấy, trong lòng Hàn Mặc Tuần thật là đắc ý, ấn tượng đối với Trần Tiểu Cửu cũng đã tốt lắm hơn đôi chút, sắc mặt vui vẻ nói: - Kẻ hậu sinh ngươi, khó khăn lắm mới nói được một câu tiếng người!

- Hàn đại gia, ngài đừng vội ngắt lời ta, ta còn chưa nói hết! - Trần Tiểu Cửu đổi giọng, chất vấn:- Nhưng ta cũng không hiểu, cao đồ Hàn Thái của ngài sao lại suốt ngày kè kè bên đám bại hoại như Lý Bá Thiên, ở trong thanh lâu ôm ấp, trêu chọc người đẹp, bộ dạng say sưa, ta thật thấy xấu hổ thay! Đây là ta chính mắt nhìn thấy nói như vậy,thực hư thế nào xin hỏi Hàn đại gia, lẽ nào ngài cũng dạy chuyện đó sao? Thật là không còn lý nào!

Hàn Mặc Tuần trong lòng tức giận, không ngờ thằng nhãi Trần Tiểu Cửu này lại thâm hiểm như vậy, giữa đường lại gặp hắn, khiến ông ta tiến thoái lưỡng nan, khuôn mặt già nua chỉ biết đỏ bừng.

Y khoát tay áo, ngọt nhạt nói với Trần Tiểu Cửu: - Tiểu tử ngươi miệng còn hôi sữa, muốn khoe khoang miệng lưỡi lợi hại, có bản lĩnh gì chứ?

- Oh, đây không được coi là bản lĩnh sao? - Trần Tiểu Cửu vỗ vỗ tay nói: - Nếu Hàn đại gia muốn biết bản lãnh thật sự, vậy ta đây muốn thỉnh giáo Hàn đại gia, thế cờ "Tiểu Chinh Tây" kia, lão nhân gia ngài có thể giải được không?

Hàn Mặc Tuần nghe vậy, hận không thể tìm một cái lỗ nẻ nào để chui xuống, thằng nhãi Trần Tiểu Cửu này, tự vạch áo cho người xem lưng, rõ ràng là khinh lão già ta!

Y than thở, thoáng thấy chút đầu hoa mắt choáng, tuổi già mắt mờ, khóe miệng co giật muốn phản bác nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.

Trần Tiểu Cửu giậu đổ bìm leo nói: - Hàn đại gia, ngài không giải được phải không? Chà chà... , ngài đừng căng thẳng, ta cho ngài hai năm thời gian, ngài có thể từ từ suy nghĩ, nếu vẫn không đủ, mười năm tám năm ta cũng sẽ chờ được!

Hàn Mặc Tuần run rẩy chỉ vào Trần Tiểu Cửu, khóe miệng co giật nói: - Nhãi ranh... nhãi ranh khinh người quá... Quá đáng! Y hổn hển, trước mắt một màu tối đen, đứng không vững, vịn vào cây cột há mồm thở dốc.

Mấy học trò đứng bên thấy tình hình không ổn, vội vàng đỡ Hàn Mặc Tuần đi nghỉ ngơi.

Chu Ngộ Năng thấy Trần Tiểu Cửu lại lập kỳ công, mừng rỡ trong lòng, giơ ngón tay cái lên nói : - Tiểu Cửu, ngươi đúng là một viên mãnh tướng của ta! Bạn đang đọc truyện tạ Trần Tiểu Cửu vỗ vỗ bả vai Chu Ngộ Năng, cười cười đi đến bên cạnh Khổng Nghi Tần, vẻ mặt thần bí nói: - Khổng lão ca, huynh có biết Hồng Hạnh cô nương ở Túy Hương Lầu chứ?

Khổng Nghi Tần nghe nói vậy, nhìn vẻ mặt đăm chiêu của Trần Tiểu Cửu, trong mắt hiện lên vẻ bối rối.