Diệp Ngâm Phong làm lớn, y đỡ hai người đứng lên rồi nói:
- Ba người chúng ta sau này đã là huynh đệ kết nghĩa, ngàn vạn lần không được nói những lời khách sáo kia nữa, nếu như có khó khăn gì, giúp đỡ lẫn nhau mới hay!
Chung Việt vui vẻ ra mặt, liện tục gật đầu kêu phải, y vốn đã là bạn học với Diệp Ngâm Phong, giao tình rất tốt, sau khi trải qua lần kết bái này, quan hệ giữa hai người càng tăng thêm một bậc, thời gian sau này sẽ có được người trợ giúp mạnh mẻ, còn Trần Tiểu Cửu thì tài trí mưu lược đầy rẫy, mưu tính sâu xa, có khó khăn gì là có thể nhờ hắn giúp đỡ. Do đó có hai người làm huynh đệ, đúng là phúc phần của y.
Trần Tiểu Cửu nhiệt tình nâng đỡ hai người, hắn vừa cảm động, lại vừa lo lắng, với địa vị của Diệp Ngâm Phong, đương nhiên sẽ không dễ gì lôi kéo người ngoài, nhưng đã phá lệ kết giao với hắn, một mặt cũng là thưởng thức tài nghệ của hắn, mà một mặt khác, trong lòng cũng có một số yếu tố về công danh lợi lộc.
Đây là lẽ thường tình của con người, có bỏ ra thì phải có thu lại, không gì đáng trách cả, ầy…., những chuyện sau này, ai mà nói chính xác được chứ! Nhưng có một điều cực kỳ chính xác, từ nay về sau, bất luận Diệp Ngâm Phong làm chuyện gì, hắn cũng sẽ bị buột chặt vào chiến xa và không cách nào thoát ra được.
Trên mặt Diệp Ngâm Phong nở đầy nụ cười, chuyến đi Giang Nam lần này, thu hoạch khá là phong phú, không chỉ phá giải được cục cờ thiên cổ, điều quan trọng hơn lại chính là kết giao được với người đại tài như Trần Tiểu Cửu đây, với tầm nhìn xa trông rộng của y, trong lòng đương nhiên hiểu rõ, Trần Tiểu Cửu của hiện tại tuy rằng chỉ là một cọng cỏ nhỏ, nhưng sau này sẽ có ngày, cọng cỏ nhỏ bé này chắc chắn sẽ trở thành cây đại thụ cao ngất trời, bây giờ bản thân mình cứ viện trợ về mặt vật chất và tinh thần, hạ thấp mình kết giao bạn hữu, tặng hắn lợi ích, dù sao cũng hay hơn là sau này mới dệt hoa trên gấm.
Đợi lúc sau này cơ hội thích hợp, bởi vì thân phận nào đó của hắn, khiến cho hắn trở thành cánh tay đắc lực của mình, đây há chẳng phải là bố cục mà có ngàn vàng không đổi hay sao?
Nghĩ đến đây, y vô cùng đắc ý, vẻ mặt sáng rỡ, ôm lấy vai của Trần Tiểu Cửu một cách đầy thân mật mà nói:
- Nhị đệ, thân phận của huynh chắc là tam đệ đã nói cho đệ nghe rồi, hiện giờ nhiều việc của đệ vẫn chưa cần đến sự giúp đỡ của huynh, có tam đệ ở đây, cũng đủ để giúp đệ ứng phó với những khó khăn trước mắt, có cuộc sống tốt hơn. Đợi kỳ thi vào mùa xuân sang năm, huynh sẽ tìm danh phận thí sinh cho đệ, với tài văn chương của đệ, tham gia khoa cử, chắc chắn sẽ đỗ cao!
Tham gia khoa cử? Ta còn phải tham gia các thứ đồ chơi bỏ đi đó sao? Trần Tiểu Cửu nghe xong, cũng không phản bác, tùy tiện phụ họa theo, bắt đầu cùng uống rượu với hai người.
