Chu cô nương cúi gầm mặt lại, đôi mắt hơi ửng đỏ, không biết là giả bộ hay là thật, có vẻ thương cảm mà thốt ra rằng:
- Mẫu thân bớt giận, hái nhi khoog phải vô dụng như mẫu thân nói đâu, con cũng chịu khó khổ học, cũng thi thoảng lắm mới ra ngoài giải khuây thôi ạ, cũng chỉ đi vòng vòng ở trong thành thôi mà, cũng đi giao lưu với những danh nhân ẩn sĩ của Hàng Châu này.
Lão phu nhân khẽ cười lạnh lùng nói:
- Nghịch tử, lại còn dám giảo hoạt nữa à, ngươi nói xem ngươi đã kết giao được với những danh sĩ tài tử nào, giới thiệu cho lão nương để diện kiến xem nào.
Chu công tử đã nói như vậy rồi nên vội vàng chỉ tay vào Trần Băng nói:
- Mẹ, chính là vị Trần Băng, Trần công tử, một người mà con đang tầm học đạo.
Trần Băng ngẩn người ra, cái tên Chu Ngô Năng khốn kiếp, lại bán đứng mình rồi, lại còn coi mình là người dạy hắn nữa chứ, dạy ngươi cái quái gì đâu, ta dạy mi tán gái còn tạm được, dù sao mi cũng phải để ta có sự chuẩn bị tư rưởng chứ.
Lúc này hắn đã coi như leo lên mình hổ rồi khó mà xuống nổi, tuy bị bằng hữu bán đứng, nhưng hắn cũng đàng phải mặc kệ rồi chậm rãi tiến lại gần lão phu nhân, cố gắng giữ bình tĩnh để không bị hoảng hốt và tim không đập thình thịch lên.
Tuy tiến tới vài bước ngắn ngủi, nhưng Trần Băng lại thong thả chậm rãi đi về phía trước, đây cũng là do hắn cố ý làm vậy, những chiêu của cao thủ chỉ toát lên trong chớp mắt mà thôi, hắn biết chỉ trong vài bước tiến lên này thôi đã thu hút được rất nhiều ánh mắt của những người xung quanh nhìn, dò xét nhất cử nhất động của hắn, cứ phải tỏ ra khí thế đã, để át được cái không khí này thì mới có khả năng chiến thắng được.
Đối với một đời của lão phu nhân có thể khái quát là một người con gái và lích sử đấu tranh của toàn thế giới này, trong tâm khảm của bà, chiến với trời với đất với người là vui sướng nhất, đang lúc phong độ bách chiến bách thắng này, để yên ổn tổ nghiệp trong dòng họ, bên ngoài còn phải bình quân giặc, không chỉ bảo vệ cơ nghiệp của tổ tông Chu gia, còn mở rộng những bình nguyên mới cho tương lai. Cho nên bà biết khí thế của mình đáng kinh ngạc thế nào, ánh mắt vô cùng linh hoạt sắc bén, khi bà tức giận thì ngay cả lão gia của mình cũng phải hết hồn, chỉ biết cúi đầu mà nghe theo thôi, hai anh em Chu Bình và Chu Vũ khi nhìn thấy mình thì còn khép lép chán, làm gì cũng vô cùng cẩn thận, như đi trên dải băng mỏng vậy, huống khi cái cậu thanh niên này thì làm gì được chứ.
Ánh mắt của bà nheo mắt nhìn chằm chằm vào hắn, ánh mắt sắc bén như những múi đao, như muốn đâm thẳng vào tim hắn vậy, mắt thấy chàng trai này ăn mặc rất mộc mạc, nhìn vẻ rất hào hoa phong nhã, sóng yên biển lặng đứng trước mặt mình, khí thế rất thản nhiên, trong lòng lão phu nhân đã có rất nhiều nghi vấn. Một thằng nhãi miềng còn hôi sữa mà thản nhiên đứng trước mặt mình thế này, hơn nữa còn tỏ ra rất thản nhiên bình tĩnh, trong vẻ thản nhiên bình tĩnh đó còn có sự tự tin nhất định, rồi mỉm cười, không biết cái chàng trai này đã trải qua những cảnh tượng tình huống còn khó khăn hơn cả như này sao, thế mới tỏ ra đĩnh đạc và vô ưu lúc này được chứ.
Trần Băng đứng ổn định, vẻ bình tĩnh rồi mỉm cười chào hỏi lão phu nhân:
- Gặp được đại mỹ nhân, nguyên cho đại mỹ nhân thanh xuân trường tồn, thọ cùng trời đất, năm nay năm mươi, năm sau trẻ còn mười năm thôi, càng sống càng xinh đẹp trẻ trung. Nguồn: http://truyenfull.vn Những a hoàn người hầu nam và cả Song Nhi đều ngẩn người ra.
Những tông thân cựu cố ngồi đây đều cười toe toét ra.
Còn vẻ mặt Chu công tử đang quỳ ở dưới đất thì rất hoảng sợ, cái tên Trần Băng đáng chết này, lẽ nào ăn phải gan trời rồi sao, dám đùa giỡn mẹ mình nữa à? Ai mà biết rằng bao nhiêu năm nay không ai dám đàu giỡn qua đâu?
Sấm dậy đất bằng, biển đông gợi sóng.
Những lời này ngay cả hai anh em Chu Bình và Chu Vũ có sống thêm vài trăm năm nữa cũng không dám nói, đây cũng là lời nói mà những người trong đại viện Chu gia từ trước tới giờ chưa nghe qua bao giờ, những ánh mắt lập tức đổ dồn về phía Trần Băng, vô cùng kinh ngạc và pha chút tán thưởng tán phục nữa, đồng thời cũng thầm than rằng cái tên này có ba đầu sáu tay mình bằng kim cương hay sao mà lại dám... không ngờ dám đứng trước mặt lão phu nhân khua môi như vậy, chắc chán sống rồi đây.
