Chương 104: Chương 104: Làm thế nào để kết bằng hữu?

Chung đại công tử là một người giàu có, là một ông chủ hào phóng đâu có tính toán gì chuyện mời cơm một tên tiểu gia đinh vốn dĩ không ai đoán bắt được lại càng không thể xem thường như Trần Tiểu Cửu chứ?

Không ngờ Chung Việt lại chọn địa điểm là tiệm ăn Phúc Vận.

Phúc Vận Phúc Vận, Phúc đến Vận (may mắn) tới.

Trần Tiểu Cửu trở lại chốn cũ, cảm thấy có chút hưng phấn.

Đây thực sự là một địa điểm hay, trước đây cùng với quân đoàn Anh Mộc uống rượu bàn kế cũng chính là ở đây, và hôm nay Chung Việt cũng lại chọn nơi hay ho có nhiều may mắn này.

Mẹ kiếp, đúng là tư tưởng lớn gặp nhau!

Chung Việt là một văn nhân xuất thân từ tầng lớp đại gia, sẵn có cốt cách cao quý, thật đúng như câu nói mạnh vì gạo bạo vì tiền, những lời gã nói ra đều có khí chất của một bậc văn nhân nho nhã.

Trần Tiểu Cửu không nói nhiều lời, hắn và Chung Việt vẫn chưa đạt được mức độ thành thật với nhau, rất nhiều chuyện vẫn chưa có thể trao đổi với nhau một cách cởi mở trên bàn rượu.

Nhìn về hình thức, Chung Việt là em trai của Chung Bân, thân phận là một nhất đẳng cao nhân, rất có quyền ăn quyền nói.

Còn Trần Tiểu Cửu, thân phận thấp hèn, so với Chung Việt đúng là một trời một vực, bởi vậy trong khi mới bắt đầu, Trần Tiểu Cửu thận trọng chăm chú nghe Chung Việt nói như một thính giả trung thành.

Nhưng hình thức suy cho cùng không thể là bản chất! Điểm này Chung Việt biết rất rõ.

Gã kêu những đồ ăn thức uống thịnh soạn như vậy rồi chuyện trò chỉ bảo, trong lời nói tỏ rõ phong độ của một đại gia, một là coi Trần Tiểu Cửu như thượng khách với một sự tôn trọng cần thiết. Text được lấy tại http://truyenfull.vn Còn thứ hai! Đương nhiên là muốn thể hiện khí độ vương bá của một đệ nhất đại quyền quý Hàng Châu, cách tốt nhất là có thể trong một chiêu đắc thủ, thu phục con người tài dị như Trần Tiểu Cửu về phục vụ cho mình.

Nhưng, dù Chung Việt có nói gì, dù gã có dẫn dắt như thế nào, thượng vàng hạ cám tất cả mọi chuyện gã đều nói tới, thì Trần Tiểu Cửu vẫn một mực vâng vâng dạ dạ, tập trung tinh thần lắng nghe, thỉnh thoảng lại giơ ngón tay cái lên buông một câu "Nói hay lắm!" Bà ngươi nữa chứ coi ta là cuốn sách chuyên bình giải các vấn đề trong thiên hạ sao?

Chung Việt nhìn Trần Tiểu Cửu vẫn đang dè dặt, không khỏi thầm lắc đầu, cái tên tiểu gia đinh nhà ngươi, giả bộ nhã nhặn cái gì chứ, cái ngoan cố cứng đầu của ngươi khi long tranh hổ đấu với ta hôm qua đi đâu rồi, hôm nay ở đây lại ra vẻ sâu lắng, đáng yêu, bà ngươi chứ ta thật là khinh bỉ ngươi đó!

Cứ như thế này thì không được, bữa cơm này của ta sẽ uổng phí mất, tuy ta thân là nhất đại quyền quý, nhưng cũng không phải là hạng ném tiền qua cửa sổ.

Haha, Chung Việt thầm cười nhạt, cuối cùng gã đã nghĩ ra một cách ngu ngốc nhất!

Gã nâng ly rượu lên, ra sức mời Trần Tiểu Cửu, ý đồ chuốc say Trần Tiểu Cửu, cởi bỏ lớp áo cảnh giác của hắn.