Rượu uống ba lần, thức ăn dùng qua năm món, thằng nhãi Chung Việt này tính tình như trẻ con, hưng phấn quá độ, tự chuốc mình uống say đến đầu quay vòng vòng, trời đất điên đảo, đôi mắt cũng mở không lên nữa, vậy mà lại vù vù ngủ thiếp đi.
Đúng vào lúc này, nghe thấy tiếng bước chân vụn vặt, đôi mắt say rượu của Trần Tiểu Cửu lờ đờ mông lung, ngẩng đầu lên nhìn, lại thấy Hồng Hạnh vẻ mặt nũng nịu dẫn theo bốn cô nương Xuân Hạ Thu Đông đến góp vui.
Hồng Hạnh thay một chiếc áo dài tay rộng màu đỏ tía, đem giấu kín thân hình mềm mại và đầy đặn tuốt bên trong, vừa nhìn phớt qua, tràn đầy vẻ đẹp thần bí, cô nhìn Trần Tiểu Cửu một cái, chưa nói đã cười, tiến lên trước châm rượu và nói:
- Trần công tử, ngài uống chậm một chút, ngày tốt cảnh đẹp như vậy, khung cảnh trăng hoa, lãng mạn phi phàm, để tôi góp vui cho công tử!
Trần Tiểu Cửu rượu không say người mà người tự say, ngửi được mùi thơm trên người của Hồng Hạnh, hài lòng thỏa dạ, hắn lên trước nắm lấy tay của Hồng Hạnh nói:
- Ta vừa mới kết bái kim lan với hai vị công tử đây, cùng nhau lập lời thề ước, nếu mai này giàu có rồi, chớ có quên nhau, còn nếu kẻ nào phản bội, trời tru đất diệt, Hồng Hạnh, muội mau đàn cho các huynh nghe một khúc nhạc, tăng thêm hứng thứ cho việc uống rượu nào!
Hồng Hạnh chỉ vì ban nảy vô tình thoáng liếc thấy Trần Tiểu Cửu không ngờ đang cầm lấy tay của Đông Mai không chịu buông ra, trong lòng thầm tức giận, cái gã vô lương tâm này, đã ăn trong bát, nhìn trong nồi, còn ôm cả thau nữa, sao lại có người tham lam như vậy chứ, cô ngồi trong khuê phòng một mình tức giận, nghĩ đến chuyện không đi tiếp đãi tên khốn này.
Nhưng chỉ một lúc sau, lòng dạ hẹp hòi nhỏ nhen của nàng đã tan thành mây khói, lại nhớ đến tên háo sắc này, liền vội vàng thay quần áo, dẫn theo bốn đại hoa đán đến góp vui.
Cô đã quá quen thuộc với thói hư tật xấu hay động tay động chân của tên nhãi Trần Tiểu Cửu rồi, một lúc không bị hắn đùa giỡn, trái lại trong lòng ngứa ngáy khó chịu, giống như thiếu cái gì đó vậy, cảm nhận được tên nhãi Trần Tiểu Cửu này đang tùy tiện đùa nghịch với bàn tay nhỏ nhắn của cô, trong lòng thầm mừng rỡ vui tươi, đột nhiên nghe chuyện Trần Tiểu Cửu lại đi kết bái kim lan, đột nhiên lùi ra sau vài bước, cả một khuôn mặt tràn đầy màu đỏ như máu:
- Cái gì…lúc nào…sao lại…lại thế này?
Trần Tiểu Cửu thấy Hồng Hạnh phản ứng kịch liệt như vậy, trong lòng có chút thắc mắc, chẳng lẻ bên trong chuyện này còn có ẩn tình gì khó nói hay sao? Vội cười hi hi mà hỏi:
- Hạnh Nhi, Muội như vậy là sao thế? Chẳng lẻ có chỗ nào không khỏe à?
Hồng Hạnh tuy rằng kinh ngạc giật mình một cái, ngay sau đó ý thức được bản thân mình có chút mất tự chủ, vội định thần lại, miễn cưỡng cười cười nói:
- Thế thì chúc mừng ba vị công tử, chúc mừng ba vị công tử, Hồng Hạnh bất tài, đương nhiên sẽ thổi tấu một khúc nhạc cho mọi người!
