"Vậy nếu là muốn nhanh tốt lên, anh liền mát-xa cho em một chút, cái kia hẳn là một hồi liền không sao.
"Vậy còn chờ gì, giúp em nắn ah."
"Thế nhưng mà ở chỗ này. . ."
"Ở chỗ này sợ cái gì?"
"Không sợ cái gì, bất quá anh phải cởi giày của em."
"Cởi đi cởi đi." Hứa San San rất chi là vội vàng, nàng vốn chính là một cái nữ hài vui vẻ, sôi động, nếu mà bất tiện bởi vì chân bị trật, thật sự là so với giết nàng thậm chí còn khó chịu hơn.
Lý Nhất Phi thận trọng đem giày Hứa San San cởi xuống, liền lộ ra chân Hứa San San đeo một chiếc tất sợi bông, mỏng, màu xám, chân nhỏ kia vừa vặn, uyển chuyển một nắm, yếu đuối không xương, mặc dù không có nhìn thấy toàn bộ cái chân này, nhưng Lý Nhất Phi cũng dám xác định, cái chân này, tuyệt đối là trong nhiều nữ nhân hắn nhìn qua như vậy, một cái xinh đẹp nhất.
Lý Nhất Phi không có yêu thích chân, nhưng lòng thích cái đẹp ai cũng có, một cái chân như vậy làm sao có thể không thưởng thức đây.
"Anh. . . Rể, anh còn làm cho người ta. . . Bóp. . . bóp không nhẹ?" Hứa San San giọng nói mềm nhũn, trong mắt cũng là ngập nước, mang theo ít ngượng ngùng, cũng mang theo ít quẫn bách.
"Ah! Bóp!" Lý Nhất Phi lập tức có chút xấu hổ, đây thật là làm chuyện xấu còn để cho người ta bắt ngay tại trận, vội vàng nghiêm túc bắt đầu bóp cho chân Hứa San San ra.
"Ah, đau."
"Nhịn một chút, rất nhanh liền tốt thôi. " Hẳn là thẹn trong lòng, Lý Nhất Phi giọng nói vô cùng ôn nhu, động tác cũng cực kỳ cẩn thận, thẳng đến lúc Hứa San San thích ứng được loại đau đớn này, hắn mới gia tăng cường độ.
Hứa San San lúc đầu đối với việc Lý Nhất Phi xem chân của nàng như thế, cũng có chút xấu hổ, nhưng mà nhìn thấy Lý Nhất Phi nghiêm túc bóp chân cho nàng như vậy, tâm lý nàng lại chậm rãi dâng lên một loại nhu tình( tình cảm nhẹ nhàng), khi còn bé nàng cũng được bố mẹ yêu thương, thế nhưng mà khi trưởng thành, bố mẹ liền không có sủng ái nàng, yêu thương nàng như vậy, Lý Nhất Phi làm vậy, lại làm cho nàng cảm thấy giống như được ai đó che chở, được nhân sủng ái đích tư vị( cảm thụ được người ta yêu thương, cưng chiều).
Lý Nhất Phi với thủ pháp mát-xa cũng không tầm thường, làm một người lính đặc chủng, vết thương nhỏ trong lúc huấn luyện căn bản chính là chuyện thường ngày, hơn nữa với tổn thương như vậy căn bản cũng không có thể đụng cái là tới y viện, đều phải tự bản thân đi xử lý, đặc biệt là lúc ở bên ngoài chấp hành nhiệm vụ, càng phải tự chiếu cố tốt cjo bản thân, dần dà, Lý Nhất Phi đối với trị liệu tổn thương đơn giản, cũng tương đối thuần thục, chút bệnh vặt Hứa San San bị ấy, căn bản chính là dễ như trở bàn tay.
"Còn đau không?" Ngẩng đầu lên, Lý Nhất Phi hỏi dò Hứa San San, lại là đụng phải ánh mắt Hứa San San đang nhìn chằm chằm hắn, trong ánh mắt kia có một loại thần thái đặc biệt, khiến cho trái tim Lý Nhất Phi cũng không tự chủ được mà cuồng loạn rạo rực.
