Chương 146: Chương 146: Cưỡng hôn

Trần Lão Hán chỉ là một tiểu nhân vật hết sức thông thường, ở miền đất phồn hoa sầm uất Hàng Châu này, ông chỉ là một con cóc nhỏ hèn mọn, đáng thương, chỉ biết kêu oạp oạp, thế giới quan của ông chỉ trong lòng bàn tay.

Trung thực an phận, thuận theo tự nhiên, tầm nhìn có hạn.

Khi ông nghe thấy công tử nhà Thôi gia đến cầu hôn, ông mừng rỡ cười toe toét, nhảy cẫng lên.

Thôi gia có thế lực lớn thế nào? Mặc dù kém xa so với bốn đại gia tộc ở Hàng Châu, nhưng cũng lànhà dòng dõi Nho học, nề nếp gia đình rất tốt, hơn nữa Thôi gia và một trong bốn đại gia tộc Hàng Châu Lý Gia có quan hệ họ hàng, đi lại rất mật thiết với nhau.

Đại công tử của hắn Thôi Châu Bình nắm trước đỗ cử nhân, có thể nói vinh quang quê nhà, một khi triều đình thiếu người, là có thể được cấp làm tri huyện.

Quả là nhân vật có quyền hành.

Không được hoàn mỹ cho lắm là Thôi Châu Bình này đã lấy vợ, Tuệ Nương nếu mà gả về đấy thì đành phải chịu tủi thân làm vợ sau.

Nhưng cái này thì cần gì phải so đo từng tý chứ? Thôi Châu Bình đường đường là một cử nhân, là người có học được hưởng thụ bổng lộc của triều đình, cho dù gả làm vợ sau, cũng là phúc lộc cho Trần gia lắm rồi, thế nào? Ngươi lại còn muốn làm vợ cả? Nằm mơ đi.

Đương nhiên, những lời ở trên chính là những lời trong lòng Trần Lão Hán nghĩ.

Ông vốn nghĩ rằng ông vì Tuệ Nương tìm thấy lang quân như ý nhà cửa đàng hoàng như vậy, hơn nữa ông cũng cho rằng Tuệ Nương nghe thấy tin tốt lành này sẽ vô cùng vui mừng, liên mồm cảm ơn ông.

Ông đang trong lúc miệng cười không ngớt để đón nhận sự ngạc nhiên của Tuệ Nương.

Không ngờ không đón nhận được sự ngạc nhiên, mà lại phải nhận sự lạnh lùng cự tuyệt.

Trần Lão Hán ngượng ngùng, không biết nói thêm gì nữa.

Ông biết bản tính và tính tình của Tuệ Nương, là cô gái tính tình mạnh mẽ, rất có chủ kiến, lãng mạn đa tình, cảm xúc dồi dào, nếu mà cứ mạnh mẽ ép buộc, tuyệt đối sẽ không thành công, ông liền vội vàng khuyên nhủ:

- Tuệ Nương, sao con lại không đồng ý chứ? Thôi gia là danh gia vọng tộc, nhà cao cửa rộng, hơn nữa Thôi Châu Bình cũng đã đỗ cử nhân, con còn băn khoăn gì nữa.

Tuệ Nương kinh ngạc nhìn Trần lão hán, không nói một câu.

- Cử nhân là thân phận gì? Có thể hưởng thụ bổng lộc của triều đình, cách xa so với nhà ta.

Trần Lão Hán thấy Tuệ Nương cứ nhìn chằm chằm vào ông, thấy có chút chột dạ, liền từng câu từng chữ, đập bàn xuống nói:

- Hơn nữa Tuệ Nương con cũng không còn nhỏ, sớm đã đến tuổi kết hôn rồi, sao lại có thể bỏ qua cơ duyên tốt thế này chứ.

Tuệ Nương vẻ mặt xem thường nhìn thẳng vào Trần Lão Hán, nàng vốn tưởng rằng cha nàng đang nói đùa, nhưng thấy bộ dạng nghiêm nghị của ông, đúng là muốn đồng ý hôn sự này, trong lòng nàng loạn cả lên.

Không phải là nàng đã bị tiếng sét ái tình của Trần Tiểu Cửu đánh trúng, lại xảy ra sự vuốt ve thân mật, mà cho dù không có Trần Tiểu Cửu, trong lòng cũng không thèm quan tâm đến Thôi Châu Bình.

Nàng có chút hiểu biết về Thôi Châu Bình, tên tiểu tử này, ỷ vào mình có chút tài văn chương, đi khắp các hang cùng ngõ hẻm, cám dỗ những phụ nữ đã có chồng, tằng tịu với họ, phẩm hạnh không hề đoan chính.

Cứ cách hai ba ngày là hắn lại tới đây, sau đó cứ nghêu ngao mấy câu thơ phú rồi đề mấy chữ nghuệch ngoạc lên giấy, ánh mắt thì cứ nhìn thao tháo nhìn khắp người nàng, từ trên xuống dưới, không bỏ qua chỗ nào cả, sau khi nàng phát hiện thì lại giả bộ chính nhân quân tử, mặc mày đoan chính.