- Như vậy càng tốt, Hồng Hạnh cô nương kỹ nghệ hơn người, tôi đây rửa tai lắng nghe đây!
Ánh mắt của Diệp Ngâm Phong cứ nhìn thẳng về phía Hồng Hạnh, trong lòng thật chất cười lạnh lùng một cái nói:
- Tuy nhiên, Hồng Hạnh cô nương trước đó đã từng hứa hẹn, chỉ cần tôi phá được thế cục trong bàn cờ, sẽ nói cho tôi biết cục diện này do ai lập ra, bây giờ, Hồng Hạnh cô nương có thể nói cho tôi rõ được không?
Hồng Hạnh đã sớm phục hồi lại trạng thái bình thường, cười cười một cách dễ thương mà nói:
- Công tử, thế cờ này phức tạp phi thường, không phải khả năng của người bình thường có thể làm được, đương nhiên không phải do người bình thường sáng tạo ra, trừ phi là lão tổ tông của Thôi Gia đấy!
- A ? Chẳng lẽ quả thật do lão tổ tông của Thôi gia kia sáng lập ư?
Diệp Ngâm Phong kinh ngạc mà lắc lắc đầu, buồn bã như là thất vọng nói:
- Ta sớm đã phải nghĩ như vậy, cục thế như vậy chỉ có trên trời mới có, nhân gian nào có nghe thấy mấy lần!
Hồng Hạnh mỉm cười một cái, trong mắt lại vô tình toát ra ánh nhìn sắc bén, bàn tay ngọc ngà thon thả cầm lấy cây sáo, dưới sự tô điểm của ánh trăng cô bắt đầu chậm rãi thổi sáo.
Trong lòng Trần Tiểu Cửu giật mình, thế cờ này rõ ràng là do Hồng Hạnh lấy được từ bên Khổng Nghi Tần, sao lại khư khư nói là của lão tổ tông Thôi Gia nhỉ?
Nhưng nói đi phải nói lại, lão tổ tông Thôi gia? Đó là cái thứ gì vậy?
Hắn vội vàng hỏi thăm Diệp Ngâm Phong nói:
- Đại ca, cái lão tổ tông của Thôi Gia này rốt cuộc là ở đâu vậy?
Diệp Ngâm Phong thấy Trần Tiểu Cửu hỏi, có chút men say dâng trào nói:
- Lão tổ tông Thôi gia, chính là lão quái vật chấn giữ ở vòng thứ năm của Trích Tinh lâu đấy!
- Đại ca, huynh nói rõ một chút.
Trần Tiểu Cửu thúc giục nói.
- Không giấu gì nhị đệ, năm đó ta kiêu ngạo điên cuồng vô cùng, tự cho rằng tài thi phú, cầm kỳ thư họa, thuật số sách luận, không ai địch nổi, xem thường tất cả các tài tử trong thiên hạ, liền muốn một mình xông vào phá cái Trích Tinh lâu nổi danh thiên hạ, bốn vòng trước tuy rằng hơi hao tốn chút trí lực, nhưng cũng miễn cưỡng vượt qua được, mãi đến ải thứ năm, gặp phải lão quái vật đó của Thôi gia, Ầy da…bây giờ nhớ lại, cảnh tượng đó vẫn y như cơn ác mộng dằn xé mãi trong lòng ta, phủi mãi chẳng đi!
- Ông ta lại lợi hại đến như vậy sao?
Trần Tiểu Cửu hỏi tới nói.
- Đó là lẽ đương nhiên, đề mục mà ông ta đã ra vượt xa so với tầm hiểu biết của ta, hay nói cách khác, thậm chí còn vượt ra khỏi giới hạn hiểu biết của cả nhân loại, tuy rằng ngăn cách bởi bức màn, ta không nhìn thấy hình bóng của ông ta, nhưng câu hỏi phát ra với giọng trầm mặc đó của ông ta, khiến ta phải á khẩu khko6ng trả lời được, vào giây phút đó, gần như là làm đảo loạn cả mọi suy nghĩ mà ta có.
