Mạnh Hiểu Phỉ vội vã chạy về thay quần áo, sau đó cùng Lý Nhất Phi đi tới siêu thị bên ngoài tiểu khu.
"Lý đại ca, em muốn ăn con cua có được không?" Hai người dạo một vòng trong siêu thị. Vốn định đi mua con cá, nhưng Mạnh Hiểu Phỉ nhìn chằm chằm tới gian hải sản bên kia, cẩn thận hỏi Lý Nhất Phi một câu.
"Thích ăn thì mua thôi." Lý Nhất Phi rất thoải mái lựa lấy 4 con cua. Bây giờ cũng không phải là mùa cua, thành ra cua cũng không phải là quá tốt, thế nhưng Mạnh Hiểu Phỉ muốn ăn, hắn cũng không chút do dự mua cho nàng ăn.
"Vậy lại đến mấy con tôm đất nhé." Mạnh Hiểu Phỉ lại chớp chớp con mắt.
"OK! Vậy lại thêm nửa cân tôm đất."
"Oa, em xem bào ngư này cũng không tồi đó, mới có tám đồng một con."
"Vậy thì luôn mười con."
Kế hoạch ban đầu chỉ định chuẩn bị mấy món đồ ăn bình thường thôi, nhưng dưới sự lựa chọn của Mạnh Hiểu Phi, kết quả lại biến thành một bàn tiệc hải sản lớn, tính tiền ước chừng cũng đã bay mất hơn 400 đồng rồi.
"Lý đại ca, để anh phải chi tiền rồi." Thấy đã tiêu phí nhiều tiền như vậy, Mạnh Hiểu Phỉ ngượng ngùng le lưỡi một cái. Con bé này hình như cứ khi có suy nghĩ không tốt là lại đặc biệt thích lè lưỡi.
Lý Nhất Phi cười nói :”Miễn là cô không ngày ngày mong nhớ hải sản, vậy chẳng sao cả, chỉ sợ cô mỗi ngày muốn ăn, vậy tôi thật muốn phá sản quá.”
Mạnh Hiểu Phỉ vội vàng nói: “Sẽ không sẽ không, em thích chí hai ngày nay rồi. Hơn nữa hôm nay lại nhiều như vậy, chí ít thì trong một tuần tới em sẽ không thèm hải sản nữa đâu.”
Lý Nhất Phi trợn mắt lên, hắn cũng không có cái thói quen phùng má giả mập trước mặt mỹ nữ đâu, nói: “Một tuần . . . Chẳng lẽ định mỗi tuần làm một bữa tiệc hải sản lớn? Tiền lương tôi đây một tháng có hơn 2000 . . . À, hiện tại hẳn là hơn 3000, nhưng cũng không có thừa đâu.”
"Không có việc gì không có việc gì, tiền lương em sắp được phát ngay rồi, đến lúc đó em mua. Em kiếm hơi bị nhiều đó, một tháng cũng hơn 7000 đấy.”
Lý Nhất Phi quay đầu nhìn Mạnh Hiểu Phỉ một chút, cười nói: “Vậy theo ý em là, hiện tại em không có tiền?”
Mạnh Hiểu Phi lại lần nữa lè đầu lưỡi nhỏ bé đáng yêu ra, nói: “Đúng vậy đúng vậy, đều tiêu hết rồi, tiền của em lúc nào cũng chẳng đủ xài.”
"Cô giỏi đấy, hơn bảy nghìn tiền lương mà cũng không đủ cho cô tiêu xài."
"Em cũng không biết đâu à, lúc đầu còn nghĩ mình rất nhiều tiền, nên là thỏa sức tiêu xài, đến cuối cùng liền hết sạch.”
Lý Nhất Phi xem như minh bạch, Mạnh Hiểu Phỉ này là một tay tiền chủ ăn xài phung phí, không có kế hoạch gì. Nếu ai ở cùng nàng mà không có chút thực lực là bán thận trả nợ rồi.
Hai người xách túi đồ ăn đi vào trong tiểu khu. Vừa bước ra khỏi cửa thang máy thì thấy được một người đàn ông mặc âu phục, tay cầm một hồng to, đang hưng phấn đến đón hướng Mạnh Hiểu Phi. Thế nhưng vừa nhìn thấy Lý Nhất Phi, lập tức liền dừng bước, sắc mặt trở nên có chút khó coi.
