Chương 3: Thật bất ngờ, cô gái đó làm con trai thứ ba của Phó gia phải choáng váng ​

"Tiểu thư, thiếu gia chúng tôi đang ở bên trong."

Thư ký đưa Sở Tiểu Cẩn đến cửa phòng, anh còn chưa tiến lên gõ cửa, cửa đã mở ra trước.

Chỉ là đi ra không phải là Phó Tam thiếu Phó Trì Dã lăng nhăng, ăn chơi trong lời đồn, mà là một người phụ nữ quần áo không chỉnh sửa tóc rối bời.

"Thư ký Khương."

Khi người phụ nữ nhìn thấy hai người bên ngoài ngôi nhà, đầu tiên cô ấy mỉm cười ngượng ngùng với Thư ký Khương

"Vương tiểu thư."

Thư ký cũng gật đầu chào hỏi phụ nữ.

Sau đó.

Ánh mắt anh lại rơi xuống trên người Sở Tiểu Cẩn, nhìn phản ứng của cô.

Cô dường như hơi hiểu một chút, nhìn thấy tình cảnh này, đại khái trong nháy mắt có thể đoán được vừa rồi trong phòng này đã xảy ra chuyện gì.

Cũng không biết cô gái nhỏ này sẽ phản ứng như thế nào ——

Sau đó.

Người phụ nữ liền nhìn thấy Sở Tiểu Cẩn ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm Vương tiểu thư, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, tiến lại gần lặng lẽ nói: "Chị à, quần áo của chị mặc không đẹp, bên trong hình như có lộ ra một chút!"

Tuy là nói nhỏ, nhưng những người ở đây kỳ thật đều nghe rõ ràng.

Khương thư ký: "..."

Vương tiểu thư: "..."

Tiêu điểm của cô gái này có vẻ hơi lạ.

"Ha ha..."

Cách vài giây.

Vương tiểu thư mới một lần nữa cười ra tiếng.

Cô khép lại áo khoác của mình, đi lên trước vỗ nhẹ Sở Tiểu Cẩn một cái, đôi môi đỏ mọng nhếch lên, ái muội nói: "Em gái nhỏ thật thú vị, lần sau ba người chúng ta cùng nhau chơi đùa a~"

Nói xong.

Không đợi Sở Tiểu Cẩn biết rõ ba người cùng nhau chơi cái gì, cô đã bỏ đi.

"Tiểu thư, chắc thiếu gia đang đi tắm, hay là cô ngồi đợi một chút đi"

Thư ký Khương mỉm cười với Sở Tiểu Cẩn

"Được."

Sở Tiểu Cẩn đi vào, hỏi thư ký Khương đang đứng ở cửa: "Thư ký Khương không vào sao? ”

"Tôi không vào"

Thư ký Khương cúi đầu, sau đó đóng cửa phòng lại.

Căn phòng to như vậy chỉ còn lại một mình Sở Tiểu Cẩn

Cô gái nhỏ nhàn rỗi vô sự, liền ngoan ngoãn ngồi ở bên giường chờ Phó Trì Dã.

Khoảng 10 phút sau.

Cửa phòng tắm mở ra.

Một người đàn ông mảnh khảnh trong chiếc áo choàng tắm màu trắng bước ra khỏi làn sương mù đang dâng trào, trên người vẫn còn những giọt nước, nhỏ giọt từ đuôi tóc, trượt dọc theo đường nét khuôn mặt mịn màng đến tận xương quai xanh, sau đó lại kéo dài đến cơ ngực rắn chắc, cuối cùng một đường đi xuống...

Vẻ gợi cảm thật tự nhiên.

Lười biếng.

Cực kì “ngon”

"(⊙o ⊙) Oh..." (cái icon này là do tác giả thêm vô đó nha :)))

Cô gái nhìn choáng váng.

Người đàn ông này là thật đẹp trai

Kỳ thật mấy ca ca Sở gia cũng rất đẹp, nhưng người này so với bọn họ còn đẹp hơn.

