Chương 83: Thả Cô Áy Đi

Diệp Khiêm đang nấu nướng thì Triệu Nhã mặc đồ ngủ mơ mơ màng màng từ trên lầu đi xuống, không chút do dự liền hướng phòng bếp đi vào. Cô hồn nhiên quên trong nhà mình còn có một người nam nhân.

"Khả Nhi tỷ tỷ, bữa sáng đã làm xong chưa? Em đói bụng quá." Triệu Nhã mơ mơ màng màng nói.

Diệp Khiêm mờ mịt quay đầu lại, nhìn thấy Triệu Nhã đang mặc một bộ áo ngủ đứng tại cửa phòng bếp, bộ ngực sữa lộ ra phân nữa, không khỏi hơi sững sờ. Không phải đã nói không được không mặc quần áo bốn phía chạy loạn sao? Chẳng lẽ chỉ cho phép châu quan phóng hỏa, không cho phép dân chúng đốt đèn, Triệu Nhã mặc thành như vậy đây không phải rõ ràng là đang câu dẫn hắn phạm tội sao.

Triệu Nhã tựa hồ cũng cảm giác được có chút không đúng, vuốt vuốt hai mắt còn buồn ngủ, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy đứng trước mặt là một người nam nhân, lập tức chấn động, cả kinh kêu lên: "Ah. . ." Sau đó cuống quít che bộ ngực của mình lại, lui ra ngoài.

"Anh. . . Tại sao anh lại ở chỗ này?" Triệu Nhã trốn ở bên ngoài phòng bếp, duỗi đầu hỏi.

"Đói bụng cho nên mới đến phòng bếp làm ít đồ ăn, có cái gì kỳ quái. Anh đã làm ba phần, em có muốn ăn hay không?" Diệp Khiêm hỏi. Vừa nói vừa bưng một đĩa thức ăn hướng Triệu Nhã đi tới.

"Đừng nhúc nhích, anh. . . Anh đừng tới đây." Triệu Nhã khẩn trương nói. Triệu Nhã lệch cái đầu suy nghĩ một chút, giống như tối hôm qua Tần Nguyệt đồng ý cho tên lưu manh ở chỗ này, chính mình như thế nào đem chuyện này quên đi ah. Dùng sức hít hà, chỉ cảm thấy một cổ mùi thơm xông vào mũi. "Vô sự mà hiến ân cần, nói mau, có phải anh có âm mưu gì hay không?" Triệu Nhã nói.

"Đjxmm~, hảo tâm lại bị coi như lòng lang dạ thú, không ăn thì thôi." Nói xong, Diệp Khiêm lấy đĩa thức ăn trở về, để trên quầy của phòng bếp, sau đó bưng lên đĩa thức ăn của mình đi ra ngoài.

"Anh. . . Anh để đó, em đi đổi bộ quần áo, đừng có đem phần của em ăn hết ah." Triệu Nhã nói xong, vội vàng hấp tấp hướng trên lầu chạy tới. Không có bao lâu, liền thay đổi một thân trang phục bình thường đi xuống. Bưng lên đĩa thức ăn trong phòng bếp đi đến trước bàn ăn ngồi xuống, bắt đầu ăn.

Diệp Khiêm mờ mịt ngẩng đầu nhìn cô, vẻ mặt bất khả tư nghị.

Triệu Nhã có chút sửng sốt, hỏi: "Nhìn cái gì? Chưa thấy qua mỹ nữ hả?"

Diệp Khiêm dở khóc dở cười nói: "Hình như em còn chưa có đánh răng rửa mặt a."

"À?" Triệu Nhã sửng sốt, ngẫm lại hình như là có chuyện như vậy, buông đôi đũa trong tay xuống, Triệu Nhã cuống quít xông vào phòng bếp. Không bao lâu, liền vội vội vàng vàng vọt ra, giống như sợ Diệp Khiêm ăn luôn phần cô vậy. "Đúng là nhìn không ra a, nguyên lai anh còn có tay nghề như vậy, cho tới bây giờ em còn không ăn qua món ăn ngon như vậy." Triệu Nhã vừa ăn vừa tán thưởng nói.

"Ưa thích là tốt rồi, về sau kết hôn, mỗi ngày anh đều nấu cho em ăn." Diệp Khiêm hắc hắc vừa cười vừa nói.

Diệp Khiêm vốn tưởng rằng nha đầu kia sẽ cùng mình đấu khẩu vài câu, thần kỳ chính là Triệu Nhã chỉ hung hăng liếc nhìn Diệp Khiêm, cũng không có nhiều lời. Diệp Khiêm nhịn không được có chút sửng sốt, nghĩ thầm, chẳng lẽ nha đầu này đổi tính rồi hả? Bất quá, ngẫm lại Diệp Khiêm cảm thấy đây là chuyện không thể nào, để cho Triệu Nhã thay đổi tính tình quả thật so với việc bắt hắn đầu hàng nước Mỹ còn khó hơn.

**

**Sức ăn của Triệu Nhã quả thật là rất lớn, thậm chí ngay cả phần của Tần Nguyệt cũng bị cô ăn hết, còn nói là Tần Nguyệt đang giảm béo nên buổi sáng không ăn cái gì. Vỗ vỗ bụng của mình, Triệu Nhã thoải mái, nói: "Ăn no rồi, giờ đi ngủ thôi."

**

**Diệp Khiêm một hồi kinh ngạc, nha đầu này quả thật là không phải cường hãn bình thường, đến lúc này mà vẫn còn có thể đi ngủ. Bất đắc dĩ lắc đầu, Diệp Khiêm đi xuống phòng bếp dọn dẹp. Làm nam nhân, đúng là số khổ ah.