Nhưng tại sao đây lại là cách ngu ngốc nhất, bởi vì tửu lượng của gã không cao, tất sẽ có nguy cơ bị say rượu.

Thực tế quả đúng như vậy, Trần Tiểu Cửu bị gã mời mười ly, bản thân gã cũng bị Trần Tiểu Cửu mời mười ly.

Cứ vậy, hai con ma men bắt đầu nói đến chủ đề nguyên thủy nhất, hứng thú nhất, đó là đàn bà.

- Trần huynh, ta thật là khâm phục huynh đấy! - Chung Việt mặt đỏ như gấc ha ha cười nói: - Có thể ôm trọn ả kỹ nữ hạng sang Hồng Hạnh đó, thật khiến ta vô cùng ngưỡng mộ!

Làm gì có ôm trọn? Ta cùng lắm cũng chỉ là sờ sờ mó mó, ôm ấp vuốt ve vậy thôi, còn cách cái chuyện âm dương kia cả ngàn dặm! Nhưng Trần Tiểu Cửu rất đểu, hắn muốn dò xét thử xem Chung Việt có ý định gì với Hồng Hạnh cô nương không, bởi thế tuy rõ ràng là hắn chưa có ăn được nhưng vẫn vờ như dư vị còn chưa hết nói: - Chung công tử, ta cũng thật là đã quá may mắn, mới có cơ hội được Hông Hạnh coi trọng, hôm nay Hông Hạnh cô nương còn mời ta tới khuê phòng của nàng ấy chơi, nhưng ta chưa nhận lời nàng!

- Ây zda, Trần huynh, khó nhất là chuyện hưởng thụ mỹ nhân, Hồng Hạnh cô nươg đã có thịnh tình mời huynh như vậy, huynh lại không đi, vậy là vì cớ gì chứ? Chung Việt ngạc nhiên nói, nếu đổi lại là hắn thì đã sớm chạy đi rồi, còn ngồi đây mà uống rượu giải sầu làm gì chứ?

- Chẳng phải là vì Chung công tử huynh đó sao? Đôi mắt say lờ đờ, Trần Tiểu Cửu nói: - Hôm qua lúc gặp Chung công tử, tuy lúc đầu không biết thân phận của huynh, nhưng thấy huynh cử chỉ nho nhã, ăn nói khéo léo, biết hạ mình cầu hiền, khí độ bất phàm, nên liền nảy sinh ý định trèo cao, được kết giao với huynh, nhưng khổ nỗi chưa có cơ hội. Hơn nữa ta thân phận là một kẻ ở của nhà họ Chu, một kẻ hầu non kém của Chu thiếu gia, thật là đã đắc tội nhiều, xin lượng thứ!

Chung Việt trong lúc say sưa, nghe lời "thật tâm" của Trần Tiểu Cửu, bất giác cảm thấy có chút lâng lâng, nhất là cái câu "tuy lúc đầu không biết thân phận của huynh, nhưng thấy huynh cử chỉ nho nhã, ăn nói khéo léo, biết hạ mình cầu hiền, khí độ bất phàm." càng thỏa mãn lòng ham hư vinh của gã, khiến gã cảm thấy chỉ một câu nói mà trong lòng cảm thấy vui sướng mười phần.

Điều này nói lên điều gì? Nói lên rằng Chung Việt ta không phải là một tên lưu manh dựa vào cái danh Hàng Châu đệ nhất đại quyền quý mà ngang tàng bá đạo, ta là một đại tài tử có chân tài thực học, khí độ bất phàm!

Điều đó không thể không khiến gã coi Trần Tiểu Cửu là tri kỷ!

- Sau này khi ta biết được thân phận của công tử thì không dám tùy tiện mời ngang, chỉ biết một lòng ngưỡng mộ nhân phẩm của Chung công tử" - Trần Tiểu Cửu lại thở dài nói: - Sáng nay ngủ dậy, bỗng thấy vô cùng đáng tiếc, không được làm bạn với Chung công tử thật là đáng tiếc, bởi vậy nghĩ đi nghĩ lại, mới vội vàng chạy đến, tìm chút vận may, xem xem rốt cuộc ta và Chung công tử có duyên hay không!

