Chương 129: Chương 129: Phản kích

Chung Bân nhìn hành động điên cuồng của dân chúng, tai lắng nghe những lời ca ngợi phát ra từ trong lòng của bà con dân chúng, trong lòng hắn gợn sóng, hừ..., hắn nhắm mắt lại thở dài một tiếng, như là tiếng hoan hô của núi biển vậy, đã lâu...

Hắn từng làm quan ở Tây Bắc, chiến tích nổi bật, dân chúng vô cùng kính yêu hắn, nhờ ân điển của hoàng thượng, điều hắn đến nơi giàu có và đông đúc, không ngờ vì không hợp phong thủy, hắn bị kéo vào cái vòng luẩn quẩn không thể thoát ra được.

Mặc dù thân là Hàng Châu tri phủ, nhưng hắn lại là một người thừa, trong mắt các quan viên chỉ có Tôn Khoa, không hề có một chút bóng dáng nào của tri phủ là hắn, bà con dân chúng lại cần cù chăm chỉ, bận bịu việc nhà nông, căn bản sẽ không để ý đến tri phủ mới tới nhậm chức này rốt cuộc là thần thánh phương nào.

Trong lòng bọn họ, tri thủ vừa không có thể làm cơm ăn, cũng không có thể làm thuế? Bọn họ vẫn như vậy phải nộp thuế cho triều đình.

Bởi vậy, hắn rơi vào hoàn cảnh chưa từng có, hắn biến thành điếc, thành câm.

Việc duy nhất mà hắn có thể làm chính là làm đúng bổn phận của bản thân, không thể để có kẻ nào đó có dã tâm nắm được điểm yếu của mình.

Hắn cẩn thận thận trọng, không cầu lập công, chỉ cầu không có chuyện rắc rối đến với hắn, nhưng không ngờ vụ án tên củi khô lại đưa đẩy hắn vào cảnh đứng mũi chịu sào.

Thân là Hàng Châu tri phủ, hắn lùi không thể lùi, không thể đổ trách nhiệm cho người khác, chỉ có thể bất chấp khó khăn xông lên, vốn nghĩ rằng lần này chắc chắn bị không qua được, không ngờ sự xuất hiện của tiểu gia đinh thần kỳ lại có thể thay đổi cục diện.

Cẩm nang diệu kế hắn dùng vô cùng kì diệu, nhìn như không có cách nào thoát khỏi vũng đầm lầy nhưng dưới diệu kế ăn cây nào rào cây ấy của tiểu gia đinh, trái lại đó lại là bước đệm để hắn thăng quan tiến chức.

Hắn đang nhắm mắt ngất ngây trong lời tán thưởng khen ngợi của bà con dân chúng thì Tôn Khoa giọng điệu nặng nề hừ lạnh cắt ngang suy nghĩ ngọt ngào của Chung Bân.

- Chung đại nhân, bà con dân chúng, xin nghe ta một lời.

Khuôn mặt tái nhợt của Tôn Khoa lộ ra nụ cười quái quỷ, sinh tử của tên củi khô đối với Tôn Khoa mà nói vốn dĩ không phải là quan trọng nhất, cái tên nhãi này dù có sống hay chết, và Chung Bân có thẩm phán thế nào, hắn đều có cách không lâu sau này sẽ đem tội trạng của Chung Bân báo cáo lên triều đình, có thể tố hắn thống trị không tốt, dân chúng bạo động; không thì tố hắn bao che tội phạm, miệt thì luật pháp.

Chỉ là Long Đại là trợ thủ đắc lực của hắn, một lòng muốn đẩy tên củi khô vào chỗ chết. Hắn cân nhắc đến mối quan hệ thân mật giữa hắn và Long Đại, không thể không vì Long Đại hết lòng hết sức giết chết tên củi khô.

Theo tính toán của lão cáo già này, hắn sẽ cố gắn hết sức giúp đỡ Long Đại giải quyết chuyện này, nếu không thành công, hắn sẽ nghĩ cách khác giết chết tên củi khô cái đồ chó cản trở này.

Nhưng, tình thế hôm nay như vậy không có chỗ để hắn có ý tưởng khác, bởi vì hắn phát hiện ra một sự thật không tranh cãi được, vụ việc của tên củi khô hoàn toàn bị thẵng nhãi Chung Bân này giải quyết một cách thuận lợi rồi, hơn nữa thằng nhãi Chung Bân này còn ngấm ngầm lấy tội danh nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật của Long Nhị đổ lên đầu hắn, đây là âm mưu mà hắn tuyệt đối không dễ dàng tha thứ được.