Thấy ánh mắt tiểu cô gái không chớp nhìn mình chằm chằm, khóe môi Phó Trì Dã nhếch lên, giọng nói lười biếng, hỏi: "Cô chính là con gái ruột của Sở Trấn Nam, Sở Tiểu Cẩn? ”

Sở Tiểu Cẩn hoàn hồn, gật đầu: "Ừ! Chính là tôi”

"Vừa rồi nhìn thấy Vương Thi Vũ sao?"

"Chính là chị gái vừa rồi từ phòng ngươi đi ra sao?"

"Đúng..."

"Nhìn thấy rồi, chị ấy quần áo còn chưa mặc xong liền chạy ra, nên tôi có nhắc nhở cô ấy!"

 “Ha ha, thật á? ”

Chậc chậc.

Tại sao phản ứng hơi ... khác so với mong đợi?

Trong ánh mắt Phó Trì Dã nhìn Sở Tiểu Cẩn mang theo vài phần thú vị.

Hắn thong thả, tiếp tục tiến gần Sở Tiểu Cẩn, khuôn mặt tuấn mỹ cười, thản nhiên hỏi: "Vậy cô có suy nghĩ gì không? ”

"Suy nghĩ gì?"

Sở Tiểu Cẩn nghiêng đầu, không rõ nguyên nhân.

Lúc này Phó Trì Dã đã đi tới trước mặt Sở Tiểu Cẩn, thắt lưng hắn cong lên một độ cong tao nhã, khuôn mặt đẹp trai gần ngay trước mắt Sở Tiểu Cẩn, không chút kiêng dè nói: "Vừa rồi tôi đã ngủ với cô ấy. ”

"Gì?"

Sở Tiểu Đường sửng sốt.

Phó Trì Dã thấy thế nhướng mày.

Hình có một chút phản ứng mong đợi của mình, "Thấy thế nào, nói cho tôi biết đi"

Con ngươi xinh đẹp của Sở Tiểu Cẩn nhìn chằm chằm Phó Trì Dã, thành thật hỏi: "Ban ngày hai người ngủ, buổi tối còn ngủ sao? ”

Phó Trì Dã: "..."

Hắn mong rằng đây không phải là một con ngốc!

Người đàn ông hít sâu một hơi, giống như đã đưa ra quyết định gì đó.

Thân thể hắn vừa ngã xuống, liên tiếp, Sở Tiểu Cẩn đã bị đè ở giữa giường lớn mềm mại của hắn.

Cô gái bị đè lên giường còn chưa cảm giác được nguy hiểm, cô ngước mắt lên nhìn về phía người đàn ông đè nặng khuôn mặt mỉm cười của cô, hỏi: "Tại sao anh lại đè lên tôi? ”

Phó Trì Dã toàn thân lộ ra vẻ hưng phấn

Cơ thể một chút nghiêng về phía cô gái.

Đôi môi mỏng hơi cong.

Giọng điệu chậm rãi lại mập mờ không rõ ràng, nói: "Sở tiểu thư hình như cái gì cũng không hiểu, cho nên tôi muốn dạy cô một ít chuyện người lớn mới có thể làm. ”

Nếu đổi lại là một cô gái cứng nhắc khác, đại khái sẽ thẹn quá hóa giận tát Phó Trì Dã một cái sau đó rời đi.

Hoặc là một số người yếu đuối, nghe xong lời này liền khóc đến thước thước.

Hoặc là sẽ không tát bỏ đi, không khóc mà cùng nhau mây mưa với hắn luôn

Nhưng Sở Tiểu Cẩn không thuộc bất kỳ loại nào trong số này.

Cô vừa nghe Phó Trì Dã nói "Chuyện người lớn mới có thể làm", cả người đều hưng phấn, hai mắt tỏa sáng nói: "Chuyện người lớn mới có thể làm, là hai người cùng nhau xấu hổ sao?! ”

“......”

Nghe không hiểu lắm, sự xấu hổ ngược lại lập tức đến với Sở Tiểu Cẩn!

Thấy bộ dáng hưng phấn bừng bừng của Sở Tiểu Cẩn, mí mắt Phó Trì Dã lại co giật.

Mạch não của cô gái này thực có vấn đề.