- Không ngờ là ông trời đã thương ta, Chung công tử quả nhiên là ở đây, cuối cùng tâm nguyện của ta cũng đã thành hiện thực! Trần Tiểu Cửu bỗng nhiên vỗ tay nói.

- Cái cô nương Hồng Hạnh đó biết ta đến đây thì ra sức van nài ta đưa cô ấy đi cùng, tuy cô ta dáng vẻ thướt tha mềm mại, mắt môi xinh đẹp, là tiên nữ giữa bao người, là bông hoa đẹp nhất trong những bông hoa đẹp, lại đối với ta rất mực dịu dàng...

- Nhưng, ta có thể đi được sao? Ta không thể đi! Trần Tiểu Cửu uốn éo vẫy tay nói: - Ta đến đây là vì Chung công tử, đâu phải là để đi cùng với với một con hát như cô ta, cái cô Hồng Hạnh đó dù có lợi hại như thế nào thì cũng đâu có được một phần nghìn sự phong quang của Chung công tử chứ, ta dù có hồ đồ thế nào cũng sao có thể tham bát mà bỏ mâm, bỏ lỡ cơ hội lớn được kết giao bằng hữu với Chung công tử chứ? Nếu như thế cả đời Trần Tiểu Cửu ta sẽ phải tiếc nuối không thôi!

Nói xong những lời này, bản thân Trần Tiểu Cửu cũng muốn nôn ói, bởi nó hoàn toàn trái ngược với nhân sinh quan của hắn! Nếu như không phải là Trần Tiểu Cửu đã uống mười ly rượu thì có thế nào hắn cũng không thể nói ra được những lời như vậy.

Nhưng để lung lạc vị đại quyền quý này, để có thể nhanh chóng đạt được mục đích, không thể không sử dụng biện pháp có tỉ lệ thành công cao này!

Tuy hắn nói nghe phát ói nhưng bình tĩnh suy xét thì Chung Việt quả thật là xứng đáng với tám chữ bình xét cử chỉ nho nhã, khí độ bất phàm này.

Uống xong mười ly rượu, tuy thần trí Chung Việt vẫn còn tỉnh táo nhưng cơ thể thì đã hơi chếnh choáng, gã nghe rõ mồn một những lời Trần Tiểu Cửu nói, trong lòng rất lấy làm vui sướng, thằng nhãi này đúng là tri kỷ của ta rồi!

Gã chếnh choáng, loạng choạng ôm lấy vai Trần Tiểu Cửu, tay còn lại nâng cao ly rượu, hai ly rượu chạm nhau trên không và đã lại hết thêm một ly.

Rượu nặng như đao cắt, một ly rượu uống vào, trong lòng Chung Việt như có lửa đốt, phụ thân gã là một nhà đại nho của văn đàn, gia cảnh giàu có, từ nhỏ đến lớn, gã sống trong lụa là gấm vóc, được ăn những thức ngon nhất, và chưa từng nếm trải khổ cực, sau khi anh trai gã làm tri phủ Hàng Châu, thân là em trai của Chung Bân, gã nghiễm nhiên trở thành Hàng Châu đệ nhất đại quyền quý.

Từ đó không ai dám trêu trọc hắn nữa, dù đi đến đâu, người ta cũng vì thân phận cao quý của gã mà hoặc là khoác lên bộ mặt giả tạo hoặc là tránh xa gã.

Vầng hào quang của đệ nhất quyền quý cứ sáng mãi trên đầu gã, gã có muốn bỏ đi cũng không được, tránh né cũng không xong, và cái trí tuệ văn tài của gã cứ thế bị chôn vùi dưới ánh hào quan lóa mắt ấy, không có một chút cơ hội để được phát huy sự thông minh tài trí của mình.

Bởi vậy, gã có rất ít bạn bè thân thiết, những người bạn trong tầng lớp bình dân thì lại càng hiếm, và hôm nay những lời nói của Trần Tiểu Cửu như đã chọc trúng tâm khảm của gã, lột bỏ tấm mặt nạ dối trá của Chung Việt xuống.

Gã sao có thể không coi Trần Tiểu Cửu như tri kỷ chứ! Ai có thể hiểu nỗi khổ trong lòng hắn, duy chỉ có gã Trần Tiểu Cửu này mà thôi!