Một công tử không có phẩm chất không có đức, con ông cháu cha nhát gan, cho dù có tài văn chương nhưng cũng không thể lọt được vào mắt xanh của nàng.

Nàng đem Thôi Châu Bình so sánh với Trần Tiểu Cửu, càng cảm thấy Trần Tiểu Cửu dám nói dám làm, vô cùng chính nghĩa, lại còn khôi ngô tuấn tú tài cao, nhất là nụ cười xấu xa càng khiến nàng say mê điên đảo, không thể kiềm chế được.

Tuệ Nương nghĩ đến đây, rùng mình nói: Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn - Cha, mặc dù Thôi Châu Bình đã đỗ cử nhân, nhưng hắn không phải loại người tốt đẹp gì, người không những xấu, mắt lác mồm nhọn mà phẩm chất cũng không tốt đẹp gì, chỉ được cái tiếng cử nhân. Không tin cha có thể đi hỏi, ai mà không biết Thôi Châu Bình đi hắp hang cùng ngõ hẻm, đùa giỡn quả phụ, cám dỗ người người đã có chồng, cùng với anh họ hắn Lý Phách Thiên làm những việc ác, không ngờ cha lại còn coi trọng hắn như vậy, thật không còn gì để nói.

Trần Tiểu Cửu trốn trong tủ quần áo nghe rất rõ cuộc nói chuyện của hai người. Bị những lời lẽ ngụy biện của Trần Lão Hán làm cho tức giận bừng bừng. Đợi khi nghe thấy Tuệ Nương nói tên Thôi Châu Bình người xâu mắt lác miệng nhọn đầu bẹp, trong đầu hắn liền hiện ra bộ dạng của một con khỉ.

Ai dám tán tỉnh vợ ta ta sẽ không tha, khi nghe thấy Trần Lão Hán nói Thôi gia và Lý gia có quan hệ họ hàng thân thiết, trong lòng hắn nổi lên sự căm hận.

Được lắm, anh họ ngươi Lý Phách Thiên đánh ta, còn Thôi Châu Bình nhà ngươi như con khỉ lại muốn cướp vợ của ta, hừ..., lần này ta không cho ngươi nếm mùi lợi hại của Trần Tiểu Cửu ta, ta sẽ cắt cu của ta đi.

Hắn vất vả lắm mới lấy lại được bình tĩnh, lẳng lặng ngồi nghe hai người nói chuyện.

Trần Lão Hán quả thật không biết " chiến tích vĩ đại" của Thôi Châu Bình, nhưng những lời Tuệ Nương nói ra, hắn cho rằng là lời qua loa tắc trách, chỉ tin được ba phần, liền ngụy biện nói:

- Người trẻ tuổi mà? Có chút lăng nhăng, không có gì lớn lao cả, đợi đến khi nhiều tuổi, tự nhiên sẽ thay đổi thôi, hơn nữa người ta lại là cử nhân, hành vi của cử nhân đương nhiên không giống với hộ nhỏ nhà ta, không cần quá ngạc nhiên.

Trần Lão Hán ngượng ngùng nói.

- Cha, cha nói gì vậy? Sao lúc nào cũng cứ nghĩ cho người ngoài thế, cha vội vã muốn gả con đi như vậy, lẽ nào Tuệ Nương con có chỗ nào làm không tốt, khiến cha ghét bỏ?

Tuệ Nương có chút đau lòng nói.

- Tuệ Nương, cha nào có ý đó chứ, cha đều là vì tốt cho con.

Trần Lão Hán thấy Tuệ Nương gần như phát khóc, vội thở dài một tiếng nói:

- Cha không có bản lĩnh không, mẹ con lại chết sớm, cha một mình nuôi các con khôn lớn, nếm không biết bao nhiêu đắng cay của nhân gian, hài..., cha cũng cam chịu số phận, ai bảo cha không có bản lĩnh.

- Ví dụ như cha bị Long Nhị đánh lần này, nếu như không phải có ân nhân Trần Tiểu Cửu giúp đỡ, cha suýt nữa mất mạng rồi, xét đến cùng, vẫn là chúng ta không có bản lĩnh, cho dù bị người ta ức hiếp, cũng không có chỗ nào kêu oan, chỉ có thể nhẫn nhục nuốt vào trong.

- Em con Anh Mộc suốt ngày gây rắc rối, ngày nào cũng ra ngoài đánh nhau, cho mình là anh hùng hào kiệt gì, thực ra là lưu manh, cha đẻ ra đứa con trai như hắn, đúng là không ít lo lắng.

Trần Lão Hán nói vộ vàng, nhiều câu nói không ra hơi, lại còn ho liên tục, Tuệ Nương thấy vậy, vội vàng nhè nhẹ vuốt lưng cho Trần Lão Hán, vẻ mặt lo lắng hỏi:

- Cha, cha nói chậm thôi, Tuệ Nương con nghe.

