Trần Tiểu Cửu đợi Củi khô hành lễ xong, rồi giả vời giả vịt nâng hắn dậy, vẻ hoàn huyên nói:
- Củi khô, ngươi làm cái gì vậy, mau đứng dậy, để hương thân phụ lão nhìn thấy một đại anh hùng như ngươi mà lại quỳ trước mặt một tiểu gia đinh như ta, thì chẳng phải là đã làm nhục ngươi rồi sao? Làm như vậy ta cũng thổn thọ lắm.
Anh Mộc đứng bên cạnh thấy tâm và miệng của Trần Tiểu Cửu không đồng nhất với nhau, há mồm trợn mắt kinh ngạc, chậc chậc chậc, Cửu ca đúng là nhất đại kiêu hùng, hành sự luôn khiến người khác phải khinh bi! Nhưng, hi hi, ta lại thích thế!
Củi khô run rẩy mà đứng dậy, giống như một con gà con vẻ mặt đầy ủy khuất đứng trước Trần Tiểu Cửu vậy, liên tục dùng tay áo lau khóe miệng khô cứng, nhưng nhìn thấy bách tính đang rất hào hứng vui mừng như vậy, hắn lại không kìm chế được kích động, lại tiếp tục hai dòng nước mắt tuôn ra.
- Nam nhi lệ rơi như vậy không hay đâu, chưa tới lúc phải kích động như vậy!
Vẻ mặt Trần Tiểu Cửu cười xấu xa, vỗ vào vai hắn nói:
- Củi khô, cảm giác được người khác coi là tấm gương, so với cảm giác trước kia bị bách tính gặp đâu là chửi mắng tới đó thấy thế nào? chậc chậc chậc... có phải là rất soảng khoái không?
- Cửu ca... ta thề...
Vai của Củi khô lại rung bắn lên, nhìn Trần Tiểu Cửu vừa kích động vừa chân thành nói:
- Ta thề, Củi khô ta từ hôm nay trở đi, giống như đám bách tính kia, làm một người dân lương thiện trung thực.
Trần Tiểu Cửu nghe thấy những lời từ tâm khảm của Củi khô, vẻ mặt rất bất đắc dĩ, tên nhãi này vừa cứu hắn từ đại ngục ra, lại phải nhảy vào biển lửa rồi, xem ra ta phải dậy dỗ hắn mới được.
Hắn lắc lắc ngón tay nói với Củi khô:
- Người tốt sao? Ta khuyên ngươi, ngươi không nên làm một người tốt!
Củi khô và Anh Mộc nghe được lời nói này của Trần Tiểu Cửu đều vô cùng kinh ngạc và sợ hãi, lại nhìn thấy vẻ mặt hắn nở nụ cười đầy hàm ý, trong lòng đều không thể hiểu nổi, nhất là tên Củi khô này, thân hình run rẩy, trong lòng như bão táp đang nổi lên, hắn không thể hiểu nổi liền hỏi:
- Cửu ca, lẽ nào huynh... lẽ nào huynh không để ta nhảy ra biển lửa này để làm một người tốt sao?
Nhưng nhìn thấy nụ cười không chút nham hiểm gì của Trần Tiểu Cửu, Củi khô bỗng nhiên dậm chân mạnh xuống đất nói: Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn - Thôi thôi thôi, Cửu ca, cái gì mà người tốt với người không tốt chứ, mặc kệ nó đi, mạng sống của ta đều là do huynh định đoạt, sau này ta sẽ lăn lộn theo huynh, chỉ cần một lời của huynh, cho dù nhảy vào nước sôi lửa bỏng ta cũng không từ!
- Ngươi vội cái gì thế? ta nói vậy làm ngươi sợ vậy sao? Chẳng có khí chất đàn ông gì cả!
Trần Tiểu Cửu nghe thấy những lời trung thành tận tâm của Củi khô, vô cùng hài lòng vỗ mạnh vào chiếc vai gầy của hắn, rồi có vẻ thần bí chỉ vào đám bách tính đang vô cùng vui mừng kia nói:
- Ngươi thấy những hương thân phụ lão kia không, có người trung thực thật thà, đầu đội trời chân đạp đất, không sợ ai bắt nạt, làm ăn buôn bán công bằng, là một người làm ăn buôn bán cỏn con, có người ham mê đèn sách, nho nhã lễ độ, nhưng lại gặp phải những trắc trở trên con đường khoa cử, Củi khô, bọn họ có thể sánh với hình tượng người tốt như ngươi trong con mắt bọn họ không?
Củi khô nghe xong thoáng suy nghĩ rồi gật gật đầu nói:
- Cửu ca, những người huynh vừa nói đều là người tốt cả, nhưng, như vậy không tốt sao?
- Tốt sao? Tốt cái chó gì chứ!
