Chung Việt nghe thấy lời nói quả quyết của Trần Tiểu Cửu, trong lòng có chút nghi hoặc, y không biết Trần Tiểu Cửu dựa vào đâu mà kết luận rằng Diệp Ngâm Phong sẽ nhanh chóng giải được thế cờ này, nhưng y có gì đó qua ư là tin tưởng và ỷ lại vào Trần Tiểu Cửu, nếu như Cửu Ca đã nói như vậy, thế thì chắc chắn không sai đâu, y vội vàng gọi cô bé chuẩn bị rượu, nhìn nhìn Diệp Ngâm Phong có chút động đậy khác thường, lại nhìn thấy vẻ thản nhiên đắc ý của Trần Tiểu Cửu, trong lòng không khỏi có chút gượng cười, ầy da….hai người này, không có người nào là y có thể hiểu được cả.
Trần Tiểu Cửu vẻ mặt hớn hở mà uống ngụm trà, hắn bởi lẽ kết luận rằng Diệp Ngâm Phong sẽ nhanh chóng giải được thế cờ, tất cả là do hắn đã từng trải nghiệm qua tương tự như vậy, Kiếp trước hắn thân là một chuyên gia giải mã đẳng cấp, thường phải mất ăn mất ngủ, quên hết mọi thứ vì một tình báo vô cùng quan trọng. Lúc vắt óc suy nghĩ, bỏ ra hết trăm cay nghìn đắng, đến thời khắc cuối cùng, sẽ có một loại hành động khác thường hiếm thấy.
Bây giờ Diệp Ngâm Phong cũng là đang đi theo lối mòn của hắn, Trần Tiểu Cửu vừa nhìn là biết.
Thời gian nửa nén nhan đã qua đi rồi, Chung Việt thì không được thoải mái như Trần Tiểu Cửu, cứ nôn nóng mà đi qua đi lại trong sảnh.
Mà phản ứng của Diệp Ngâm Phong cũng càng lúc càng mãnh liệt, nhịp nhún tay của y càng lúc càng nhanh, do đó mà tách trà trong tay cứ không ngừng run rẩy, trà thơm cũng theo nhịp run run mà bắn tung tóe ra ngoài, đôi chân vững chắc cũng bắt đầu nhấp theo nhịp, bờ vai kích động đến có chút co giật, quan sát kỹ lưỡng, thì sẽ phát hiện phía trên vùng trán và mũi của y cũng toát ra mô hôi li ti. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn Giải ra rồi, giải ra rồi, tên nhãi này cũng thật là biến thái mà! Bộ dạng của Trần Tiểu Cửu rất điềm đạm ôn hòa, nhưng lại không rời mắt mà nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Diệp Ngâm Phong, trong lòng thầm nghĩ như vậy.
Trong lúc Chung Việt đầu óc mờ mịt, nôn nóng đợi chờ, thì đột nhiên nghe một tiếng trong trẻo vang lên, Chung Việt quay đầu nhìn lại, thấy tách trà trong tay của Diệp Ngâm Phong đã vỡ nát, trà thơm đổ đầy dưới đất, lại thấy Diệp Ngâm Phong ngẩn đầu tựa vào ghế, hai mắt nhắm lại, cả mặt đỏ bừng, hai nắm tay xiết chặt vào nhau, run lên bầng bật.
Diệp Ngâm Phong xưa nay cho người ta cảm giác là người ôn hòa và điềm đạm, chưa bao giờ để mất hình tượng như lúc này, Chung Việt kinh hãi, chẳng lẽ Diệp huynh bị mắc bệnh thất tâm phong (giống như bệnh tâm thần phân liệt) ? Y vội vàng tiến lên trước dò hỏi:
- Diệp huynh, Diệp huynh, huynh thế này là bị sao vậy? Chẳng lẽ có chỗ nào không ổn hả?
Diệp Ngâm Phong nhắm tịt mắt lại, phảng phất như không nghe thấy gì.
Trần Tiểu Cửu bước đi như dạo chơi, từ từ chậm rãi mà tiến đến bên cạnh Diệp Ngâm Phong, chắp tay một cái, vô cùng vui mừng nói:
- Chúc mừng Diệp huynh, hoan hô Diệp huynh, nghệ thuật đánh cờ của Diệp huynh thật cao minh, Tiểu Cửu vô cùng bái phục!