- Chỉ có vào khoảnh khắc đó, ta mới hoàn toàn tỉnh ngộ, ta nhỏ bé đến nhường nào!
Diệp Ngâm Phong thiểu não buồn bã, uống một ly rượu, đột nhiên nhìn Trần Tiểu Cửu một cái, đo lường trên dưới cả nửa buổi trời nói: Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn - Nhị đệ, giống, chậc chậc…, thật là giống….
Trần Tiểu Cửu bị đôi mắt của y xăm soi đến nổi cả da gà, vội ôm lấy cánh tay hỏi:
- Đại ca, huynh muốn, huynh muốn làm gì vậy? Đệ không phải một đứa dễ dãi đâu nha!
Diệp Ngâm Phong châm chú nhìn một lúc lâu sau, khẽ cười nói:
- Nhị đệ, ta cũng không biết sao lại thế này, đột nhiên liền cảm thấy đệ có điểm gì đó giống lão quái vật đó của Thôi Gia, tuy rằng ngăn cách bởi bức màn, ta không nhìn rõ hình dáng thật của lão, nhưng khí chất phát ra trên người của đệ có điểm gì đó giống với của lão quái vật đó.
Lại có chuyện này ư? Trong lòng Trần Tiểu Cửu có chút kinh ngạc, vội đem kế hoạch muốn liều xông vào Trích Tinh lâu của mình và Chung Việt nói với Diệp Ngâm Phong.
Diệp Ngâm Phong nghe xong, thở dài một tiếng nói:
- Ý trời, ý trời mà! Trong trích tinh lâu tuy rằng ngọa hổ tàng long, đời đời xuất hiện người tài, nhưng đệ cũng không cần phải sợ, dựa vào tài trí tuyệt đỉnh của đệ, qua ải thứ ba thì dễ như cho tay vào túi lấy đồ, qua ải thứ tư thì hơi tốn một tẹo trắc trở, cũng có thể thành công. Nhưng khi em vượt được đến ải thứ năm, lúc gặp phải lão quái vật đó, thì phải xem tạo hóa của đệ rồi.
Diệp Ngâm Phong nói đến đây, uống một ly rượu nói:
- Nói không chừng khi phước phần của để đến thì tự nhiên sẽ sáng dạ, thật sự có thể đánh bại được lão quái vật đó, cũng chưa biết được mà!
Lão quái vật này thật sự lợi hại đến thế sao? Hừ…ta chính là không tin đấy, khóe miệng Trần Tiểu Cửu nhếch lên, lộ ra vẻ mặt không cho rằng như vậy.
Diệp Ngâm Phong bỗng nhiên vỗ nhẹ vào vai của Trần Tiểu Cửu nói:
- Nhị đệ, qua khỏi ngày hôm nay, ngày mai ta phải trở về Kinh Thành, nghĩ huynh đệ chúng ta vừa mới kết bái, liền phải rời xa, cũng thật là luyến tiếc mà.
Hồng Hạnh nghe đến đây, trong lòng bối rối, bỗng chốc tiếng sáo gián đoạn.
Diệp Ngâm Phong khẽ mỉm cười nói:
- Hồng Hạnh cô nương, cô làm sao thế? Chẳng lẽ trong lòng có chuyện gì à?
Hồng Hạnh cười một cách quyến rũ, thi lễ một cái nói:
- Hôm nay Hồng Hạnh có chút phân tâm, khiến công tử chê cười rồi!
Sau đó liền chuyên tâm vào thổi sáo trở lại.
Trần Tiểu Cửu thấy cảnh tượng này, vội thấp giọng nói:
- Đại ca, chẳng lẽ huynh có việc quan trọng, ngay mai chắc chắn phải lên đường sao?
Diệp Ngâm Phong cười một cách bất đắc dĩ nói:
- Không giấu gì nhị đệ, triều đình có một số việc, ta tuy rằng không phải quan viên quan trọng trong triều, nhưng cũng coi như là người có đầu ốc thông minh, gia phụ hôm qua dùng bồ câu đưa tin, muốn ta nhanh chóng trở về bàn bạc đối sách.
Mắt Trần Tiểu Cửu lóe sáng, ngân ngơ mà nghe những lời phía sau của y.