Trần Tiểu Cửu nhìn bộ dạng phổng mũi của Chung Việt thì mừng thầm, thằng nhãi này đã hạ khí giới đầu hàng rồi.

Đó chính là cuộc đời!

Kiếp trước Trần Tiểu Cửu là một cao thủ giải mã vô cùng xuất sắc, mà công việc giải mật mã thực chất chính là giải mã lòng người, phải đứng trên góc độ của đối phương mà suy xét những vấn đề đã đi vào ngõ cụt, nghĩ cho họ, lo thay họ!

Và hắn thì đích thị là một cao thủ tuyệt đỉnh trong việc hiểu thấu lòng người, dù là cao quan đại nho hay là dân lao động bình thường đều có điểm yếu của mình, chỉ cần bạn tìm đúng yếu huyệt, đưa tay ra và mãnh liệt đánh tới thì sẽ có thể đạt được hiệu quả tức thì.

Một trọng quyền này của Trần Tiểu Cửu không nghi ngờ gì là đã đánh trúng bộ vị quan trọng của Chung Việt, khiến Chung Việt thoải mái cởi bỏ chiếc mặt nạ thân phận xuống.

Chung Việt hai mắt đỏ ngầu, vỗ vai Trần Tiểu Cửu nói: - Trần huynh, hôm nay được nghe những lời thực lòng của huynh, ta rất đồng ý, đàn bà là cái thá gì chứ, cái cô Hồng Hạnh kia tuy là một đại mỹ nhân có một không hai, nhưng nói đi nói lại thì cũng chỉ là một con hát, một thứ đồ chơi của đàn ông, sao có thể sánh với tình cảm huynh đệ chứ!

- Đúng vậy, đúng vậy, Chung công tử nói rất đúng. - Trần Tiểu Cửu cảm thấy thời cơ đã tới, cần phải đổ thêm dầu vào lửa, nhân lúc lửa nóng mà luyện thép, đưa mối quan hệ này lên một tầm cao mới, hắn ôm lấy vai Chung Việt, ra vẻ thân thiết nói: - Anh em như thể chân tay, đàn bà như thể cái khăn cái quần, Khăn quần thì có thể thay, chân tay nếu đứt người đâu có còn!

Ta khinh, ta khinh, ta khinh, khinh, khinh, khinh! Trần Tiểu Cửu nói xong thì cũng thấy bản thân mình vô cùng đáng khinh, nếu không phải là vì giải quyết cho xong cái đống bùng nhùng này, thì hắn hẳn không thể nói những lời đi ngược lại với ý nghĩ của hắn như vậy, aizz... Chị Hằng ơi, xin người đừng có trừng phạt ta, tất cả chỉ như lời nói của trẻ nhỏ không hề có ác ý gì!

Sức sát thương của bài thơ của Trần Tiểu Cửu là quá lớn, trong cái thế giới mà nam quyền được đặt lên hàng đầu này, câu nói vàng ngọc ấy có thể nói là phác họa chân thực nhất về cách nghĩ của đàn ông đối với đàn bà thời bấy giờ.

Chung Việt chịu ảnh hưởng sâu sắc của một nền giáo dục truyền thống, đương nhiên quan niệm của gã về đàn bà cũng sẽ như vậy, chỉ là gã không nghĩ ra được câu nói kinh điển như vậy để nói về quan hệ giữa đàn ông và đàn bà mà thôi.

- Nói hay lắm, nói hay lắm! Gã nghe được câu nói ấy thì bỗng nhiên cười lớn khoái trá, vỗ tay tán thưởng, và lại cùng với Trần Tiểu Cửu say sưa cạn thêm một chén.

Như vậy, sau hồi lâu gặp gỡ, đánh giá và thăm dò, quan hệ giữa hai người Trần Tiểu Cửu và Chung Việt chốc lát đã nóng lên, trở thành cặp bằng hữu chí giao không giấu nhau điều gì!

Chung Việt sau mấy chục ly rượu, hơi men bốc lên, thần trí bị kích động mạnh, kéo tay Trần Tiểu Cửu nói: - Trần huynh, huynh và ta đã là bằng hữu chí giao, thì có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, hiện nay ta có một chuyện khó khăn, xin Trần huynh ra tay giúp đỡ!