Gã hồ đồ Chung Việt nghe thấy lời này, hưng phấn đến nổi vỗ tay liên tục, lại dịnh lấy vai của Diệp Ngâm Phong nói:
- Diệp huynh, Diệp huynh, chẳng lẽ giải được thế cờ rồi sao? Huynh mau nói cho đệ nghe đi!
Diệp Ngâm Phong vốn dĩ muốn thư giản một lát, ngặt nổi bờ vai của y bị tên Chung Việt do quá hưng phấn mà bóp đến đau buốt, đành mở mắt ra một cách không tình nguyện, nở nụ cười tươi đáp trả lại Chung Việt.
- Được rồi? Được thật rồi! Ha ha….
Chung Việt phe phẩy hai cánh tay, hưng phấn kêu to, vội vả kêu cô nha hoàn nhỏ đi bẩm báo với Hồng Hạnh cô nương.
Trần Tiểu Cửu vẻ mặt cười đùa, bưng hai chén rượu, đưa cho Diệp Ngâm Phong một chén, nháy mắt nhướn mày nói:
- Diệp huynh, việc lớn đã thành, hai chúng ta cùng uống một hơi nào!
- Cám ơn Trần huynh, huynh và tôi cùng vui nha!
Diệp Ngâm Phong nghe Trần Tiểu Cửu nói lý thú như vậy, cười hi hi một cái, thở một hơi dài, nhận lấy chén rượu, uống một hơi cạn sạch.
Vùng trán của y trông có chút vẻ mệt mỏi, ba ngày ba đêm không ngủ, con ngươi long lanh kia vẫn phát ra tia sáng hưng phấn, nhưng trồng trắng của mắt đã ngập đầy gân máu, vẫn không thể che đậy được sự mệt mỏi y một chút nào. Bất đèn chiến đấu thâu đêm đã hao phí lượng lớn tinh thần, y chau mày lại, hai tay xoa xoa hai thái dương, trong lòng không khỏi buồn cười, thế cờ này, đã hại y khổ đến nhường nào!
Thế cờ này vừa nhìn sơ qua, đơn giản mà không cầu kỳ, cũng tương tự như những thế cờ hạng xoàn đó, nhưng một khi y đi sâu vào nghiên cứu, thì lại phát hiện bên trong thế cờ này có một cục diện khác, chi tiết mọc lan tràn, lặp đi lặp lại liên tục, động một nhánh là ảnh hưởng đến thế cục của cả bàn cờ, làm cho người ta chùn bước, không dám tùy ý xuống cờ.
Lần này không chỉ gợi lên tính háo thắng của y, còn khiến cho cơn nghiện cờ của y bộc phát trở lại.
Y tự cho rằng mình là kỳ thánh trong giới cờ, bao nhiêu thế cờ nổi tiếng từ xưa đến nay vào trong tay của y, đều có thể hóa giải một cách nhẹ nhàng như trở lòng bàn tay, mà thế cờ chắc chắn như kim cương trước mắt, lại khiến y rơi vào cảnh tiến cũng không được, mà lùi cũng không xong.
Thế cục này có thể dẫn xuất ra hơn năm trăm cục diện thay đổi khác nhau, mỗi một cục diện biến đổi lại hàm chứa hơn năm mươi loại biến hóa, tính sơ qua, thế cờ này tổng cộng có hơn hai mươi lăm ngàn cách đi, mà trong một mặt biển mênh mông của những loại biến hóa này, chỉ có một loại biến hóa là chính xác, cuộc thử thách có độ khó cao như thế này, điều này đối với người thường mà nói thì cũng giống như việc mò kim dưới đáy biển, khó lòng mà làm được.
Trí nhớ và năng lực của y tuy rằng vượt trội hơn người, nhưng vẫn còn thua xa chưa đạt tới mức gọi là siêu nhân, biến thái giống như Trần Tiểu Cửu vậy.
Nhưng Diệp Ngâm Phong chính là Diệp Ngâm Phong, tuy rằng y là người bình thường, nhưng cách thức tư duy của y tuyệt đối không giống với người bình thường.
