- Cha, con còn có một chỗ chưa hiểu! - Tôn Kiến có chút hoài nghi nói: - Cái tên Long Đại đó sau khi nghe tới vụ án Long Nhị thì rất kích động, thiếu chút nữa thì náo loạn cả công đường, nhưng từ sau khi nhìn thấy phụ thân lại thản nhiên như không có chuyện gì là sao? Con nghĩ mãi mà không hiểu!
- Con à, con còn trẻ không hiểu được lòng người dễ đổi thay! - Tôn Khoa lại tiếp: - Long Đại bề ngoài thì thô lỗ, thực chất thì tinh ranh như quỷ, hắn có được ngày hôm nay, một phần là nhờ có sự bao che của cha, mặt khác là do lòng lang dạ sói trong con người hắn, dám làm một số chuyện mà người thường không dám làm, không muốn làm, không thèm làm!
Tôn Khoa thong thả đi vài bước rồi lại nói: - Long Đại và Long nhị là anh em ruột là thật, nhưng không phải là cùng một mẹ, tuy nói huynh đệ đồng tâm, giữa hai người cũng có chút tình cảm, nhưng một núi không thể có hai hổ, vì chuyện tranh chấp địa bàn nên hai bên cũng đã có không ít mâu thuẫn, nhưng do còn nể mặt huynh đệ nên không tiện mạnh tay tranh cướp!
- Và cuộc đấu đá giữa Long Nhị và tên Củi khô đã cho Long Đại thời cơ để lợi dụng! Tôn Khoa nói ngắn gọn.
- Xin cha hãy nói rõ hơn? Tôn Kiến hỏi.
- Long đại lúc mới nghe chuyện của Long Nhị, thân là huynh đệ, dù hắn thật lòng hay giả ý thì cũng đã làm bộ vô cùng đau xót trước mặt mọi người, tránh được đàm tiếu của mọi người cho là hắn máu lạnh bạc bội, nhưng khi hắn biết Long Nhị bị trọng thương, nguy hiểm đến tính mạng thì cha có thể quả quyết rằng bề ngoài hắn vô cùng đau xót nhưng thực chất thì trong lòng hắn chắc chắn đang thầm mở cờ! Hơn nữa, trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ, đó là làm thế nào đưa tên Củi khô vào chỗ chết!
- Con không hiểu, xin phụ thân đại nhân nói rõ! Tôn Kiến nói.
Tôn Khoa cười nhạt nói: - Thứ mà Long Đại quan tâm chẳng qua là thế lực của Long Nhị, bây giờ Long Nhị sắp chết, thế lực của hắn cũng đã bắt đầu có dấu hiệu của sự tan rã, chỉ có tên Củi khô là có tiếng nói nhất, và có nhiều khả năng sẽ trở thành vị tân đầu lĩnh nhất, Long Đại nếu muốn thu phục đám nhân mã kia của Long Nhị, thì phải vượt qua trở ngại lớn nhất chính là tên Củi khô, bởi vậy, việc Long Đại chạy đôn chạy đáo kêu oan cho Long Nhị là giả, muốn ép chết tên Củi khô mới là thật!
- Oh... thì ra là như vậy, con thật là không bằng một phần vạn của cha! - Tôn Kiến như đã vỡ lẽ nói: - Bởi vậy Long Đại vội vàng đến tìm phụ thân chính là để hỏi chuyện tên Củi khô?
- Lần này con đã đoán đúng! - Tôn Khoa rất hài lòng với suy nghĩ của Tôn Kiến, gật đầu lia lịa nói: - Cái hắn muốn chính là một câu trả lời mang tính xác thực của ta, cha đã cho hắn một câu trả lời rõ ràng, dù vụ án này được xử như thế nào, tình thế có đi đến đâu thì tên Củi khô cũng sẽ không thể sống trên thế giới này, Long Đại như được uống một viên thuốc an thần, tự nhiên vui vẻ đi về!
- Phụ thân, chúng ta giúp Long Đại như vậy thì liệu có lợi gì chứ? Tôn Kiến hoài nghi.
- Giúp người cũng chính là tự giúp mình! Hảo hán cũng phải được giúp ba lần mới nên, hàng rào phải có ba cọc mới chắc! - Tôn Khoa nhã nhặn hớp một ngụm trà rồi nói tiếp: - Làm lợi cho người cũng là làm lợi cho ta, nếu chỉ dựa vào sức của mình mình thì mãi mãi không thể chiếm được lợi thế, chỉ có đoàn kết những sức mạnh có thể đoàn kết được may ra có thể đứng ở thế không bị bại.