"Kiều Chấn Đông, sao anh lại tới đây?" Mặt Hiểu Phi có phần không thoải mái, không chút khách khí hỏi đối phương.
Kiều Chấn Đông lại chỉ nhìn chằm chằm Lý Nhất Phi, sau đó hỏi Mạnh Hiểu Phỉ, hỏi: “Hắn là ai?”
“Anh quản được sao, anh lại chẳng phải là gì của tôi hết.”
Trông Kiều Chấn Đông có chút tức giận, nhưng lập tức giấu đi, hít một hơi, nói: “Hiểu Phi, anh biết em không bay hôm nay, anh cũng đã mua vé ca kịch hôm nay rồi. Chúng ta trước đi xem ca kịch, sau đó đến nhà hàng Tây ăn cơm, em thấy thế nào?”
“Tôi có một bữa tiệc hải sản lớn phải ăn rồi, ai rảnh đi theo anh xem cái ca kịch gì đó.” Mạnh Hiểu Phỉ khinh khỉnh nói.
Kiều Chấn Đông nhìn túi hai người đang xách, nhếch khóe môi, nói: “Em nói đây mà là bữa tiệc hải sản lớn hả? Em nếu muốn đi ăn tiệc hải sản thì để anh mang em đi nhà hàng Vây Cá. Ở đó toàn hải sản tươi ngon, muốn ăn gì đều có, sao có thể là vài ba thứ lặt vặt trong siêu thị có thể so sánh chứ.”
Mạnh Hiểu Phi trông không có chút hứng thú nào, nói: “Kiều Chấn Đông, anh thật đúng là đủ phiền đó, tôi cũng đã rõ ràng với anh rồi, tôi không thích anh, dù anh có mời tôi ăn thịt thiên long, tôi cũng không có tâm tình đi theo anh. Phiền anh đừng có quấy rầy tôi nữa được không?”
Kiều Chấn Đông hừ một tiếng nói: “Là vì hắn?”
“Lý đại ca là hàng xóm của tôi, anh không cần đổ trách nhiệm lên người khác, cũng đừng nghĩ đến chuyện gây chuyện với anh ấy. Tôi chính là chướng mắt anh đó, anh có hiểu không?”
Lý Nhất Phi thật đúng là có chút bất ngờ. Vốn hắn còn tưởng Mạnh Hiểu Phỉ sẽ lấy hắn ra làm bia đỡ đạn, hòng đuổi tên Kiều Chấn Đông này đi. Nhưng Mạnh Hiểu Phỉ lại chỉ nói hắn là hàng xóm, hơn nữa theo ý trong lời nói, chính là không muốn thêm phiền toái cho Lý Nhất Phi. Đây không khỏi làm Lý Nhất Phi có ấn tượng tốt với Mạnh Hiểu Phỉ, một cô gái không phải chỉ suy nghĩ cho bản thân mình mà làm lơ suy nghĩ của người khác.
Sắc mặt Kiều Chấn Đồng hơi có phần hòa hoãn xuống, quay đầu nhìn Lý Nhất Phi, ngạo mạn nói: “Ta cùng Hiểu Phỉ có chuyện nói, ngươi về nhà trước đi.”
Lý Nhất Phi khẽ nhíu mày, khẩu khí tên này làm hắn nghe rất không thuận tai, liền nói với Mạnh Hiểu Phỉ: “Hiểu Phỉ, ta vào nấu cơm trước, mau chóng vào ăn đi.”
“Đã rõ, Lý đại ca.”
Lý Nhất Phi nói xong liền hướng đến cửa, mà Kiều Chấn Đông kia thì cau mày, lạnh lùng nói: “Em không phải nói hắn chỉ là hàng xóm sao? Vậy sao em lại cùng hắn ăn cơm?”
“Ai nói hàng xóm là không thể ăn cùng nhau? Ngươi có tật xấu nha, phiền Kiều đại thiếu gia nên làm gì thì làm gì, muốn thả thính ai thì thả thính đi, tôi không rảnh care anh đâu.”