Sau khi y xem sơ qua bàn cờ này, liền biết ngay dựa theo phương pháp thông thường, dùng cạn hết kinh nghiệm có được một đời, cũng không thể nào hóa giải được bàn cờ này. Y rút kinh nghiệm xương máu mà ra một quyết định vô cùng gan lì, phải suy nghĩ ngược lại với cách nghĩ thông thường, làm một người cầm lái, đem thế cờ dần dần trở lại như lúc đầu.
Y làm đảo lộn cả bàn cờ lên, sau đó trong đầu hiển hiện những thế cờ nổi tiếng mà y đã từng phá giải được, bày ra thế cờ cuối cùng của các bàn cờ nổi tiếng này, căn cứ theo cách nghĩ và khả năng lãnh ngộ của mình mà đi ngược dòng quay ngược lại thế cờ ban đầu, suy luận theo hướng ngược lại, mỗi lần gặp phải trường hợp cổ chai liền từ bỏ như vứt đi một đôi giày rách, đổi một cách nghĩ khác.
Cứ như vậy, hơn bốn trăm thế cục kinh điển đọng trong đầu của y đã bị y sử dụng hết bảy tám phần. Thời gian cũng đã qua ba ngày ba đêm, tuy rằng y đau đầu vô cùng, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện rút lui. Đang lúc y gần như tuyệt vọng, một thế cục vô cùng đơn giản đã mang đến linh cảm cho y. Đang bế tắc ngàn trùng vậy mà lại thấy được tia sáng, y kích động đến nổi tim đập thình thịch, lòng bàn tay chảy mồ hôi, vả lại còn hơi run run, liền vội vả lần theo tia sáng nhỏ nhoi này mà lội ngược dòng. Sau cùng rốt cuộc cũng kiên trì đi đến thành công, đem cục thế suy luận theo hướng ngược lại, trả lại thế cục ban đầu giống y như thế cờ của Hồng Hạnh.
Trong lòng y vui mừng như điên, điều này không chỉ có ý nghĩa thắng lợi, còn mang ý nghĩa khác?
Nó mang ý nghĩa rằng y không chỉ là người phá giải thế cờ này, đồng thời y còn là người sáng tạo ra thế cờ này.
Không chỉ như vậy, đồng thời còn mang ý nghĩa rằng y đã thăng hoa chính mình, đột phá chính bản thân mình, lại lần nữa chứng minh y, Diệp Ngâm Phong, là một cơ thể sống không thể chiến bại!
- Hồng Hạnh cô nương đến rồi, Hồng Hạnh cô nương đến rồi!
Mấy cô tiểu nha hoàn nhẹ nhàng la lên, Chung Việt vội vàng chạy tới cửa nghênh đón Hồng Hạnh, mà Trần Tiểu Cửu thì làm ra vẻ, tùy tiện lấy một cái chén rượu không ở trên bàn kế bên cầm chơi.
Đang lúc Diệp Ngâm Phong đang nhập tâm suy nghĩ, cửa nhỏ lưỡi liềm của Cổ Hương từ từ mở ra, Hồng Hạnh dẫn theo bốn người chị em là Xuân Hạ Thu Đông thướt tha lượn lờ bước vào trong!
Một luồng hương thơm thổi qua, Chung Việt đánh một cái hắt xì hơi, ngẩng đầu nhìn lên thấy khuôn mặt xinh đẹp tuyệt vời của Hồng Hạnh cùng bốn vị cô nương, mắt sáng rỡ, vội vàng lên trước gọi:
- Hồng Hạnh cô nương, Xuân Hạ Thu Đông bốn vị cô nương, Chung Việt có lễ rồi!
- Công tử, chúng ta đều là chỗ quen biết đã lâu, công tử còn khách khí như vậy, ta quả thật không dám nhận đâu!
Hồng Hạnh cô nương thi lễ với Chung Việt, hàn huyên vài câu, liền vội vội vàng vàng đi đến trước bàn cờ, làm cho Chung Việt một phen buồn bã, thầm trách bản thân mình không đủ thu hút, không lọt được vào mắt xanh của Hồng Hạnh.
Hồng Hạnh đến trước bàn cờ, lại thấy thằng nhãi Trần Tiểu Cửu thái độ bình thản, vẻ mặt cười xấu xa mà nhìn cô.
