Trong thời khắc then chốt Trần Tiểu Cửu lại nhắc đến chuyện đó không phải hắn vô cớ sinh sự hay vì quá cảm kích. Thực ra là hắn muốn thử xem lòng dạ và suy nghĩ của Chung Bân như thế nào.
Nếu Chung bân thực sự xem hắn là kẻ ngốc, thản nhiên tiếp nhận chút ân tình giả tạo này, vậy sẽ càng chứng minh Chung Bân là người gian trá giả tạo, không thể nắm bắt được suy nghĩ bên trong, và không thể hợp tác lâu dài được.
Nếu chơi đùa với lang sói, sau một thời gian thì hoặc là bị sói ăn thịt hoặc là phải đánh chết sói, không có lựa chọn thứ ba.
Còn hôm nay Chung Bân đã thẳng thắn nói ra sự thực hôm đó, cũng đã thừa nhận bản thân đã đóng vai xấu, điều này chứng tỏ Chung Bân có lòng thành muốn kết giao cùng hắn và không có chút gì giấu diếm. Nếu quả thật như vậy thì có thể giãi bày mọi thứ với Chung Bân rồi.
Qua chuyện này có thể thấy, Chung Bân đích thực là một tay lão luyện trong chốn quan trường!
Chung Bân chắp tay thành tâm nói: - Tiểu Cửu, ngươi đã khoan dung đại độ mà không chấp nhặt chuyện hiềm khích trước kia, Chung Bân ta thật vô cùng cảm kích và khâm phục, đã thế thì ta cũng không có gì giấu diếm ngươi nữa!
Chung Bân chần chừ hồi lâu, cẩn thận suy xét rồi nói: - Ta từ nửa năm trước khi nhậm chức đến nay, tự cho rằng mình luôn một lòng vì quốc gia, trên xứng đáng với long ân của Hoàng Thượng, dưới xứng với lê dân bách tính, duy chỉ có lỗi với đám quan lớn nhỏ ruồi nhặng của Hàng Châu này!
- Như vậy có thể thấy, Chung đại nhân là một vị quan tốt yêu dân như con! Trần Tiểu Cửu chớp thời cơ nịnh khéo nói.
Chung Bân bất giác cười nhạt nói: - Quan trường có quy củ của quan trường, thân tại quan trường, hẳn có một tấm lưới vô hình lúc nào cũng treo lơ lửng trên đầu, ta không thể thoát ra, chỉ có thể thuận thế mà làm, tuy ta là Hàng Châu Tri phủ, đường đường là quan phụ mẫu một vùng, muốn làm một điều gì đó cho bách tính nhưng cũng lực bất tòng tâm, không thể làm gì.
Nói đến đây, hắn lại bất đắc dĩ lắc lắc đầu nói: - Tuy nói dân không đấu với quan, ta cũng cho như vậy là đúng, ngay cả một Tri phủ như ta cung không có cách nào đối chọi với đám quan viên gốc gác ở Hàng Châu, huống hồ là những lê dân bách tính kia?
- Tại hạ xin được nghe cụ thể hơn! Trần Tiểu Cửu chăm chú lắng nghe nói.
Chung Bân thẫn thờ nói: - Nói ngắn gọn, đây là cuộc chiến quyền lực giữa ta và đám tiểu nhân do Hàng Châu Phủ doãn Tôn Khoa đứng đầu! Chung bân lời ít ý nhiều nói: - Tôn Khoa là quan viên sinh ra và lớn lên ở Hàng Châu, rất thâm căn cố đế, bè phái đông đảo, ông ta rất bất mãn với một Tri phủ ngoại lai như ta, lại thêm chính kiến không hợp nhau, giữa hai bên ngày càng ác cảm với nhau!
- Chỉ là ta một lòng vì dân, không hề có những hành động ti tiện vơ vét mồ hôi nước mắt của nhân dân, ông ta không thể nắm được điểm yếu của ta, tự nhiên không thể làm gì ta, nhưng ai ngờ trời giáng đại họa, vụ kiện Long Nhị như lửa lớn đốt lấy ta, khiên ta không thể rút lui an toàn!