Mà càng khiến hắn phải nghẹn họng nhìn trân trối, không thể tha thứ chính là tiếng hô hào và tán thưởng của bà con dân chúng.

Bởi vì vụ án tên củi khô, thằng nhãi Chung Bân này giỏi lợi dụng, khéo léo xảo quyệt, không ngờ lại giành được sự ca ngợi của toàn thể bà con dân chúng, hắn dốc hết sức lực ngụy trang thành quan thanh liêm trong sạch, nhiệt tình vì lợi ích chung lại có thể bám rễ trong lòng bà con dân chúng.

Đây là một tình hình vô cùng nguy hiểm, nếu cứ theo đà phát triển này, vị trí của Chung Bân trong lòng bà con dân chúng sẽ dần dần trở nên vững trãi, khó mà lay động được, về lâu về dài sẽ để lại hậu quả lòng thể lường được.

Hắn tuy rằng là phủ doãn Hàng Châu, vị trí thứ hai, nhưng hắn luôn cho rằng mình mới là nhân vật nắm toàn bộ quyền sinh sát ở Hàng Châu, hắn không cho phép quyền lợi của bất kì ai ở cái nơi Hàng Châu đông đúc phồn hoa này hơn hắn, tuyệt đối không thể.

Lúc cần dứt khoát thì không dứt khoát, ngược lại bị chịu rối loạn, hắn mặc dù điềm tĩnh bình thản, nhưng chỉ trong một chốc lát hắn cũng không thể tiếp tục tha thứ cho sự kiêu ngạo được đằng chân lân đằng đầu của Chung Bân, hắn muốn thông qua khẩu cung của bảy tên tiểu đệ kia để vạch trần những lời nói dối của tên củi khô, rồi từ đó giành được sự ủng hộ của dân chúng, đả kích thằng nhãi đáng ghét Chung Bân này.

Chung Bân nghe thấy câu hỏi của Tôn Khoa, trong lòng hiểu rõ Tôn Khoa là muốn theo sách lược đã định xuất chiêu, nhưng trong lòng hắn co chút nghi vấn, bởi vì bất luận tên củi khô sống hay chết, Tôn Khoa đều có thể nắm chặt quyền chủ động trong tay, hoàn toàn không cần phải làm như vậy, mạo hiểm đắc tội bà con dân chúng muốn đẩy tên củi khô vào chỗ chết, cái này cũng không phù hợp với tính cách của lão cáo già đã tu luyện nhiều năm này.

Tuy nhiên trong lòng Chung Bân không ngừng cười lạnh lùng, như vậy đối với hắn càng thêm có lợi, bởi vì hắn biết, bảy tên tiểu đệ kia đã bị tên Trần Tiểu Cửu nham hiểm xảo quyệt thu phục rồi, Tôn Khoa chó cùng rứt giậu, vội vàng ra tay, chỉ có thể là thất bại thảm hại, tự rước lấy nhục mà thôi, như thế càng có thể gia tăng uy phong của bản thân, cớ gì mà không làm chứ?

Tôn Khoa mặc dù muốn bày tỏ ý kiến của mình, nhưng cái khó là dưới tiếng chiêng trống vang trời của bà con dân chúng, giọng hắn tuy to nhưng cũng không tác dụng gì, biến mất trong biển rộng mênh mông, không có cách nào để bà con dân chúng chấp nhận.

Chung Bân thấy cảnh tượng này, trong lòng vô cùng mãn nguyện, hắn đắc ý phất tay áo, bà con dân chúng thấy Chung đại nhân sáng suốt uy phong muốn phát biểu, vội vàng im lặng, nghiêng tai lắng nghe.

- Tôn đại nhân lẽ nào nghi ngờ bản quan xét xử sao? Có gì cứ nói ra, bản quan chăm chú lắng nghe.

Chung Bân điềm tĩnh nói.

Tôn Khoa càng thêm phẫn uất với vẻ ra uy vừa rồi của Chung Bân, đám dân đen này, không ngờ lại tin phục Chung Bân thế, chỉ một cái phất tay, đã khiến bọn họ im lặng lại ngay, lẽ nào thời tiết Hàng Châu thay đổi rồi sao? Cứ như thế này mãi, không biết còn chuyện gì xảy ra nữa?

Hắn vuốt vuốt râu, ra vẻ thâm trầm nói:

- Chung đại nhân, vụ án tên củi khô và Long Nhị, vô cùng phức tạp, vẫn còn mấy tên tiểu đệ của tên củi khô chưa thẩm vấn, vội vàng định án, dường như có không công bằng, không biết Chung đại nhân thấy sao?