- Thế nhưng bên trong có một tiền đề rất quan trọng, đó chính là bảo đảm quyền chủ động của bản thân, phải không chế được bọn họ, nếu không sẽ bị cắn lại! Nhìn từ một góc độ khác, lẽ nào chúng ta thật sự đang giúp Long Đại?
Tôn Khoa cười bí hiểm nói: - Tuy ta nhận lời Long Đại ép chết tên Củi khô, nhưng tên Củi khô chết rồi thì sao chứ? Long Đại thật sự sẽ dễ dàng có được địa bàn của Long Nhị trong tay sao? Đừng quên, cái tên Lý Phách Thiên tuy là kẻ vô học, bề ngoài đối với Long Đại rất tốt, nhưng lại có dã tâm xưng vương, lại được nhà họ Lý hậu thuẫn, nghiễm nhiên cũng muốn được chia một bát canh ở địa bàn Thành Tây.
- Nhị hổ tương tranh, nhất thời không phân được thắng thua, nhưng bên trong tổn thương rất nhiều, nhà họ Tôn ta khoanh tay đứng nhìn, kết quả dù thế nào cũng vẫn có lợi, nắm chắc được thế chủ động trong tam giác sắt này, haha... Lý gia tuy giàu có thứ nhì Hàng Châu, Long Đại tuy xưng hùng xưng bá nhưng ở cái đất Hàng Châu nhỏ bé này chẳng phải vẫn bị nhà họ Tôn ta khống chế sao? Con à, đây chính là cái đạo khống chế con người!
- Cha, cha thật là anh minh, con đã học được rồi! Tôn Kiến vô cùng ngưỡng mộ, kích động nói.
- Được rồi, con không cần phải nịnh cha nhiều như thế, may đi làm việc chính đi, kêu gọi quần chúng, ép Chung Bân nhanh chóng đưa vụ án này ra xét xử, đó mới là điều nên làm! Tôn Khoa dương dương tự đắc nói.
- Vậy được, con lập tức làm ngay, cha, cha ngồi chờ tin tốt lành nhé! Tôn Kiến cao hứng đi ra.
Tôn Khoa nhìn bộ dạng phấn chấn của Tôn Kiến, trong lòng cũng rất lấy làm đắc ý, ông ta đi đến bên cửa sổ nhìn ra bầu trời bên ngoài, bất giác vô cùng cảm khái.
Hàng Châu, cuối cùng bầu trời đã thay đổi!
- Tôn đại nhân, ngài đến thăm hàn xá, thật khiến nhà họ Chung hèn mọn này được vẻ vang! Chung Bân ngồi trên ghế chủ nhà, thi lễ với Tôn Khoa.
Chung Bân mặt vuông chữ điền, mày rậm mắt to, một thân chính khí, uy võ tự nhiên, trong từng lời nói đều toát ra vẻ uy nghiêm của một quan gia, khiến người nghe không dám coi khinh.
Có điều, lúc này hắn không có chút cảm giác nào về niềm vui được làm quan, về sự thành công của hắn, vụ án Long Nhị đã khiến hắn bị ngập sâu trong vũng bùn, không thể tự thoát ra, còn Tôn đại nhân trước mặt, không cần hỏi hắn cũng biết là do bọn đầu trâu mặt ngựa cử đến lấy mạng.
- Hạ quan đang rất lo ngại về vụ án Long Nhị! Tôn Khoa cười thầm trong bụng, bề ngoài thì ra vẻ chí công vô tư nói: - Sáng nay, tại hạ thấy Chung đại nhân chưa đưa vụ án ra xét xử, thiết nghĩ chắc là có chỗ khó nói. Nhưng dân chúng Hàng Châu lại không hiểu cho nỗi khổ tâm của đại nhân, lại tụ tập tới hơn năm trăm người ngoài nha môn, một khi lòng dân căm phẫn thì nghĩ có thể biết, theo tại hạ thấy, Chung đại nhân bất luận là có nỗi khổ tâm gì, có cách nghĩ như thế nào cũng nên sớm kết thúc vụ án này để an lòng dân chúng, trả lại sự bình yên cho Hàng Châu!