Trần Tiểu Cửu nghe đến đây càng thêm tự tin, tất cả những chuyện này, tuyệt không nằm ngoài toan tính của hắn.
Chung Bân lại nói: - Vụ án Long Nhị và Tên Củi khô, vốn là cuộc nội chiến, cũng chẳng phải là chuyện gì hay ho, nhưng cái tên Tên Củi khô đó không biết được vị cao nhân nào chỉ điểm, đã nghĩ ra diệu kế lấy bách tính để hiệu lệnh chư hầu, nhất thời hơn một ngàn người dân Hàng Châu đã bị hành vi giả dối trừ gian diệt ác của Tên Củi khô mê hoặc đầu óc, lũ lượt kéo đến cầu xin phóng thích Tên Củi khô, mấy trăm người dân vây ở cổng nha môn Tri phủ, thậm chí có một số người dân còn quá khích làm loạn công đường, khiến ta vô cùng khó xử!
- Nếu ta theo luật pháp Đại Yến mà làm, phán Tên Củi khô tội chết thì những người dân Hàng Châu đó hay tin sẽ tụ tập biểu tình, nếu không kiểm soát được lý trí tất sẽ đại náo công đường, như vậy ta sẽ bị chụp cho cái mũ chính tích vụng về, không biết cai quản. Khi ấy Tôn Khoa chỉ cần một tờ đơn kiện ta tội không quan tâm đến sống chết của bách tính Hàng Châu, khiến Hoàng Thượng đại nộ, nhẹ thì ta mất chức quan, thậm chí rất có thể bị sung quân đi đầy!
- Nếu ta thả Tên Củi khô, vỗ về lòng dân thì là không tôn trọng luật pháp Đại Yến, Tôn Khoa cũng sẽ đâm đơn kiện ta tội khi quân, ta cũng sẽ rơi vào kết cục bị mất chức quan!
- Bởi vậy vụ án này, dù ta có phán quyết thế nào, đều rơi vào kết cục thân bại danh liệt, thiết nghĩ đời Chung Bân ta tuy không cầu làm một viên quan tốt thanh bạch liêm khiết, chỉ làm một viên quan có năng lực ích nước lợi dân cũng đủ rồi. Nhưng không ngờ cuối cùng lại rơi vào kết cục này, thật khiến ta không biết thế nào, không biết!
Chung bân nói đến đây, cảm xúc cực kỳ suy sụp, vô số chuyện phiền não trong chốn quan trường tự nhiên hiện ra trước mặt, từng thứ, từng thứ lượn qua trước mắt hắn, khiến hắn không khỏi than vắn thở dài, làm người, khó; làm quan, càng khó; làm một viên quan tốt mưu phúc cho bách tính lại khó càng thêm khó!
Trần Tiểu Cửu nghe đến đây, mắt thấy bộ dạng đau khổ tuyệt vọng của Chung Bân, trong lòng cũng có chút xấu hổ, kế tuyệt hậu mượng bách tính để hiệu lệnh chư hầu của Tên Củi khô đó là do hắn một tay nghĩ ra, mục đích cũng chỉ là muốn giảm đến mức thấp nhất tội danh của Tên Củi khô mà thôi. Đọc Truyện Online Tại TruyệnFULL.vn Không ngờ sự việc lại bị Tôn Khoa khêu ra lớn như vậy, ngược lại đã giúp hắn đạt được dã tâm!
Trần Tiểu Cửu lắc đầu, chuyện này do hắn gây ra vậy thì phải do hắn kết thúc, đã vô ý làm kẻ gây họa thì phải nghĩ cách biến can qua thành cơ hội.
Một viên quan tốt hiếm có như Chung Bân, sao có thể để tiền đồ kết thúc trong tay một tiểu gia đinh như ta chứ?