Trần Tiểu Cửu vỗ nhẹ vào trán Củi khô nói:
- Ngày trước ngươi diễu võ dương oai, chẳng phải đều ức hiếp đám người tốt đó sao? Ngươi quên rằng ngươi đã cướp lương thảo của nông dân, xảo trá với đám thương nhân, cưới bóc tiền bạc của những người đọc sách đó sao? Hi hi... ta nói mấy thủ đoạn với ngươi mà ngươi chẳng chịu thực thi mấy gì cả.
- Cửu ca, ta...trước kia... trước kia là như vậy!
Củi khô nói tới đây, bỗng nhiên ưỡn ngực lên nói:
- Nhưng hiện tại, ta cũng đã biết hối cải, muốn làm những người tốt như bọn họ.
- Sao cái đầu đất của ngươi nói mãi mà vẫn không chịu mở mang gì thế nhỉ? Những âm mưu quỷ kế đầy mình trước kia đâu hết rồi?
Trần Tiểu Cửu cười rồi tiến tới đá cho hắn một cái rồi nói:
- Ngươi đã từng nghĩ tới chưa? nếu ngươi muốn làm người tốt như bọn họ, nếu một khi có người tới cướp lương thảo, thì ai sẽ bảo vệ ngươi? Có người xảo trá với ngươi, ai sẽ bảo hộ ngươi? Có người cướp tiền bạc của ngươi, ai sẽ đứng ra giải quyết giúp ngươi?
Củi khô nghe được những lời này, nhíu lông mày lại, đôi mắt tà ác nhìn Trần Tiểu Cửu, thầm nghĩ, chẳng nhẽ Cửu ca lại có ý đồ gì chăng?
- Đừng nói với ta là quan phủ sẽ bảo vệ ngươi! Đó đều là những lời vứt đi, không đáng để nghe đâu!
Trần Tiểu Cửu đột nhiên cao giọng nói:
- Nếu quan phủ thực sự công bằng chấp pháp, thì tại sao lại có bao nhiêu bách tính phải chịu oan ức như vậy? Có nỗi khổ nhưng không biết nói cùng ai, cho dù quan phủ tiếp nhận cáo trạng, có bao nhiêu là những án sai, nguyên cáo lại trở thành bị cáo.
Nếu Củi dường như có chút tỉnh ngộ, trầm mặc không nói gì.
Bộ tóc đỏ chói của Anh Mộc bay phấp phới trong gió, dường như cũng hiểu được chút hàm ý gì trong câu nói đó.
- Ví dụ, Củi khô nhà ngươi hôm nay vì sao lại được bách tính tôn trọng như vậy, thậm chí không còn kể tội trước kia của ngươi nữa, coi ngươi là một đại anh hùng trong lòng bọn họ chứ?
Trần Tiểu Cửu lại tiếp tục nói:
- Đó chẳng phải do ngươi đã làm tàn phế Long Nhị đó sao? Đã báo thù huyết hận cho bọn họ, khiến bọn họ từ nay không phải chịu cảnh bị Long Nhị ức hiếp nữa, nhưng những điều oan ức đó, nếu không phải ngươi ra tay tàn bạo với Long Nhị, mà chỉ dựa vào sự trừng phạt của đám quan lại kia, hừ..., chỉ sợ, cả đời này ngươi cũng không thể nào làm được chuyện động lòng như vậy.
Củi khô nghe tới đây, như một người chìm trong bóng tôi lâu ngày nay có một ngọn đèn soi rọi vậy.
Trần Tiểu Cửu thong thả bước đi vài bước, tiếp tục nói:
- Nếu một khi ngươi đã làm cái gọi là người tốt kia, thì ngươi sẽ từ một vị trí đang được coi trọng kia mà rơi xuống, tan xương nát thịt thôi, trong chốc lát cái danh hiệu anh hùng của ngươi cũng trở thành dĩ vãng thôi. Ngươi sẽ không thể nào bảo vệ được bách tính nữa, và cũng không có năng lực để bảo vệ chính mình, lúc đó ngươi cũng chẳng khác gì đám bách tính kia, suốt ngày bị đám ác bá kia hạ nhục, sống một cuộc sống hèn mạt!
Củi khô nghe tới đây, giật bắn mình lên, nghĩ tới cảnh sống lầm than và đau khổ của bách tính, đây hoàn toàn không phải những gì hắn muốn có cuộc sống uất ức như vậy, hắn vội vàng mở miệng nói:
- Cửu ca, nếu quả thật là vậy, thì ta sẽ không làm người tốt nữa, nhưng ta cũng không muốn làm những kẻ ác ôn như ngày trước, khiến ai nấy gặp cũng chửi rủa đánh đuổi như chó vậy! Vậy rốt cuộc ta phải làm sao đây?
- Làm thế nào ư? Ngươi biết rồi hay đang giả bộ hồ đồ vậy?