Ngươi thật là biết chụp mũ cho ta đấy, lẽ nào ta không xử lý vụ án Long Nhị thì thiên hạ này sẽ không được yên bình?
Trong lòng Chung Bân đẩy lửa giận, cái tên Tôn Khoa trước mặt nói thật dễ nghe, tuy là một mặt tươi cười, nhưng đằng sau nụ cười lại che giấu một đao giết người, đang múa đao loang loáng hướng về phía hắn, đúng là đồ tiểu nhân đê tiện vô sỉ.
Lẽ nào ta chỉ là con lợn béo chỉ biết ăn uống rồi đợi ngươi xách đao đến giết thịt thôi sao?
Chung Bân tuy đang ở tình thế đầu sóng ngọn gió nhưng nhiều năm kinh nghiệm làm quan đã cho hắn bản lĩnh ung dung lạnh lùng, hắn biết càng trong những lúc quan trọng thì càng phải khống chế được tâm lý bản thân, tuyệt đối không được vội vàng ra bài trong lúc hoảng loạn, nếu làm như vậy thì kẻ đen đủi chính là bản thân mình.
Hiện nay, vụ án Long Nhị huyện vẫn chưa quyết, một ví dụ rõ nét, vụ án này nếu đưa ra thẩm vấn thì rất đơn giản, hoặc là tên Củi khô sống, hoặc là tên Củi khô chết.
Nhưng dù phán xử thế nào, thì đối với Chung Bân hắn kết quả chỉ có một, đó chính là mất chiếc mũ ô sa trên đầu.
Điều này chẳng khác nào tự sát, trước khi nghĩ ra được kế sách đối phó thích hợp, dù bây giờ Tôn Khoa có ép buộc thế nào, dân chúng có kêu la thế nào thì hắn cũng đã có chuẩn bị trước, hắn sẽ chỉ ngồi im như phật tổ, bát phong bất động.
Làm quan đến một cảnh giới nhất định, quan trọng là phải biết định lực! Dù trong lòng có nổi sóng gió như thế nào thì trên mặt cũng phải khí định thần nhàn, như đang hóng gió xuân vậy.
Chung Bân thở dài nói: - Tôn đại nhân, vụ án này thật không đơn giản chút nào, Long Nhị cũng là một nhân vật có số má ở Hàng Châu, đương nhiên phải điều tra rõ mới có thể xét xử, hơn nữa... - Chung Bân khẽ cười ranh mãnh như hồ ly, nhìn Tôn Khoa nói: - Tôn đại nhân thân là Hàng Châu Phủ doãn, rất có uy lực, lại thấu hiểu cái khó khăn của dân chúng, việc tất có liên quan, xem ra chắc cũng có kiến giải độc đáo về vụ án này, nếu đại nhân đã nhiệt tình với vụ án này như vậy, ta thấy nên giao vụ án này cho đại nhân mới phải!
- Như vậy đâu có được! Tôn Khoa vội từ chối, thầm chửi thằng nhãi này đánh võ thái cực quyền khéo léo như vậy, chỉ vài chiêu đã muốn đem gánh nặng trút lên đầu ta, nực cười, ta Tôn Khoa tung hoành quan trường nhiều năm, đâu dễ làm chuyện hồ đồ, tự mua dây buộc mình như vậy chứ?
- Tại hạ tuy rất quan tâm đến vụ án này, nhưng đầu óc ngu dốt, vô năng, tâm thì có thừa nhưng lực thì không đủ, trái lại Chung đại nhân nhìn rõ mọi việc đến tận chân tơ kẽ tóc, bất kể chuyện lớn hay nhỏ đều suy xét rõ ràng, đúng là người thích hợp nhất để đứng ra xét xử vụ án này, hơn nữa Chung đại nhân thân là Hàng Châu Tri phủ, là quan phụ mẫu của dân chúng Hàng Châu, về tình về lý, vụ án này đều nên do Chung đại nhân đích thân đứng ra thẩm vấn, tại hạ sao có thể vượt quá chức phận của mình chứ!
Lời nói của Tôn Khoa đã chối bỏ trách nhiệm của một Phủ doãn đại nhân, giống như ông ta là một cái thùng rỗng vậy.
Lão già này đúng là một con hồ ly, thân là Hàng Châu Phủ doãn, là một nhân vật có thực quyền chính hiệu mà lại có thể vứt bỏ sĩ diện nói hạ thấp mình như thế, sự âm hiểm này thật không khỏi khiến người ta lấy làm bội phục.