"Không đau, anh rể em thật tốt." Hứa San San đối với Lý Nhất Phi ngọt ngào cười một tiếng, lộ ra một miệng tinh khiết với răng nhỏ nhắn, trắng sáng.
"Anh đây là anh rể em mà, anh nếu mà không chiếu cố em tốt, chị của em chốc nữa cũng cùng anh tính sổ." Lý Nhất Phi cười ha ha, cầm giày lên, lại xuyên qua cho Hứa San San.
Hứa San San không nhúc nhích để cho Lý Nhất Phi phục vụ, khóe miệng có một cái độ cong cực kì đẹp đẽ, chẳng qua trước khi Lý Nhất Phi ngẩng đầu lên, thế là độ cong cái đẹp mắt cũng đã biến mất không thấy gì nữa.
"Được rồi, chúng ta đi thôi, chẳng qua em còn không thể dùng quá sức." Lý Nhất Phi một tay nâng cánh tay Hứa San San, một tay vịn eo Hứa San San, đem nàng từ từ đỡ lên.
Hứa San San thử mắt cá chân một chút, khẽ nhíu mày một cái, nói " Dường như dùng sức còn có chút đau nhức."
"Cái này bình thường, một lát nữa là được."
"Ừm, vậy anh phải dìu em, đừng để em lại bị ngã."
"Yên tâm đi, anh dìu em đây." Lý Nhất Phi dìu phần eo Hứa San San tay thoáng dùng sức một chút, dùng để tăng cường ý của mình, eo Hứa San San rất mềm mại, không hổ là luyện qua khiêu vũ, cái xúc cảm này thật sự là tốt không lên lời, sờ lên liền có một loại cảm giác không muốn buông ra.
Hai người từ từ đi lên phía trước, Hứa San San đột nhiên xoay đầu lại, tiến đến bên tai Lý Nhất Phi nhỏ giọng nói nói " Anh rể, anh mới vừa rồi ngây ngốc cái gì đấy?"
"Mới vừa rồi ngây ngốc? Không có a?"
"Em không phải nói bây giờ, em nói là mới vừa rồi thời điểm anh cởi em giày ấy."
"Anh có sao?" Lý Nhất Phi giả bộ hồ đồ.
Hứa San San nghịch ngợm chớp chớp con mắt, đắc ý nói " Đừng giả bộ, anh rõ ràng là ngây người, anh vậy mà nắm chân của em đến ngây ngốc, nhận đi em chốc nữa không nói cho chị."
Lý Nhất Phi đương nhiên không chịu thừa nhận, lập tức nói "Anh như vậy là đang kiểm tra chân của em trật đến mức nào, mới có thể động thủ, cái này giống như bác sĩ kiểm tra, anh nghiêm túc giúp em như vậy, vậy mà em nói anh có ý nghĩ gì xấu xa, thật sự là quá oan."
Hứa San San ngoẹo đầu, cười híp mắt nói nói " Thật sao?"
"Đương nhiên!"
Hứa San San quay đầu đi, tiếp tục đi về phía trước, điều này làm cho Lý Nhất Phi thoáng thở dài một hơi, quả nhiên như Hứa Doanh Doanh nói, cái Hứa San San nhất định đúng là một cái quỷ tinh linh, miễn là phạm chút sai lầm, nàng thật đúng là có thể phát hiện ra.
Nhân lúc thang tự động hạ xuống tầng một Hứa San San đột nhiên hỏi "Anh rể, anh nói xem chân em có đẹp không?"
"A. . . Cái này. . ."
Hứa San San lung lay cánh tay Lý Nhất Phi một cái, cả giận nói " Đừng cái này cái kia, em chỉ hỏi anh có đẹp không?"
"Xác thực rất đẹp." Lý Nhất Phi ăn ngay nói thật.