“Em . . . Mạnh Hiểu Phỉ, nói cho cô nghe, tôi coi trọng cô, đó là cho cô mặt mũi, đừng cho mặt mà không cần. Cô đồng ý tôi, tôi sẽ đối tốt với cô, cô nếu mà không đồng ý, cũng đừng trách tôi không khách khí với cô. Đến lúc đó cô vẫn phải đi theo tôi thôi, nhưng mà khi đó cô không có chỗ tốt như vậy đâu.”
“Xí, tôi thật đúng là không hiếm lạ cái mặt mũi anh cấp cho đấy. Không tiễn.” Nói xong, Mạnh Hiểu Phỉ liền đến bên người Lý Nhất Phi.
“Mẹ nó, con đĩ thối này, thật con mẹ nó cho mà mặt không biết xấu hổ.” Kiều Chấn Đông thẹn quá hóa giận, liền duỗi tay định tát lên mặt Mạnh Hiểu Phỉ.
Mạnh Hiểu Phỉ cũng không ngờ tới Kiều Chấn Đông sẽ còn đánh nàng, lập tức bị dọa hét chói tai, nhắm tịt mắt lại, theo bản năng muốn trốn đi, lại không biết trốn đi nơi nào.
Lý Nhất Phi sao có thể nhìn Mạnh Hiểu Phỉ bị đánh được, bèn duỗi tay ra đã bắt được cẳng tay Kiều Chấn Đông, lạnh lùng nói: “Anh muốn làm gì?”
Kiều Chấn Đông giãy dụa hai cái cũng không rút tay ra được, hơn nữa cảm giác được lực tay Lý Nhất Phi càng lúc càng lớn, cổ tay hắn cứ như thể sắp bị bóp gãy đến nơi rồi. Rất khó nhọc mắng: “Móa nó con đĩ bà già nhà mày, mau buông tao ra, nếu không tao giết mày.”
Lý Nhất Phi hừ một tiếng, nói: “Phải không?” Sức lực trên tay lại lớn hơn nữa, sau đó ép xuống, Kiều Chấn Đông đau điếng, thân mình không tự chủ được liền cong xuống theo, cuối cùng Bịch một tiếng liền quỳ xuống trước mặt Lý Nhất Phi.
“Mày . . . Mày . . .” Kiều Chấn Đông cắn chặt răng, định nói lời tàn nhẫn, nhưng cơn đau đớn truyền đến từ cẳng tay làm hắn thật sự không dám nói bậy.
“Lăn!” Lý Nhất Phi sút một chân, đem Kiều Chấn Đông ngã bổ nhào.
Kiều Chấn Đông giãy dụa bò dậy, vừa định mở mồm mắng chửi. Nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Lý Nhất Phi, tiếng chửi mắng kẹt lại không nói ra lời, đành cắn răng hung hăng trừng mắt nhìn Lý Nhất Phi và Mạnh Hiểu Phi một cái, sau đó cũng chẳng thiết ấn cầu thang máy mà trực tiếp đi xuống cầu thang bộ.
“Thằng nhãi, mày dám đánh tao, tao nhất định sẽ giết mày, nhất định!” Ngoài góc ngoặt truyền đến tiếng rống giận của Kiều Chấn Đông.
Lý Nhất Phi căn bản không để trong lòng. Mấy năm nay, người muốn giết hắn nhiều lắm, nhưng hắn vẫn thế, vẫn còn đứng đây, mà những cái muốn giết hắn ấy thì cũng rất nhiều đều bị hắn đưa vào địa ngục rồi.
Mạnh Hiểu Phỉ theo Lý Nhất Phi qua cửa, đột nhiên A thét to lên, bắt lấy cánh tay Lý Nhất Phi kêu: “Lý địa ca, bây giờ hỏng rồi. Tên Kiều Chấn Đông kia chính là một kẻ có tiền, nghe nói nhà hắn rất có thế lực. Anh đánh hắn, khẳng định đã chọc phải đại phiền toái rồi.”