Trong chốc lát lão phu nhân như hóa đá vậy, trong đầu bà đang còn suy nghĩ xem cái cậu thư sinh thản nhiên bình thản này sẽ nói câu đầu thế nào, muốn khoe mẽ vẻ anh minh thần vo của mình, thiếu niên xuất chúng, hay là tán thán lão nương này nắm đại quyền trong tay, thấu rõ mọi việc? Không ngờ cậu thư sinh này lại cả gan đùa cợt với mình như vậy, nhìn cách ăn nói thì quá khoa trương vênh váo rồi, nhìn vẻ ngoài tầm thường như này mà bên trogn lại to gan đến vậy.
Trên khuôn mặt lão phu nhân tỏ ra bất định, nhưng không như những gì mọi người nghĩ sẽ lập tức giận dữ phát hỏa, điều kinh hạc hơn còn khen hậu sinh khả úy nữa chứ, cậu thư sinh này ăn mặc giản dị tuấn tú, nhưng lại lộ ra cái phong tác của một danh nhân ẩn sĩ, nhưng cái vị danh nhân ẩn sĩ này quá trẻ tuổi, dựa vào tuổi tác này, chắc cũng chẳng có gì ghê gớm cho lắm, trên khóe miệng lão phu nhân lóe lên nụ cười.
Tuy chỉ có một tia mỉm cười đó thôi, nhưng cũng bị một người tinh danh sắn bén như Trần Băng nhìn thấy, Trần Băng hỏi vậy cũng chỉ là để dò trước thôi, mục đích là để dò xét tình cách của lão phu nhân thôi, nếu lão phu nhân lộ ra tính cách căm ghét, thì phải nói rằng lão phu nhân đã tới lúc mãn kinh rồi, muốn giữ cái thanh thế của một người trụ cột của dòng họ, lúc đó sẽ có cách đối phó khác, nhưng lần này Trần Băng đã khẽ nhìn thấy lão phu nhân mỉm cười có vẻ tiếp nhận những lời nói của mình rồi.
Tuy những câu hỏi thăm ngắn ngủi, tuy lời nói đuâ không có gì sâu sắc, nhưng cũng đủ để nắm bắt được tính cách của lão phu nhân rồi.
Một lão quản gia vội vàng chạy tới bên lão phu nhân ghé sát tai bà nói vài câu rồi lui người lại, lão phu nhân nhìn từ trên xuống dưới từ trái sang phải Trần Băng, khiến hắn cảm thấy như có một tia laser đang soi hắn vậy.
- Ngươi là Trần Băng? Dung túng con trai ta đánh nha với Lý gia công tử là ngươi sao?
Lão phu nhân nhấm một ngụm trà Thiết Quan Âm, chậm rãi hỏi.
Chu công tử nghe thấy vậy điịnh mở mồm ra giải thích, nhưng lão phu nhân trừng mắt nói:
- Con câm miệng lại cho ta, ngoan ngoãn thành thật mà quỳ ở đó đi.
Chu Ngô Năng nghe vậy sợ run hết cả người, không dám mở miệng nói nữa.
Trần Băng ngẩn người ra, cái lão phu nhân này chẳng phải hồ đồ rồi sao, sao lại hỏi những câu nghe có vẻ chẳng nho nhã gì cả vậy? Ta và Lý gia công tử từ trước tới giờ chẳng quen biết nhau, chứ đừng nói tới dung túng để đánh nhau nhé? Nhưng hắn ngẫm nghĩ một lát, liền biết được ý nghĩa của câu hỏi đó, đúng là mình nghĩ lão phu nhân hồ đồ là sai rồi, muốn để tội cho mình để rửa sạch tội lỗi cho Chu Ngô Năng, muốn dựa vào cái cớ này, Trần Băng như một tảng đá rơi xuống đất vậy, đúng là lão phu nhân không hổ danh là trụ cột của dòng họ, không đành lòng để con trai mình phải khổ sở, bây giờ hắn chỉ cần phối hợp nhịp nhàng với lão phu nhân, để diễn nốt đoạn kịch này, vừa không làm mất cái uy danh của bà lại vừa bao biện được cho con trai của mình, cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ một cách viên mãn.
- Không sai, chuyện này quả thực có liên quan tới vãn bối, thưa các bị phụ lão hương thân, quả thực là một lời không thể nói hết được, để tại hạ từ từ nói nhé.
Trần Băng dùng tay áo che mặt mình, rồi lấy tay bôi bôi ít nước miếng vào khóe mắt của mình, sau đó bỏ tay áo xuống, lúc này đôi mắt cũng đã có chút ướt át.
Những người thông minh thì có thể phát hiện ra sự giả dối của Trần Băng, lão phu nhân thấy Trần Băng không phản bác gì, trong chốc lại có thể thấu hiểu được nỗi khổ của mình, rồi ngầm phối hợp với mình, không khỏi thấy thán phục, nhưng lại thấy hắn lại diễn kịch nhưng làm thật, để lừa gạt mọi người, khiến vẻ mặt uy nghiêm này lại một lần nữa lộ ra một nụ cười vụt qua, nói:
- Lẽ nào Trần công tử còn có gì oan khuất không? Có gì cứ từ từ nói, rồi kể rõ sự tình cho những di lão của Chu gia nghe, người đâu, lấy ghế ra đây.