Hứa San San đắc ý cười một tiếng, lại nói " Vậy anh nói xem, em cùng chị em, ai chân đẹp hơn?"
"Đương nhiên là đẹp như nhau." Lý Nhất Phi thuận miệng trả lời, hai người này đây là song bào thai, lớn lên lại giống nhau như vậy, tự nhiên chân cũng không thể sai biệt lắm, mặt khác lời này cũng có thể lý giải đây là không thể đắc tội Hứa Doanh Doanh, đó là lí do vì sao mà lại trả lời như vậy, cũng thuộc về thiên y vô phùng( áo trời không vết chỉ: không được có sai xót nào hết).
"Coi như anh biết nói chuyện." Hứa San San đối với Lý Nhất Phi chớp chớp con mắt, trong ánh mắt kia vậy mà mang theo một tia giảo hoạt.
Điều này làm cho Lý Nhất Phi đột nhiên cảm giác có chút không ổn, chẳng lẽ chân của Hứa Doanh Doanh với Hứa San San có sự khác biệt rất lớn? Thế nhưng cho đến bây giờ hắn cũng chưa từng thấy qua chân của Hứa Doanh Doanh lớn lên thành cái dạng gì, hơn nữa với bên trong tư liệu mà Hứa Doanh Doanh cho hắn, cũng không có liên quan tới tư liệu về chân nàng ah, đoán chừng sự tình như vậy ai cũng sẽ sơ sót.
Muốn từ nơi Hứa San San nhìn ra ít tường tận vấn đề, thế nhưng mà Hứa San San lúc này lại dời đi chủ đề, nói " Ai da, thiếu xót thiếu xót."
"Làm sao thiếu xót?"
"Anh mới vừa rồi chỉ lo mua quần áo cho em, vậy mà quên còn chưa mua cho chị em một phần đấy, đây không phải là quá thiếu xót à."
"Ha ha, vậy anh chốc nữa lại để cho cô ấy mua, bây giờ em vẫn là về nhà trước đi, giờ đã giữa trưa, người trong nhà nhất định cũng phải chờ sốt ruột."
Hứa San San quơ quơ nắm tay nhỏ, nói " Sớm muộn gì chạy cũng không thoát được nàng, quanh năm suốt tháng cũng không phải gặp được nàng có mấy lần, coi như lần này chị ấy không chiếm được tiện nghi đi."
Chờ túc lúc hai người lúc xuống lầu, cũng đã hơn mười hai giờ, Hứa Doanh Doanh đã sớm không kiên nhẫn nổi, nhưng khi Hứa San San cùng Lý Nhất Phi xuất hiện ở bên trong tầm mắt của nàng, sắc mặt của nàng liền càng khó coi hơn, Lý Nhất Phi một tay mang theo mấy cái túi, một tay ôm lấy eo Hứa San San, Hứa San San thì là rúc vào người Lý Nhất Phi, hai người đều là gương mặt tươi cười, loại dáng vẻ hạnh phúc, để cho người ta nhìn đều ghen ghét, đố kị.
Hứa Doanh Doanh đương nhiên không biết ghen tỵ với họ, Lý Nhất Phi cũng không phải là bạn trai chân chính của nàng, nàng đây đang rất tức giận, Lý Nhất Phi này đến nơi đây đây chính là làm giả bạn trai nàng, bây giờ lại cùng với em gái như vậy, đây chẳng phải là để lộ toàn bộ ra sao, lại nói, Lý Nhất Phi đối với em gái nàng như vậy, đây chẳng phải là chiếm tiện nghi em gái nàng sao, càng không thể làm cho nàng dễ dàng tha thứ.
Nếu không phải nàng có năng lực tự chủ không tệ, lúc này liền muốn xông lên phải cho Lý Nhất Phi một cái bạt tai mạnh, lúc này chỉ đứng ở nơi đó lạnh lùng nhìn xem Lý Nhất Phi.