**

**Dù sao Tần Nguyệt cùng Triệu Nhã đều ở trong nhà, tạm thời đoán chừng cũng sẽ không có chuyện gì, Diệp Khiêm gọi điện thoại cho Lý Vĩ, sau khi hỏi địa chỉ của hắn, liền đi ra ngoài.

Bởi vì tập đoàn Hạo Thiên đến thành phố Thượng Hải cũng không có bao lâu, cho nên nghiệp vụ tạm thời cũng không phải rất lớn, chỉ thuê một tòa nhà, tầng một được sử dụng làm văn phòng. Tuy sản lượng nghiệp vụ không lớn, bất quá tập đoàn Hạo Thiên dù sao cũng là tập đoàn quốc tế, chính phủ thành phố Thượng Hải tự nhiên cũng rất xem trọng việc tập đoàn Hạo Thiên thành phố Thượng Hải đầu tư. Tối hôm qua phát sinh sự kiện trộm cướp, để cho quan viên chính phủ thành phố Thượng Hải bị dọa sợ bể mật, nếu là vì chuyện này mà tập đoàn Hạo Thiên không đầu tư dự án tại thành phố Thượng Hải thì sẽ là một tổn thất không nhỏ đối với thành phố Thượng Hải. Cho nên, lúc tập đoàn Hạo Thiên muốn thành lập một công ty bảo an, bảo đảm tập đoàn Hạo Thiên tại thành phố Thượng Hải đầu tư không bị quấy rối, phía chính phủ cơ hồ không có do dự liền đáp ứng. Nói sau, tối hôm qua nếu như không phải có bảo an của tập đoàn Hạo Thiên thì chỉ sợ bọn họ liền ngay cả mũ quan cũng đều giữ không được, phải biết rằng tối hôm qua tham gia vũ hội không người nào không là danh sĩ hậu duệ quý tộc ah.

Chuyện tập đoàn Hạo Thiên, Diệp Khiêm rất ít tham dự, chỉ ngẫu nhiên nhìn một chút báo cáo tài vụ của tập đoàn mà thôi.

Không bao lâu, Diệp Khiêm liền đến dưới lầu tòa nhà tập đoàn Hạo Thiên tạm thời thuê, Lý Vĩ cùng Jack cũng sớm đã ở đó chờ. Nhìn thấy Diệp Khiêm, Lý Vĩ cùng Jack cuống quít đi lên nghênh đón. "Đi lên rồi nói sau!" Diệp Khiêm nói xong, trực tiếp hướng bên trong đi vào.

Đến bên trong văn phòng, Jack ấn xuống một cái nút trên vách tường một cái, vách tường chậm rãi lộ ra một cái cửa, bên trong dĩ nhiên là một gian mật thất. Nhìn các thiết bị bên trong có thể biết cái mật thất này đã được chuẩn bị từ rất lâu, xem ra Jack biết rỏ mình sẽ trở lại Hoa Hạ nên đã chuẩn bị nơi này thật tốt, Diệp Khiêm âm thầm thầm nghĩ.

Trong mật thất, một vị nữ tử trẻ tuổi đang bị trói chặt, bộ dáng thanh tú, chỉ là hai đầu lông mày lệ khí rất nặng. Nhìn thấy bọn người Diệp Khiêm đi vào, tức giận "Hừ" một tiếng.

"Đã hỏi ra lai lịch của cô ấy chưa?" Diệp Khiêm quay đầu lại nhìn thoáng qua Lý Vĩ, hỏi.

Lý Vĩ có chút nhún vai, nói: "Miệng quá cứng rắn, hỏi cái gì cũng không trả lời, mọi phương pháp em đều thử qua rồi, xem ra là đã được trải qua huấn luyện đặc thù."

Diệp Khiêm có chút nhẹ gật đầu, chậm rãi đi đến đối diện cô gái trẻ tuổi, nói: "Cô không giống như là người Hoa Hại, nói đi, mục đích của cô là gì?"

"Anh vẫn nên giết tôi đi!" Cô gái trẻ tuổi không có chút nào sợ hãi, nói.

"Chúng ta không cừu không oán, tại sao tôi phải giết cô?" Diệp Khiêm thản nhiên nói, "Nếu như tôi không có đoán sai thì cô hẳn là người của Ám Dạ Hoa Bách Hợp a?"

Thân thể của cô gái trẻ tuổi không khỏi hơi khẽ chấn động, rất nhanh liền khôi phục nguyên dạng, nói: "Anh đừng nghĩ từ trong miệng của tôi biết rỏ bất cứ chuyện gì, tôi khuyên anh đừng hao tâm tổn trí nữa."

Diệp Khiêm nhàn nhạt nở nụ cười, quay đầu lại nhìn thoáng qua Lý Vĩ, nói: "Thả cô ấy đi"

Lý Vĩ hơi sững sờ, kinh ngạc nhìn Diệp Khiêm. Cô gái trẻ tuổi cũng kinh ngạc không thôi, lúc bị Lý Vĩ bắt lấy, cô đã sớm làm xong chuẩn bị hi sinh, thế nhưng mà không nghĩ tới sau khi Diệp Khiêm đến chỉ tùy tiện hỏi cô mấy vấn đề, liền đem cô thả đi. Nhìn thấy sắc mặt lạnh nhạt của người trẻ tuổi trước mặt, trong nội tâm của cô gái trẻ tuổi không khỏi âm thầm suy đoán thân phận của hắn, mục đích của hắn làm như vậy là gì.