Nhưng như vậy mục đích của Chung Bân cũng đã đạt được, đó chính là muốn Tôn Khoa thấy được sự lợi hại của hắn, nếu như ngươi đã không thể gánh vác được trách nhiệm này thì đừng ở đó mà la lối đẩy ta đến chỗ chết.
Chung Bân mỉm cười: - Nếu như Phủ doãn đại nhân không có kiến giải độc đáo gì về vụ án này, vậy ta sẽ để vụ án này sang một bên, còn khi nào thẩm vấn thì để xem... xem tâm trạng ta như thế nào!
- Xem tâm trạng? Tôn Khoa nghe xong thầm than thở, thằng nhãi này thật là cuồng vọng!
- E là Chung đại nhân không chỉ cần xem tâm trạng mình, mà còn phải xem cả tâm trạng của dân chúng Hàng Châu nữa! Nếu đã như vậy, hạ quan cáo từ! Tôn Khoa cười nhạt một tiếng, khoát khoát tay áo rồi đi ra.
Nhưng vừa đi tới cửa thì bị một người chạy từ bên ngoài vào đụng phải ngã dúi dụi.
- Cái tên bại hoại đui mù... Ông ta lật đật đứng dậy, ôm đầu nhìn lên, chỉ thấy Chung như điên chạy vào.
Tôn Khoa biết là Chung Việt cố ý làm như vậy, nhưng có nói cũng phỏng có ích gì, vội phủi phủi tay áo, tức tối bỏ đi.
- Tiểu Việt, đệ lớn như vậy rồi mà cứ như trẻ con vậy, bướng bỉnh như vậy còn ra cái thể thống gì nữa! Chung Bân vờ nghiêm nghị giáo huấn nói, kỳ thực trong lòng cảm thấy hành động vừa rồi của Chung Việt như đã trút được mối hận cho hắn.
- Đại ca, đệ thấy ông ta là đã ngứa mắt rồi, đụng ông ta một cái, ông ta cũng không chết được, ông ta có thể làm gì được đệ chứ? Chung Việt vẫn bướng bỉnh nói.
- Đệ là người lớn rồi, sau này tuyệt đối không được ngang bướng như vậy! Phải biết quý trọng hình tượng của mình. - Chung Bân ân cần cảnh cáo nói.
- Đại ca, huynh vẫn đang đau đầu vì vụ án Long Nhị phải không? Chung Việt cười bí hiểm nói.
- Chẳng phải ta đã nói rồi sao? Vụ án này cực kỳ phức tạp, sơ sẩy một cái thì thua trắng, đệ đừng có nhúng tay vào, sau này, mọi thứ liên quan đến vụ án này đệ không cần phải hỏi, hiểu không? Chung Bân nói lớn, dường như đem hết giận dữ ban nãy trút hết lên đầu Chung Việt.
Chung Việt lè lưỡi, khẽ cười nói: - Đại ca, trong tay đệ bây giờ có một cẩm nang diệu kế, huynh có muốn xem không?
- Cẩm nang diệu kế? Ta đoán chắc là âm mưu quỷ kế đúng không? Chung Bân cười nhạt, giọng điệu đầy vẻ xem thường nói: - Ngay cả huynh là người liên quan trực tiếp mà còn không biết xoay sở thế nào, còn đang bó tay bó gối đây, trên đời này lấy đâu ra nhiều cao nhân như thế, lại còn tình nguyện giao du với kẻ xấu xa như đệ nữa chứ?
- Ca ca, huynh nói không sai, đúng là có người tình nguyện kết giao với kẻ xấu xa này! Chung Việt cười haha nói.
- Ai? Chung Bân đứng phắt dậy, ánh mắt sáng rực, vội vàng hỏi. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m - Chính là tên tiểu gia đinh mà huynh trưởng đã từng nói tới, đệ và hắn đã kết giao với nhau, đệ đã hỏi ý kiến hắn, hắn suy nghĩ rất lâu rồi bảo đệ đem một bức thư đưa cho huynh trưởng.
- Mau đưa đây cho ta xem! Chung Bân vội nói.
Chung Việt vội vàng đưa bức thư lên.
Chung Bân mở bức thư xem hồi lâu rồi vỗ bàn đánh bốp một cái, đột nhiên ha ha cười lớn!