- Ồ...?

Quả nhiên là không bỏ qua sơ hở này, ta vốn dĩ không định cạn tàu ráo máng, không ngờ ngươi lại tự đưa mình lên thớt, nếu ta mà không nhận món đại lễ này, chẳng phải là có lỗi với tấm lòng của ngươi sao? Chung Bân và Trần Tiểu Cửu đứng ngoài công đường liếc mắt nhìn nhau, sau khi thấy được ánh mắt khẳng định của Trần Tiểu Cửu, liền cười ha hả nhìn Tôn Khoa nói:

- Vậy thì theo ý của Tôn đại nhân, vụ án này nên xét xử thế nào?

- Theo ý hạ quan, nên thẩm vấn bảy tên tiểu đệ kia của tên củi khô, mới có thể biết được ngọn ngành của vụ án, Chung đại nhân, ngài đồng tình không?

Tôn Khoa từng bước áp sát nói.

- Tôn đại nhân công chính liêm minh, nếu đã có nhiều nghi vấn như vậy, bản quan đương nhiên nghe theo!

- Không, Chung đại nhân, hãy nghe ta một lời.

Tôn Khoa vẻ mặt hoài nghi nói:

- Bản quan cho rằng, nên thẩm vấn từng người, như vậy mới có thể xác thực được.

Thằng nhãi này quả nhiên là chưa thấy quan tài chưa rơi lệ a! Chung bân suy nghĩ một lúc lâu, làm bộ mặt đại nghĩa nói:

- Nếu Tôn đại nhân có ý kiến bất đồng về vụ án này, vậy thì bản quan xin nhường, cam làm phó thẩm, để Tôn đại nhân làm chủ thẩm thẩm vấn bảy tên tiểu đệ đó, thế nào?

Tôn Khoa nghe thấy thế, thầm reo lên trời cũng giúp ta, hắn ngồi lên giữa công đường, đập mạnh miếng gỗ xuống, khí thế oai phong, rõng rạc nói:

- Người đâu, dẫn Nghị Cẩu Tử vào công đường.

Tôn Khoa trong lòng không ngừng cười lạnh, cái tên Nhị Cẩu Tử đó qua Long Nhị hắn đã biết chút ít, tên này nhát gan sợ phiền phức, từ trước đến nay chỉ thích hưởng thụ, lúc đánh nhau thì luôn núp phía sau, là một tên tay sai nhát gan. Việc này nhằm vào hắn là chuẩn nhất rồi, chỉ cần cho hắn chút lợi lộc, hơi dùng hình, thằng tiểu tử này không phản bội khai ra mới là lạ.

Bà con dân chúng tưởng rằng vụ việc của tên củi khô đã đến hồi kết, không cần phải thẩm vấn nữa, đang trong lúc vui mừng phấn khởi, đến khi nghe thấy Tôn Khoa lại nghi ngờ đại anh hùng trong mắt bọn họ, hơn nữa Chung đại nhân lại bị hắn nghi ngờ, không thể không nhường chỗ lại, bọn họ sục sôi, nhao nhao chỉ trích Tôn Khoa là thằng khốn nạn đầu mọc mụn, chân chảy mủ, hơn nữa ánh mắt thì căm phẫn liếc xéo nhìn chằm chằm tên chó đáng chết ra vẻ đạo mạo này.

Tôn Khoa nghe thấy bà con dân chúng chế nhạo, thấy bà con đều lộ ra ánh mắt căm phẫn, trong lòng nghĩ lại, việc này làm vậy có đáng không, cuối cùng hạ quyết tâm, chỉ cần có thể khiến Nhị Cẩu Tử nói ra, hắn hoàn toàn có thể chuyển bại thành thắng, đả kích được Chung Bân.

Nhị Cẩu Tử cả người phát ra mùi tanh tưởi, hai chân bị xiềng xích cùm lại bị hai tên nha dịch đẩy vào công đường, trong lòng hắn không yên, vừa bước vừa nhìn xung quanh, thấy công đường không khí uy nghiêm, khiến hắn càng thêm sợ hãi, đột nhiên nghe thấy tiếng bãn gỗ gõ xuống vang lên, một giọng nói uy nghiêm truyền đến: Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

- Nhị Cẩu Tử, ngươi đã biết tội chưa?

Nhị Cẩu Tử nghe thấy giọng nói này, trong lòng hoang mang, bụp một tiếng, quỳ rạp xuống đất.