Cô nhìn thấy nụ cười xấu xa đó của Trần Tiểu Cửu, nhớ lại thủ đoạn tà ác của tên nhóc này, bản thân mình bị hắn sàm sở hết, lại nhớ đến bài thơ tình mà hắn đưa cho cô, không hiểu sao trong lòng lại lờ mờ có một cảm giác hạnh phúc.
- Thượng da, ngã dục dữ quân tương tri, trường mệnh vô tuyệt suy, sơn vô lăng, thiên địa hợp, giang thủy vi kiệt, đông lôi chấn chấn, hạ vũ tuyết, nãi cảm dữ quân tuyệt! (Trời ơi, ta khát khao cùng chàng thấu hiểu lẩn nhau, thời gian có dài lâu lòng này cũng không phai mờ. Trừ phi dãy núi sừng sửng kia biến mất, trừ phi dòng nước sông chảy xiết bị cạn kiệt. Trừ phi mùa đông giá rét sét đánh rèn vang, trừ phi mùa thu khô cằn có tuyết trắng bay , trừ phi trời đất giao nhau kết hợp làm một, mãi đến khi những sự việc này đều xảy ra, ta mới dám từ bỏ tình yêu của ta dành cho chàng.) Bài thơ này khắc cốt ghi tâm đến nhường nào! Mỗi lần cô nhớ đến bài thơ này, thì trái tim đã khép kín từ lâu của cô lại có chút gì đó gợn sóng, cùng lúc, một loạt các hình ảnh gian trá, tà ác, cảm động, háo sắc táo bạo của Trần Tiểu Cửu liền lẩn quẩn trong đầu của cô, không cách nào phủi đi được.
Trong lòng cô nôn nóng, liền sai Đông Mai canh chừng ngoài cổng, nếu như Trần Tiểu Cửu đến, nhất định phải đón hắn vào trong phòng, tiếp tục làm thơ cho cô, tiếp tục lừa lấy nước mắt của cô.
Trong lúc cô đang nóng lòng chờ đợi, Đông Mai mang về cho cô một tin, thằng nhãi Trần Tiểu Cửu này đã xuất hiện rồi, một tí nữa sẽ đến thăm cô.
Cô vội vàng chải tóc trang điểm, đánh mắt vẽ chân mày, bôi son trát phấn, muốn phô bày vẻ mặt đẹp nhất của mình cho tên háo sắc kia, nhưng bên trái chờ không thấy, bên phải chờ cũng không thấy, trái tim đập loạn xạ, muốn ra ngoài nghênh đón tên tiểu tử này, lại sợ hắn xem thường bản thân mình, nôn nóng đến nổi lăng xăng cả lên.
Đang lúc nôn nóng đến không chịu nổi nữa, thì sự thành công của Diệp Ngâm Phong đã cho cô một lý do chính đáng, cô liền dẫn theo các chị em gấp rút chạy đến bên trong đại sảnh.
Trần Tiểu Cửu thấy tình thế năm cô gái xinh đẹp đang tranh nhau khoe sắc, trong lòng vô cùng ngạc nhiên, thầm nghĩ một cách táo bạo rằng, năm người đẹp này nếu như đều cho mình hưởng thì hay biết mấy! Làm một cái giường lớn, đem lột sạch đồ của cả năm em rồi bỏ lên giường, làm một trận dữ dội, hương thơm ngào ngạt và thoải mái đến nổi không nên lời!
Hắn thấy khuôn mặt của Hồng Hạnh cô nương son phấn tỉ mỉ, một đôi mắt chớp cái chớp cái, có chút lung linh mà nhìn hắn, hàm chứa nụ cười nồng nàng, phần trên người thì mặc áo bó sát người, phần dưới thì mặc đầm loa màu tím, một mái tóc dài quăng ở sau đầu, liếc nhìn một cái, thần hình lồi lõm rõ rệt, vô cùng đẹp mắt.
Hắn cười hi hi một cái, phóng túng mà đi tới trước mặt Hồng Hạnh đứng cách khoản chừng một thước, nhướn mày nháy mắt mà nhìn Hồng Hạnh nói:
- Hạnh nhi, muội đến thăm huynh đấy à?