Trần Tiểu Cửu vỗ vai Củi khô nói:
- Phía trước là con đường quang minh lỗi lạc, chỉ cần ngươi đi theo con đường đó, thì ngươi sẽ tìm được chính bản thân ngươi!
Trần Tiểu Cửu thấy Củi khô có vẻ không hiểu những điều hắn nói, rồi lại tiếp tục vẻ thần bí nói:
- Nói cách khác, ngươi không nên làm một người tốt, mà hãy mãi mãi là một vi anh hùng!
- Mãi mãi là một vị anh hùng sao? Lẽ nào lại có chuyện tốt như vậy?
Củi khô nghe thấy những lời nói lóe sáng như vậy, trong lòng vô cùng vui sướng, trong lúc hắn đang không biết phải làm sao, bỗng chốc trở thành một vị đại anh hùng, đối diện với những tiếng hoan hô của bách tính, hắn như đang nằm mơ vậy, khác hoàn toàn so với cuộc sống trước kia.
Nhưng, trong lòng hắn biết rằng, đây chỉ là một nhân vật mà do bàn tay Trần Tiểu Cửu nhào nặn ra thôi, sau khi bách tính hết kích động, thì hắn vẫn chỉ là một tên Củi khô cỏn con mà thôi, sẽ không để lại những hồi ức gì trong lòng bách tính nữa.
Hừ.... chỉ với ánh sáng này thì làm sao có thể soi sáng được cả đại địa này đây? Ánh mắt Củi khô không chuyển động mà nhìn chằm về Trần Tiểu Cửu, muốn nghe xem rốt cuộc hắn muốn nói ra những lời ngông cuồng nào nữa!
Trần Tiểu Cửu cười lạnh lùng, hừ... anh hùng, có gì mà khó chứ?
Đằng sau mỗi thành công của Otman, đều trải qua những trận đánh của đám tiểu quái thú, đó chính là anh hùng.
- Lẽ nào ngươi vẫn không tin những lời ta nói sao? Đối với những kẻ tục nhân như ngươi, chỉ có thể lấy một ví dụ hạ lưu mà thôi!
Trần Tiểu Cửu nhìn về phía xa xa có một vị cô nương rất xinh đẹp, rồi lại cười tà ác với Củi khô nói:
- Nhìn thấy vị cô nương ngực nở mông to kia chưa?
- Ừ, nhìn thấy rồi, to thật, non mơn mởn, lại trắng nữa, ta muốn...
Củi khô và Anh Mộc lộ ra ánh mắt như lang sói, đồng thanh nói.
Cái đám này, ta còn chưa dẫn dắt cơ mà, thế mà các ngươi cũng đã liên tưởng miên man rồi, đúng là phục các ngươi quá.
Trần Tiểu Cửu lại dẫn từng bước nói:
- Làm anh hùng giống như một trận mây mưa với nàng vậy, thứ nhất ngươi phải có tiền bạc, nếu không làm sao mà mồi chài được, không thể giả phượng giả hoàng mãi được.
- Thứ hai, quan trọng là bền và dai, nếu cưỡi lên được bụng nàng rồi, mà chỉ có thể đưa ra đưa vào dăm ba cái đã hêt đạn và xin đầu hàng rồi, thì đúng là ngươi chỉ có thể làm thằng khốn được thôi, chứ chưa nói tới làm anh hùng.
- Thứ ba, hí hí... cần phải biết tìm tòi cái mới, không nên quá lạm dụng một hai thế, ngươi nghĩ mà xem, nếu ngươi chỉ là một lão hán ngày ngày đẩy xa, rồi như Quan Âm ngồi đài sen, chẳng có chút kích tình gì cả, thì tiểu cô nương làm sao có thể hòa quyện với ngươi được chứ? Tới lúc đó sẽ sớm muộn gì ngươi cũng bị cắm sừng thôi.
Anh Mộc nghe tới đây, vui mừng cười teo toét, vội vàng nịnh hót:
- Cửu ca, nghe thế này cũng biết huynh là người từng trải rồi, chắc đã chơi hàng ngàn vạn thiếu nữ rồi, hiểu biết thật rộng, huynh đệ ta phục huynh sát đất rồi đó.
Những điều Trần Tiểu Cửu nói đều vận dụng trong " ngự nữ bảy mươi hai biến" mà Khổng Nghi Tần dạy hắn. Chỉ có điều hắn biết cách điều tiết câu chuyện. Nhưng khi nghe Anh Mộc nói những câu tán dương như vậy, trong lòng không khỏi đau khổ, ta chơi hàng ngàn vạn thiếu nữ cái đít ý, mẹ kiếp, Song Nhi, Đan Nhi, Hồng Hạnh, lại còn tứ đại hoa đán Xuân Hạ Thu Đông, nhất định ta phải thử một trong số những nàng này, để cho cậu nhỏ bị đói khát hai mươi mấy năm của ta được no nê.