Diệp Ngâm Phong thấy thế, ghé vào bên tai của hắn và thần bí nói:
- Định Nam Vương muốn tạo phản rồi!
Trần Tiểu Cửu nghe xong, không khỏi hít một hơi lạnh, thật đúng là sợ điều gì thì điều đó đến, vừa kết bái với Diệp Ngâm Phong, liền phải cùng thằng nhãi này lâm vào vòng xoáy chính trị rồi?
Hừ…kết bái kim lan, rõ ràng là huynh có ý làm vậy, Diệp Ngâm Phong, ta khinh bỉ huynh đấy !
- Uống rượu uống rượu, những chuyện này, đệ không biết đâu đấy!
Trần Tiểu Cửu nói qua loa.
- Vừa mới xưng huynh đệ với đệ, liền phải chia xa, chuyện của thế gian, khiến người ta khổ sở!
Y đứng dậy, nhìn ánh trăng, nhẹ nhàng bước đi thong thả nói:
- Tiêu tiêu địch thanh ngâm (Tiếng sáo ngân nga như mưa lất phất) - Huyễn huyễn u hoàng lộ (giọt sương trong veo như thủy tinh nhỏ xuống trong rừng trúc dầy đặc ) - Chỉ xích xích tố diêu ( Thư tín xa chỉ trong gang tấc thôi) - Nan thuyết tâm trung thương (nhưng khó nói nên nỗi đau trong lòng ) - Thâm tư vô dữ ngôn ( Suy nghĩ sâu xa không nói nên lời) - Tác thử đoản ca hành (Làm bài thơ ngắn đây với mỗi câu năm từ) - Đoản ca bất thành khấp ( Bài thơ ngắn này không khiến người ta rơi lệ) - Thế lệ mãn y thường (Nhưng tình cảm trong đó khiến người ta phải nước mắt mũi thấm ướt cả áo quần) Y ngâm nga một bài thơ, không kìm lòng nổi, một hàng nướt mắt trong suốt không thể tự chủ mà lăn dài xuống.
Bài thơ này ngắn gọn xúc tích, lúc ngâm nghe êm tai và thuận miệng, tuy rằng không phải cầu kỳ lắm, nhưng từng câu từng chữ đều chứa đầy tình cảm chân thật, khiến người ta cảm động mà sầu não. Trần Tiểu Cửu nghe xong bài thơ này, trong lòng có chút hổ thẹn, Diệp Ngâm Phong tuy rằng tính toán lợi lộc một chút, nhưng đối với bản thân mình thì lại có ý ưu ái và đồng tình, bản thân mình làm sao có thể lấy dạ tiểu nhân mà đo lòng quân tử được chứ!
Hắn bước lên trước trịnh trọng vỗ vào vai của Diệp Ngâm Phong, ngước nhìn ánh mắt mà cao giọng ngâm rằng:
- Trường đình ngoại (ngoài trường đình) - Cổ đạo biên (Bên đường xưa) - Phương thảo bích liên thiên (Cỏ thơm xanh ngất trời) - Vãn phong phất liễu địch thanh tàn ( gió đêm thổi phất qua cây liễu ưu sầu làm cho tiếng sáo nghe thật thê lương) - Tịch dương sơn ngoại sơn ( ánh hoàng hôn còn xót lại chiếu rọi lên từng ngọn núi ở phía xa) `- Thiên chi nhai (Tận cùng của trời) - Hải chi giác (Nơi góc cuối cùng của biển) - Tri giao bán linh lạc (bạn bè tri kỷ không biết phiêu bạc tận phương nào) - Nhất biều trọc tửu tẫn dư hoan (Hãy tận hưởng niềm vui của chúng ta với bầu rượu này) - Kim tiêu biệt mộng hàn (bởi vì ngày mai phải chia xa nhau rồi ,ngay cả giấc mộng đêm nay cũng thật thê lương) Diệp Ngâm Phong nghe đến đoạn này, tâm trạng giảm sút, cùng cụng ly với Trần Tiểu Cửu, đầy vẻ chân tình, uống một hơi cạn sạch!