Trần Tiểu Cửu cười ranh mãnh nhìn Chung Bân nói: - Chung đại nhân, chuyện này nếu đã hết cách giải quyết, chi bằng ngài chịu thua Tôn Khoa, cầu xin ông ta tha thứ, xin ông ta thả một con ngựa cho ngài, ngài thấy thế nào?
Chung Bân nghe vậy thì ánh mắt đầy vẻ thất vọng, tiểu gia đinh rốt cuộc cũng chỉ là tiểu gia đinh, uổng công ta đề cao hắn như vậy, thì ra cuối cùng cũng chỉ là một phường kiến thức nông cạn, miệng hùm gan thỏ thôi!
Hắn nghiêm nghị cười nói: - Tiểu Cửu, chuyện quan trường, không phải ngươi chết thì là ta vong, quan hệ giữa những đối thủ chính trị, tuyệt không có chỗ cho sự thương hại, cơ hội này không dễ có, Tôn Khoa chắc chắn sẽ dốc toàn lực kéo ta xuống, nếu không, sao xứng đáng với mỹ danh âm hiểm cay độc của ông ta chứ?
Trần Tiểu Cửu nghe xong thì mỉm cười gật đầu, trong lòng càng thêm phần chắc chắn.
Chung Bân bỗng kiên quyết nói: - Hơn nữa, cho dù Tôn Khoa có chịu hạ thủ lưu tình, ta cũng sẽ không khom lưng quỵ gối với ông ta, ta tuy không phải là một viên quan thanh liêm, nhưng cũng là một tấm lòng son sắt, một lòng vì nước vì dân, sao có thể làm quỳ gối trước hạng tham quan, loài lang sói bán chủ cầu vinh như ông ta chứ! Chuyện này tuyệt đối không thể!
- Chung đại nhân thật khí khái, Tiểu Cửu nghe Chung đại nhân quyết chí như vậy, trong lòng vô cùng ngưỡng mộ! Một viên quan tốt như vậy, sao có thể sống nhờ kẻ khác, chịu sự sỉ nhục của tên tham quan đó chứ? - Trần Tiểu Cửu đột nhiên đứng dậy, thần bí đi tới trước mặt Chung Bân nói: - Chung đại nhân, giờ tại hạ chỉ muốn hỏi ngài một câu, nếu ngài cũng có một cơ hội nắm chắc được điểm yếu của Tôn Khoa như thế này, ngài sẽ làm gì?
Chung Bân nhìn ánh mắt quỷ dị của Trần Tiểu Cửu, cười nhạt nói: - Ta cung không phải là một kẻ hồ đồ ban phát vô tội vạ thiện tâm, đối với hạng tiểu nhân, quyết không thể dung túng. Nếu ta có cơ hội nắm được điểm yếu của Tôn Khoa, bất luận là vì công hay vì tư, đều sẽ hạ thủ bất dung tình, không ép chết hắn được thì là Chung Bân ta bất tài!
- Như vậy thật tốt! - Trần Tiểu Cửu vỗ tay nói: - Tại hạ có một kế nhất tiễn song điêu này, vừa có thể đánh bóng uy danh của ngài khắp Hàng Châu này, vừa có thể năm được điểm yếu của Tôn Khoa, giúp ngài không phải lo lắng về sau!
Chung Bân nghe vậy thì mắt bỗng sáng lên, bất ngờ đứng dậy ôm chặt lấy vai Trần Tiểu Cửu, vội nói: - Tiểu Cửu, ngươi quả thần thông như vậy sao? Mau mau dạy ta, để ta thoát khỏi cửa ải này! Chợt cảm thấy bị hớ, đi ngược lại nhất cử nhất động lúc thường của mình, Chung Bân vội buông tay, ngồi trên ghế đợi nghe kỳ mưu diệu kế của Trần Tiểu Cửu.