Hắn vốn là muốn dọa con gái Sở gia đi, lấy cớ này để lùi hôn sự với Sở gia, nhưng không nghĩ tới giờ phút này sự việc lại phát triển lại vượt quá dự liệu của hắn.

"Tôi phải làm gì?" Nhanh lên! ”

Sở Tiểu Cẩn nói xong, xoay người một cái, lại đem Phó Trì Dã đè ở dưới thân.

Cô bước vào người đàn ông, cởi áo choàng tắm của nhau và hỏi: "Có phải cởi quần áo trước không?" ”

Trong 18 năm qua.

Sở Tiểu Cẩn đã thử qua các loại nghề nghiệp khác nhau, hơn nữa còn cực kì thành thạo

Nhưng vì chưa đủ tuổi, người đàn ông trong sợi dây chuyền cấm cô làm bất kỳ nghề nghiệp nào liên quan đến "tình dục".

 Hiện giờ thật vất vả mới trưởng thành, thời cơ lại tốt như vậy, Sở Tiểu Cẩn quyết định, thừa dịp cơ hội này, cô muốn đem cơ hội này làm thử tất cả những việc mà mình bị cấm một lượt!

!!

Phó Trì Dã thế nào cũng không nghĩ tới cô gái này quả thực so với đàn ông còn gấp gáp hơn.

Vừa giữ chặt áo ngủ, anh vừa cười, "Cô thật sự hiểu chuyện không? Tôi vừa làm với người phụ nữ đó, cô không ngại sao? Không chê luôn?"

"Không ngại nha!"

Sở Tiểu Cẩn mang theo một khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ thuần khiết, nói: "Hơn nữa vừa rồi anh không phải đã tắm rửa sao, chắc chắn không bẩn! ”

Phó Trì Dã: "!!!! ”

Đầu óc cô gái này rốt cuộc dài như thế nào? Mạch não không nằm trên một dòng!

Hơn nữa...

Sức lực của cô ấy sao lại lớn như vậy?!

Hắn ngạc nhiên nhận ra sức mình không sánh được với Sở Tiểu Cẩn nhỏ nhắn đang ở trên người mình, thấy mình sắp “thân bại danh liệt”, anh ta hít một hơi thật sâu và trầm giọng nói: “Nếu cô không dừng lại, tôi sẽ không dạy cô làm điều đó.! "

Anh ta cá rằng cô gái kỳ lạ này không hiểu chuyện như vậy chút nào.

Quả nhiên.

Lời này vừa nói ra.

Sở Tiểu Cẩn liền dừng tay.

Cô bé bĩu môi nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh tế xinh đẹp lộ ra buồn bực, hỏi: "Tại sao dừng lại?" Không phải anh nói anh sẽ dạy tôi sao? ”

Không còn bị đè xuống bởi Sở Tiểu Cẩn, Phó Trì Dã đỡ cô sau đó từ trên giường ngồi dậy, há mồm liền nói: "Vừa rồi tôi làm mệt mỏi, hiện tại dạy không được cô”

"HẢ?"

Sở Tiểu Cẩn nghe xong, nhất thời thất vọng, hỏi: "Vậy khi nào anh mới có thể dạy tôi? ”

"..." Phó Trì Dã lúc này thật sự mệt mỏi.

Cô gái này luôn tập trung vào sự mới mẻ và tinh tế.

Hắn cúi đầu, nhìn Sở Tiểu Cẩn còn đang ngồi trên đùi hắn, một chút cũng không coi mình là người ngoài.

Cô gái giờ phút này bàn tay nhỏ bé còn nắm chặt áo ngủ của anh, lúc yên tĩnh, tựa như một con búp bê tinh xảo xinh đẹp, hết sức hiền hòa

Nhưng vừa mở miệng.

Cả người họa phong liền thay đổi.

Không hiểu sao.

Trong dã tâm Phó Trì Dã vừa động, bỗng nhiên, hắn đối với cô gái này sinh ra vài phần hứng thú.

Chỉ thấy đôi môi đỏ bạc giật giật.

Mang theo ý cười lưu loát thư quyển, giọng anh khàn khàn, ôn nhu, nói: "Cô gái, rốt cuộc là từ chỗ nào xuất hiện ra một đóa kỳ lạ a? ”