Còn không đợi Lý Nhất Phi trả lời, Mạnh Hiểu Phỉ càng buồn bực nói: “Em đã nói anh là hàng xóm của em rồi, chính là anh chớ đi chọc hắn. Anh như nào còn cùng hắn đánh nhau chứ?”
Lý Nhất Phi bị tiếng thét của Mạnh Hiểu Phi làm cho giật mình, có chút mơ hồ nói: “Thì chính vì hắn đánh cô đó, tôi sao có thể trơ mắt nhìn cô bị đánh được?”
Mạnh Hiểu Phi vểnh môi, khổ sáp nói: “Vậy anh cản chút là được rồi, vì gì còn đánh hắn?”
“Ha hả, dẫu sao đánh cũng đánh rồi, còn sợ hắn gì nữa.” Nói rồi liền xách túi đồ vào phòng bếp.
Mạnh Hiểu Phỉ lập tức đi theo, nói: “Anh không hiểu à, em là phụ nữ, mắng hắn như vậy làm hắn không xuống đài được, liền tính đánh em, vậy hắn sẽ không còn hứng thú với em nữa, miễn cho về sau làm mất mặt trước bạn bè. Nhưng hắn bị đánh trước mặt em, vậy hắn sẽ đem oán khí trút lên người anh, tương lai chắc chắn sẽ trả thù anh.”
Lý Nhất Phi một bên đổ hải sản vào trong bồn, một bên cười nói: “Xem ra cô em vẫn rất thông minh đó.”
“Đương nhiên, người ta cũng đâu có ngu ngốc.” Mạnh Hiểu Phi đắc ý nho nhỏ.
“Ha hả, trời sập còn có đại đỉnh, lại nói chúng ta đây cũng có pháp chế xã hội, hắn còn có thể làm gì được tôi chứ? Đừng nghĩ vẩn vơ nữa, ngoan ngoãn chờ đợi đi, tôi sẽ làm cho cô một bữa tiệc hải sản lớn.”
Nói rồi Lý Nhất Phi kiên quyết đẩy Mạnh Hiểu Phỉ ra ngoài, rất sợ con bé này sẽ tiếp tục dây dưa ở cái vấn đề này.
Mà Lý Nhất Phi làm vậy quá đúng là chuẩn xác, con bé này vừa ngửi thấy hương hải sản liền quên hết ra sau đầu rồi, thỉnh thoảng còn giơ đầu ra hít lấy hít để, bụng thì réo rắt không nguôi, thất đúng là cái đồ tham ăn.
Không đến nửa giờ, Lý Nhất Phi đã xử lý tốt vài món hải sarn. Bào ngư thì rải tỏi lên đem hấp, cua thì làm nước sốt thịt kho tàu, tôm đất cho vào rượu ăn sống, mặt khác còn có một số món ăn kèm cùng hải sản. Cả hai liền ngồi xuống bắt đầu ăn.
Nhìn bộ dáng ăn ngon lành của Mạnh Hiểu Phỉ, Lý Nhất Phi cảm thấy rất thoải mái. Mạnh Hiểu Phỉ trước mặt mình không bày ra dáng vẻ thục nữ, cũng không để tâm đến hình tượng bản thân có bị tổn hại không, hết thảy thật tự nhiên và chân thực, cô gái như vậy thật đáng yêu.
Ăn xong bữa cơm, Mạnh Hiểu Phỉ ngồi một lúc trong nhà Lý Nhất Phi, bụng đã tiêu bớt rồi, lúc này mới cáo từ Lý Nhất Phi về nhà. Lý Nhất Phi đang định quay về giường nghỉ ngơi một chút thì có tiếng chuông cửa lập tức vang lên. Lý Nhất Phi chắc chắn là Mạnh Hiểu Phỉ, bèn hớt hải qua mở cửa.
Ngoài cửa quả đúng là Mạnh Hiểu Phỉ, trông cô nàng có vài phần ảo não, nói: “Lý đại ca, hỏng rồi, em không mang chìa khóa theo, em không về nhà được.”
Lý Nhất Phi không biết nói gì luôn, con bé này không chỉ tham ăn, đã thế còn hay đãng trí nữa chứ, thật không biết cô nàng lớn lên thế nào mà làm được tiếp viên hàng không nữa.