Trần Tiểu Cửu cười haha, uống một ngụm trà, thong thả nói: - Nước có thể đẩy thuyền, cũng có thể lật thuyền, đại nhân nếu muốn uy danh vang xa, chuyện này căn bản nằm ở bách tính, dù ngài làm đúng hay sai, chỉ cần bách tính cho rằng ngài tốt thì ngài là một viên quan tốt, bách tính cho rằng ngài không tốt thì ngài là một tên tham quan, một viên quan tầm thường. Chung đại nhân, ngài thấy đúng không?
- Tiểu Cửu nói rất phải, ý dân lớn hơn cả trời, ta cũng cho là vậy, nhưng việc trước mắt, rốt cuộc ta phải làm gì? Chung Bân hào hứng hỏi.
Trần Tiểu Cửu khẽ đảo trong mắt, vô cùng tự tin nói: - Đại nhân, hiện giờ ngài đã giới hạn vụ án này ở bản thân mình thì ngài phải nghĩ cao xa hơn một chút, vụ án này trong mắt ngài là một tai họa, nhưng trong mắt tại hạ thì là tặng không cho Chung đại nhân một món lễ vật rồi!
- Oh? Như vậy là thế nào? Chung Bân ngạc nhiên, tò mò hỏi.
- Vụ án Tên Củi khô này là thời cơ ngàn năm có một, tuy bách tính đã đặt lên vai ngài một gánh nặng, nhưng cũng đã thành toàn cho uy danh của ngài, Chung đại nhân đừng cứ ôm lấy cuộc nội chiến của Tên Củi khô, mà phải làm ngược lại, cứ thuận theo ý dân, thả cái tên Tên Củi khô hành hiệp trượng nghĩa đó ra, tức thì có thể xoa dịu được lửa giận trong lòng dân chúng.
- Xin nói rõ hơn! Chung Bân mắt lộ kim quang nói.
Trần Tiểu Cửu khoan thai thả bước, thong thả nói: - Nếu ngài có lòng, dệt hoa trên gấm, đốt lửa trong gió, ra sức ca ngợi chiến tích anh hùng của Tên Củi khô, cổ xúy hành động trượng nghĩa vì dân trừ hại của Tên Củi khô, biểu dương công trạng xả thân vì dân của Tên Củi khô, thì chắc chắn sẽ nhận được sự đồng tình của dân chúng. Cứ như vậy, trong mắt dân chúng ngài sẽ từ một viên quan làm chủ cho dân được nâng lên thành yêu dân như con, ngài cũng sẽ thuận theo lẽ tự nhiên mà trở thành một viên quan thanh liêm, một viên quan tốt trong mắt lão bách tính! Uy danh của ngài chắc chắn sẽ có bước nhảy vọt về chất, chí ít thì trong mắt dân chúng ở Hàng Châu này ngài cũng sẽ tồn tại như một vị thần, sau này ngài muốn làm gì, chẳng phải là dễ như trở bàn tay sao?
- Đó là diệu kế thứ nhất, gọi là nở hoa trong lòng địch! Trần Tiểu Cửu lại uống một ngụm trà, thong thả nói.
- Hay, hay, rất hay! Tiểu Cửu, người quả là thánh nhân! Chung Bân nghe Trần Tiểu Cửu nói như vậy, vô cùng thích thú, cái tên nhãi này không ngờ lại thần thông như vậy, có thể theo đà phát triển biến một tai họa động trời như vậy thành một cơ may hiếm có, sự tài trí của hắn thật sâu không lường được.
Trong lúc hoa chân múa tay, chợt nghĩ ra một chuyện, không khỏi lo lắng nói: - Nhưng, nếu như vậy, Tôn Khoa sẽ càng lợi dụng chuyện này làm đơn tố cáo sao, ta thân là quan hàm tứ phẩm triều đình mà lại coi thường luật pháp Đại Yến, tự ý thả tội phạm thì đó là đại tội ngỗ nghịch, chuyện này sao làm được!
Trần Tiểu Cửu lại khẽ đảo mắt, haha cười nói: - Chung đại nhân đừng lo, tại hạ còn có kế thứ hai, ngài hãy từ từ nghe tại hạ nói đây!