Trần lão hán ho khan vài tiếng rồi nói:

- Cha không có bản lĩnh, khiến con phải chịu khổ, dung mạo nghiêng nước nghiêng thành của con được thừa hưởng từ cha, cha không nhẫn tâm để con tùy tiện lấy một phàm phu tục tử, mặc dù Thôi Châu Bình đã có vợ, nhưng con gả vào đấy, cũng là thân phận của bà chủ, có người phục vụ đến nơi đến chốn, không phải động tay làm việc gì, vinh hoa phú quý đương nhiên là không thể thiếu phần của con, con còn do dự băn khoăn cái gì nữa, hơn nữa, chỉ cần con được gả vào nhà đấy, ai còn dám bắt nạt em trai con? Đến lúc đó cho dù em trai con có phạm vào vương pháp, có Thôi gia giúp đỡ, cũng có thể bình an vô sự.

- Sức khỏe của cha không còn như trước, ngày một ngày yếu đi, còn có thể sống bao lâu nữa? Lúc còn sống chỉ hi vọng hai chị em con tìm được nhà tốt, có thể chăm sóc lẫn nhau, mẹ con ở dưới suối vàng cũng có thể an tâm.

Trần Lão Hán nói rất thê lương, nghĩ đến người vợ đã mất, hai hàng nước mắt cứ thế tuôn ra.

Lão này đúng là điển hình về trọng nam khinh nữ, tư tưởng phong kiến, không ngờ muốn bán con gái của mình để bảo hộ cho con trai lão, nghĩ hay quá đấy, nhất là khi Trần Tiểu Cửu nghe thấy Trần Lão Hán nói dung mạo nghiêng nước nghiêng thành của Tuệ Nương là được thừa hưởng từ lão, Trần Tiểu Cửu bất đắc dĩ lắc lắc đầu, trong bóng tối giơ ngón giữa lên.

Tuệ Nương thấy Trần Lão Hán nói thê lương như vậy, trong lòng có chút buồn rầu, không đành lòng oán trách cha, nhẹ giọng nói:

- Cha, con biết là cha muốn tốt cho chúng con, mặc dù Anh Mộc suốt ngày chỉ biết đánh nhau, nhưng bụng dạ em nó rất tốt, rất nhiều người khen Anh Mộc nghĩa hiệp, tất sẽ thành công, chỉ là hiện tại vẫn còn trẻ, mấy năm nữa chắc chắn sẽ trở thành một người đàn ông đích thực.

- Còn về phần con...

Tuy rằng Tuệ Nương trong lòng không đành lòng, nhưng lại vô cùng kiên định nói:

- Từ nhỏ tính con đã nghịch gợm ương bướng, những suy nghĩ không giống với người khác, người ta nghĩ thế này nhưng con lại nghĩ thế kia, người khác cho rằng là bảo bối, nhưng con lại coi hắn là ngọn cỏ, hôn sự của Tuệ Nương đương nhiên do đích thân Tuệ Nương con làm chủ, cha, không làm phiền cha lo lắng nữa.

Trần Tiểu Cửu mặc dù tức giận, nhưng nghe thấy Tuệ Nương vừa cương quyết lại vừa mềm dẻo phản bác lại, trong lòng thích thú, Tuệ Nương nói hay lắm, Trần Tiểu Cửu ta chỉ là một ngọn cỏ nhỏ, Tuệ Nương lại coi ta là bảo bối. Trong lòng thầm thề, Tuệ Nương, ta tuyệt đối sẽ không phụ nàng.

- Con nói cái gì?

Trần Lão Hán tức giận đến mức đứng lên nói:

- Từ trước đến nay, việc hôn nhân, cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, con không nghe cũng phải nghe.

Tuệ Nương nhìn ánh mắt giận dữ của Trần Lão Hán, nhỏ nhẹ nói:

- Cha, cha ép buộc con sao? Bản tính của con cha không phải là không biết, lời Tuệ Nương con nói ra, như bát nước hất đi, không thu lại được.

- Con, con...

Trần Lão Hán bỗng lấy ra một bức văn thư, như đinh đóng cột nói:

- Con không nghe cũng phải nghe, sáng nay ta và Thôi gia đã cũng nhau kí rồi, ấn cả dấu tay, lễ hỏi Thôi gia sẽ đưa đến, Tuệ Nương, hôn sự này con không đồng ý cũng phải đồng ý.

Tuệ Nương vừa nghe, hoảng hốt lo sợ, vội vàng cầm lấy bức văn thư đọc.

Vừa đọc, đau lòng chán nản, hai hàng nước mắt theo má nàng rơi xuống.

Trần Tiểu Cửu nghe đến đây, không thể kìm chế được lửa giận trong lòng nữa, đạp mạnh một phát, cánh cửa tủ vỡ ra, hùng hổ chạy đến chỗ Trần Lão Hán, chỉ vào đầu lão, vẻ mặt u ám nói:

- Lão Trần, lão thật đáng chết.

Lão Trần nghe thấy, quay đầu lại nhìn, thấy Trần Tiểu Cửu từ trong tủ quần áo chạy ra, kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm, lặng người, không nói lên lời.